#2 Chap1(phần 2): Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau kiệu mười hai người khiêng tới rước hoàng thượng về cung...Như thường lệ nhà nàng sẽ được khen thưởng,ban vàng bạc, điều đó là lẽ dĩ nhiên dù bệ hạ ko nói thì Độ Nghiên cũng tự biết phận sự mà làm...
Từ hôm đó người và nàng ko gặp nhau nữa, người lại về với công việc thường ngày, bù đầu vào tấu chương mà các đại thần dâng lên, nàng theo mẹ học nghề lương y đi giúp đỡ các bá tánh nghèo...Mối quan hệ tưởng chừng như gió lướt qua đó sẽ dần phai nhòa đi, dần thành người xa, nhưng ko Thái Nghiên bệ hạ cao cao tại thượng kia vẫn luôn nhớ đến nào.Nhớ những khi đêm về hoàng hôn tắt nắng, những lúc bâng cua duyệt tấu chương nhìn thấy những vết sẹo nhỏ ko lành được ở cánh tay...Người nhớ nàng, nhớ nét mặt thiên thần ấy, nhớ bàn tay dịu dàng, nhớ đôi mắt long lanh, nhớ giọng nói ấm áp...Nỗi nhớ ấy dù chưa đến độ ra diết nhưng vẫn làm một góc nhỏ nào đó trong tim người nhói đau, bứt rứt muốn gặp nàng...
Còn nàng thì sao, liệu có nhớ đến người ?? Có, nhớ chứ sao ko!! So với người nỗi nhớ của nàng còn gấp bội, người nhớ nàng một nàng thương nhớ người mười, ngày nào cũng thơ thẩn nghĩ về hình bóng người, đôi mắt sâu như nhấn chìm vạn vật, giọng nói ôn nhu, nụ cười khẽ mỉm trên môi người. Nàng ko biết bản thân sao lại vậy nữa, vì nàng yêu cái đẹp hay đã phải lòng người, phải lòng thứ mà nàng ko bao giờ chạm tới được...
Lý do nàng thơ thẩn,lơ đãng suốt ngày đương nhiên mẹ nàng là người hiểu rõ nhất, bà đâu biết phải làm thế nào! Chỉ biết thở dài khuyên con:
_Nha đầu ngốc, đó là bệ hạ, là bệ hạ đó, là người mà con ko bao giờ với tới, dù với tới rồi cũng ko thể yêu con !!
_Tại sao với tới rồi cũng ko thể yêu con??
_Người là vua một nước sao có thể vì tình cảm riêng mà ko lo việc quốc gia đại sự ? Khi lo việc quốc xong rồi thì con bao nhiêu thời gian cho con? Bao nhiêu tình cảm cho con? Hay chỉ bỏ mặc mình con bơ vơ? Hoặc thi thoảng yêu thương con một lúc rồi sẽ bù đầu vào công việc thôi...!! Đừng ngốc nữa !Nghe mẹ đi
Nàng ko nói gì ,trầm tư suy nghĩ. Nếu !Chỉ là nếu thôi!! Nếu ta với tới người,ta sẽ làm người yêu thương ta hơn bao giờ hết, ta cũng sẽ chỉ làm người quan trọng nhất với người, ko phải là tất cả...Dù chỉ là những giây phút yêu thương ít ỏi ta cũng mãn nguyện,ta cũng chấp nhận!! Nhưng đó chỉ là Nếu, nó sẽ ko bao giờ là sự thật! Ta phải ''cất'' người đi thôi, cất vào sâu tim ta, sâu vào tiềm thức ta, ko để hình bóng người thoát ra ngoài làm lơ đãng tâm chí ta nữa. Chỉ là ta ''cất'' đi thôi, ta sẽ ko vào giờ quên mối tình đầu đầy ảo tưởng này đâu,sẽ ko!!
........
Người nhớ nàng quá rồi, tò mò muốn biết nàng dạo này ra sao? Có khỏe ko? Có gầy đi ko? Ngày thường nàng làm những gì? Nàng là người như thế nào? Nàng thích gì...Vô vàn câu hỏi hiện ra trong đầu, người bèn sai Độ Nghiên đi điều tra nàng, ngày ngày báo cáo lại với người, từng cử chỉ, từng việc làm, từng bữa cơm nàng ăn những gì, ăn mấy bát...Tất tần tật người bắt Độ Nghiên phải điều tra hết...Chỉ khổ Độ Nghiên suốt ngày phải bám sát nàng, lủi thủi theo nàng, mắt như dán vào nàng quan sát cặn kẽ mọi thứ. Nhưng có qua cũng phải có lại dù sao cũng được ngắm mỹ nhân, được bệ hạ tăng bổng lộc mỗi tháng nữa nên Độ Nghiên cũng ko xem đấy là bất hạnh ! Chứ nếu hoàng thượng bắt cô theo dõi một đứa đầu trâu mặt ngựa thì có chết Độ Nghiên cũng ko chịu😊
Kết thúc buổi lên triều, Thái Nghiên bệ hạ của chúng ta phóng như bay về thư phòng tìm Độ Nghiên, tìm như tìm vàng...
_Sao rồi? Cả tuần nay ngươi theo dõi được gì rồi ,mau kể ta nghe, nhanh nhanh, vừa nói vừa lắc người trước mặt. Độ Nghiên cảm giác não sắp văng ra ngoài...
_Dạ nàng vẫn vậy,vẫn xinh đẹp dạng ngờ, làn trắng, môi hồng_Chưa nói hết đã bị Thái Nghiên chặn họng!!
_Nè nè ai khiến ngươi ngắm nàng,ta chỉ bảo theo dõi thôi mà!! Ta còn chưa ngắm !ngươi dám ngắm à !!


_Ơ quả mơ !! Ơ gì mà ơ !!
_Người bảo thần theo dõi từng cử chỉ, nhất cử nhất động, theo sát ko rời dù chỉ một giây mà, thần nhìn nàng là điều hiển nhiên mà_phụng phịu nói
_À ờ, phải ha, hjhj
_Nhưng mà ngắm nàng ít thôi !! Của ta đó!! Mau kể tiếp đi
_Dạo này nàng có vẻ gầy hơn trước, tại vì vùng đó đang có dịch sởi,trẻ em đau ốm liên miên, nàng ngày ngày chạy hết chỗ này tới chỗ khác chữa trị, có hôm từ tờ mờ sáng đến tối khuya mới được ăn cơm...Ăn cũng ko được ăn tử tế,ăn vội ăn vàng rồi đi ngủ mai lại làm việc. Cả tuần nay mỗi ngày nàng chỉ được ngủ có 4 tiếng, nét mặt xanh xao hẳn...
_Thôi đừng kể nữa!!
_Tại sao ạ ?
_Ta nghe nữa sẽ đau lòng
Độ Nghiên cười toe toét nhìn nét mặt đỏ ửng có phần trẻ con của người, đám cung nữ nghe được chuyền tai nhau câu chuyện. Chẳng mấy chốc chuyện tình của bệ hạ và nàng thôn nữ vang khắp hoàng cung...
.....................
Sáng hôm sau,buổi lên triều, Thái Nghiên bệ hạ hùng dũng ra lệnh cho thái y cục và văn võ đại thần:
_Huyện Đông Mao ,nơi ta săn bắn lần trước, đang có dịch sởi, trẻ em nơi đó nguy nan...Thái y cục mau phái người đến giúp đỡ, phát thuốc cho dân chúng...Các đại thần có ý kiến gì ko?
_Bệ hạ anh minh, chúng thần ko có ý kiến ạ!!
_Tốt!! Mau chóng thực thi
............
Thuốc và thái y mau chóng đến nơi. Tất cả bắt tay vào chữa trị, phát thuốc cho mọi người...Chưa đầy một tuần lễ bệnh dịch đã bị đẩy lùi...
Dân chúng nơi đó hướng về hoàng cung mà cúi lạy hô to:
_Thái Nghiên bệ hạ vạn tuế, Thái Nghiên bệ hạ anh minh...
Là người sao?_Nàng nghĩ thầm
Sao người tuyệt vời đến vậy? Người cứ tốt thế sao ta có thể ''cất'' người đi_Nụ cười khẽ mỉm trên môi
.............
_Nàng cười sao ??
_Dạ, sau khi biết là người làm tất cả ,nàng ko biết nghĩ gì ,trầm tư đứng một góc cười rất tươi...
_Vậy tốt rồi, ngươi đi làm việc tiếp đi...
Ta đây chính là làm tất cả vì nàng, chỉ mong nụ cười mãi trên môi_Bệ hạ tựa đầu lên bàn suy nghĩ,tưởng tượng ta hình bóng nàng mà nhìn ngắm...
______________hết chap1___________
Mong mọi người ủng hộ
Chap2 mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn( Trịnh Thái Nghiên cầu hôn Chu Khiết Quỳnh) 😊


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC