Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Anh hiện giờ đang ngồi trên giường, thần trí mơ màng. Rõ ràng bản thân không phân biệt thật hay mơ. Cũng không biết vì sao lại nằm ở trên giường. Tất nhiên cũng không biết mình và Trân Ni có xảy ra chuyện gì không? Chỉ là muốn giơ tay tự tát vào cái bản mặt của mình và nói - Điên!

Đang suy nghĩ dồn dập, cửa liền bị đẩy ra, Tiểu Xiên que đi trước mở cửa. Theo sau là Trân Ni vẫn xinh đẹp rạng ngời. Trên tay Mai - Lan là thức ăn và nước ấm. Thái Anh đoán vậy thôi, chứ bản thân ngủ sắp lẫn ra rồi, có còn phân biệt gì đâu.

Trong đầu thật ra rất nhiều câu hỏi xảy đến, nhưng ngại nhiều người chưa mở miệng được. Lại không ngờ Trân Ni lên tiếng trước.

"Mọi người có thể lui ra"

Một tiếng dạ đồng loạt, cánh cửa đóng sập lại, thế là không gian yên lặng chỉ còn của hai người. Trân Ni dùng khăn giặt vào nước ấm, mà phía sau Thái Anh bắt đầu...........

"Đêm qua...đêm qua chúng ta?"

Trân Ni đã giặt xong khăn quay trở lại ngồi trên giường, mà Thái Anh vẫn còn vật lộn với câu hỏi chưa hoàn thành.

Trân Ni định dùng khăn lau mặt cho Thái Anh, Nhưng Thái Anh lúc này bối rối, liền chợp lấy cái khăn đắp lên mặt, một cảm giác ấm nóng bao trùm.

"Thái Anh nói đêm qua chúng ta thế nào?"

Như mở cờ trong bụng, Thái Anh tỉnh hẳn, liền cười.

"Đêm qua, có phải chúng ta ở bên hồ đã...". Trân Ni tiếp tục nuốt nước bọt.

Trân Ni dạo này hay cười, đoạt lấy khăn trong tay Thái Anh xoay người, ai biết lúc này mặt nàng đã hồng thấu, nhưng rất tiếc Thái Anh không được nhìn thấy rồi.

"Đêm qua Thái Anh uống say đứng bên hồ, ta lo Thái Anh sẽ bị cảm lạnh nên lôi kéo vào phòng ngủ"

Thái Anh thật sự rất mất mát a, cũng không hy vọng là mơ, nhưng mà giờ này bản thân không nhớ rõ, Trân Ni lại chính miệng xác nhận sự việc thì thôi bản thân bớt cái trạng thái mơ mộng đi.

Bực bội dồn vào chiếc chăn đang quấn trên người, ném sang một bên, đi rửa mặt, thay đồ, ngồi vào bàn ăn. Một loạt hành động này đều rơi vào mắt Trân Ni.

"Thái Anh ngốc" - Trân Ni làm sao thừa nhận chuyện này chứ.

-------------

Nói nhiều, nói mãi cũng không quên vụ việc Thái Anh vì Kim gia mà bôn ba ngoài thành mấy tháng trời. Trong buổi tiệc cuối năm - ở hiện đại chúng ta còn nói là tiệc tất niên - mà khởi sướng cái tiệc này là từ Thái Anh. Sau khi trình bày mong muốn của mình với Kim Phu Phụ và Trân Ni thì đã được thông qua.

Một bữa tiệc cuối năm thật lớn được tổ chức tại khuôn viên của Kim Tưởu lâu, mời hết tất cả các trưởng quầy, tất cả mọi người đã vì Kim gia phục vụ bao nhiêu năm qua ăn uống no say. Mọi người thay nhau phát biểu cảm nghĩ, nguyệt vọng, mong ước của mình trong năm mới...

Mà trên sân khấu lúc này đây, Kim lão gia đang kể về những gì Thái Anh đã làm cho tất cả mọi người nghe một lượt, mọi người không khỏi trầm trồ khả năng tài hoa của hiền tế Kim Tửu lâu.

-------

Trong phòng, tầng cao nhất dành cho Trân Ni

Do hai nữ nhân nhà này không chịu được mùi men say và chốn đông người, nên Kim phu nhân cùng Trân Ni đóng cửa tâm sự.

Đúng là không ai hiểu nhi nữ bằng mẫu thân, Kim phu nhân tay với lấy tách trà, uống một ngụm rồi nói.

"Ni Nhi có lời muốn nói với mẫu thân?"

Trân Ni chớp mắt, đứng dậy mở toang cửa sổ phòng. Hôm nay là là những ngày cận kề năm mới, đúng hơn là còn 2 ngày nữa sẽ chính thức bước sang năm mới. Nắng gió chen vào phòng, không khí tươi mát thật làm cho con người ta tràn đầy năng lượng.
Trở lại bàn ngồi xuống, vẫn không biết mở lời từ đâu, thật ra từ trước đến giờ, nàng cũng chưa từng tâm sự lời nào cùng mẫu thân cả.

"Ni Nhi có tâm sự đừng giữ trong lòng, nói cùng mẫu thân""

Nàng lựa chọn hôm nay sẽ nói, bởi vì nàng tin tưởng mẫu thân sẽ thấu hiểu cho nàng. Nàng không biết có được trọn vẹn hưởng cái Tết này hay không?

Hít một hơi thật sâu, nàng nhẹ giọng êm ái.........

"Ni nhi thật có lỗi với cha, nương"

"Thật ra, Ni nhi và Thái Anh chỉ thành thân trên danh nghĩa. Cuối năm nay, Ni nhi và Thái Anh sẽ làm thủ tục "Tu Thê""

Trân Ni nhìn sắc mặt của mẫu thân, đúng như nàng đoán, mẫu thân của nàng vẫn bình tĩnh, trên gương mặt vẫn chưa xuất hiện điều gì bất thường.

"Tình cảm vẫn có thể phát sinh và nuôi dưỡng từng ngày, Ni nhi thấy có đúng không?"

Trân Ni chưa trả lời, Kim mẫu lại tiếp tục.

"Hay là Anh nhi có người khác? Hay Ni nhi không thích Anh nhi? Hay là...?"

"Mẫu thân, người nghe Ni nhi nói"

...........

Dưới sảnh, Kim lão gia và Thái Anh người một ly ta một ly, mọi người không còn thấy lối về nữa rồi. Mai - Lan - Cúc - Trúc - Xiên que theo danh sách phát lì xì năm mới cho mọi người, ai muốn về nhà thì về, ai không về được thì có thể ở lại ngủ đến khi tỉnh.

Không gian từ từ yên ắng, Thái Anh và Kim lão gia ngồi đó. Kim lão gia bắt đầu rưng rưng. Ối, Thái Anh muốn nhảy dựng, trong lòng thầm mắng.

"Không phải chứ? Lão nhân gia say cũng khóc sao?"

"Anh Nhi, ta, ta không biết nói gì để đa tạ ân đức của con"

"Phụ thân, người nói quá rồi, Anh nhi chỉ là dốc hết lòng của mình vì mọi người thôi"

"Ta biết, ta biết con đã vì Ni nhi, vì mọi người của Kim gia mà cố gắng, ta có được một hiền tế như con quả là ân đức trời ban. Ta có thể yên tâm mà nhắm mắt rồi"

"Phụ thân đừng nói những lời không hay vào năm mới, người sẽ sống hơn trăm tuổi, phải đợi tôn tử của người chào đời chứ"

"Haha, đúng, đúng. haha, ta phải đợi tôn tử của ta chào đời, tôn tử, tôn tử...."

Rồi, lại gục ngã........ Thái Anh xem ra vẫn còn sức gượng dậy. Phân phó gia nô đưa Kim lão gia vào phòng chăm sóc, bản thân mình cũng đi rửa mặt cho tỉnh táo.

--------------

Tiếp tục về câu chuyện của Trân Ni

Kim mẫu sau khi nghe Trân Ni kể sự thật về thân phận của Thái Anh, cũng không có phản ứng lớn lắm, đúng là Trân Ni thừa hưởng nét kiên cương này từ người mẹ của nàng.

"Hôn nhân của con Hoàng thượng và Hoàng hậu đều ngự giá, nếu việc này bị phát hiện, ta e rằng không tốt cho danh dự của con"

"Ni nhi biết"

"Ni nhi nói cho mẫu thân nghe không phải vì sợ phát hiện, bởi vì nếu Ni nhi không nói, đến cuối năm hai đứa hết giao ước, mỗi người một nơi thì mẫu thân cũng không cản nổi a""

"Nói đi, có phải Ni nhi tình trong như đã mặt ngoài còn e với Anh nhi không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net