Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeryeong lảm nhảm trong khi nước mắt tha hồ tuôn ra. Để cho bản thân sụt sùi một lúc, Chaeryeong lại thiếp vào giấc ngủ, đợi một đợt ghế điện khác. Khi có ai đó bước vào đánh thức, cô nghĩ lại là ba với câu hỏi ngớ ngẩn nhất mọi thời đại, vừa được bầu chọn sau gần bốn ngày phát sóng. Nhưng không. Chaeryeong chớp chớp mắt, nhận ra một khuôn mặt trắng trẻo búng ra sữa, tên này... Có đôi môi đáng yêu quá, một bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ vào má cô.

- "Chaeryeong, Lee Chaeryeong, ê, là tớ đây"

- "Ryujin à?"- Có lẽ đã la hét quá nhiều với Han, chất giọng Chaeryeong bây giờ mệt mỏi và kiệt quệ.

- "Là tớ đây, cậu cảm thấy thế nào rồi...? Này Chaeryeong, cậu còn tỉnh táo không đấy... bố cậu chỉ cho tớ vào một chút thôi..."

- "Sao cậu biết tớ ở đây?"

- "Chị Yeji bảo cho tớ"

- "Yeji" - Chaeryeong chồm dậy ngay lập tức, nắm chặt bàn tay Ryujin, thở hồng hộc nhìn thẳng vào cô bạn - "Ryujin à, làm ơn, nói với chị ấy là tớ ổn, tớ sẽ không bỏ cuộc! Yeji cũng vậy, chị phải đợi tớ, tuyệt đối không được từ bỏ, rõ chưa...?"

- "Được rồi, được rồi"- Ryujin gật đầu lia lịa- "Nhất định chị ấy không từ bỏ"

- "Đúng vậy, cậu phải canh chừng Yeji giúp tớ, nếu đến ngày tớ ra khỏi đây mà không thấy Yeji đâu, tớ sẽ giết cậu!"

- "Tớ hứa, tớ sẽ bảo vệ chị ấy cho cậu"

- "Nói với chị ấy , là tớ không chết được đâu"- Chaeryeong lại khóc, nhưng cô mau chóng nín hẳn khi bố cô bước vào

- "Nếu chỉ nói những chuyện như thế này thì cháu nên đi khỏi đây ngay lập tức"

Ryujin bị tống ra khỏi bệnh viện, cô thất thểu trở về nhà Yeji truyền đạt những gì Chaeryeong gửi gắm. Yeji lắng nghe Ryujin tường thuật, hỏi kĩ càng về sức khoẻ Chaeryeong sau đó lặng đi vài phút. Yeji đang chờ đơn kiện được xem xét, và vẫn phải lao đầu vào công việc như thường. Còn Ryujin điêu đứng với khoản nợ của công ty. Họ ngập đầu trong mớ rắc rối của cuộc sống.

Ngày thứ năm, kết thúc chuỗi thời gian mệt mỏi ở công ty. Sau khi ghé qua văn phòng luật sư, Yeji lái thẳng về nhà, nhưng có ai đó đợi cô sẵn.

- "Han?" - Dưới ánh đèn ban đêm, Yeji ngờ vực hỏi.

- "Anh đây" - Han nhẹ nghiêng người cúi chào Yeji.

- "Anh tìm tôi sao?" - Yeji gật đầu đáp lễ. Han vẫn giữ khuôn mặt bảnh bao như năm nào, nhưng dưới bụng anh ta đã có một thùng nước lèo, chắc chắn là kết quả của những cuộc làm ăn. Bia rượu và tiệc tùng dễ khiến bụng người ta phải phình ra.

- "Phải… A, không cần đâu"- Han ngăn Yeji lại khi cô toan mở cửa - "Đứng ngoài này nói chuyện cũng được"

- "Vậy anh nói đi"

- "Em nên từ bỏ quan hệ với Chaeryeong đi"

- "Anh biết câu trả lời rồi mà, tôi và Chaeryeong sẽ đấu tranh tới cùng"

- "Dù nó có phải chết sao?"

Yeji hơi sốc, cô nuốt khan nước bọt, nhưng vẫn giữ ánh mắt lạnh băng đối chọi với lời thách thức của Han.

- "Em không tin? Anh nói thật đấy. Đúng là giữa chúng ta từng có mâu thuẫn, nhưng anh quên hết rồi, giờ anh đã có gia đình, không còn thù hằn gì chuyện trước kia nữa đâu. Anh chỉ muốn tốt cho hai đứa, người đứng ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo hơn"

- "Anh chỉ tới đây để khuyên tôi và Chaeryeong chia tay phải không?"

- "Em có nghĩ đến một thời điểm nào đó, hai đứa chán nhau? Sẽ rất đơn giản, hai người con gái, không có hôn thú, không con cái, không trách nhiệm. Chuyện đó sớm muộn cũng xảy ra, sớm muộn cũng chia tay, thế nên, Yeji à, từ bỏ từ bây giờ có phải dễ dàng hơn.."

- "Anh đã tới khuyên Chaeryeong, và bị em ấy đuổi đi phải không"- Yeji ánh lên tia cười trong đôi mắt.

- "Sao em biết vậy"

- "Cái kiểu lý lẽ của anh, ngay cả tôi còn muốn dẫm cho vài cái"

- "Ha..haha.."- Han cười lên hềnh hệch, lùi ra mấy bước đề phòng trước đôi giày cao gót của Yeji.

- "Tôi vào nhà trước"

- "Gia đình anh" - Han kiên nhẫn kêu gọi Yeji tiếp tục cuộc thoả thuận - "Tiền bạc không thiếu, quen biết không ít, nhưng có một thứ rất được coi trọng, thậm chí bảo thủ, đó là tình thân, ba mẹ anh sẽ không cho phép em có được Chaeryeong đâu. Yeji à, em hãy dừng lại trước khi việc gì tồi tệ hơn có thể xảy ra"

- "Ý anh là gì" - Yeji khựng lại một chút, không ngần ngại đối diện với Han lần nữa- "Anh đang đe doạ tôi sao"

- "Anh chỉ cảnh cáo thôi, là lo cho em"

- "Cảm ơn"- Cô chuẩn bị mở cửa.

- "Em vẫn không chịu hiểu ra sao"- Han gắng tiến lên vài bước

- "Không phải tôi không hiểu"- Yeji bỗng thấp giọng trầm ngâm- "Mà là tôi không thể buông tay lần nữa. Tôi gần như chết khô khi mất Chaeryeong năm năm trước, anh có biết tôi yêu em ấy đến thế nào không? Nó khác, khác với những gì tôi từng có với anh. Nếu bây giờ mất em ấy lần nữa, tôi chỉ muốn chết đi thôi, vì vậy đừng khuyên nhủ tôi nữa"

- "Anh biết, em đến với anh ngày ấy cũng chỉ là quá cô đơn, khi bà ngoại em mất, anh đã lợi dụng điều đó để tấn công phút yếu lòng của em" - Han thở hắt ra cùng một nụ cười kiểu cách- "Em thực sự không yêu anh, em chỉ tựa vào vai anh để thay thế sự trống vắng mà thôi, như quy luật tự nhiên vậy... nhưng quy luật đó bị đảo ngược khi gặp con bé , em mới biết tình yêu là gì, phải không"

- "Ha ha"-  Những từ cuối cùng của Han bị lẫn trong tiếng cười, bởi Yeji biết Han cũng đâu có yêu cô nhiều như anh ta nói. Han chỉ muốn chiếm lấy cô, một bức thành kiêu kì không thể công phá. Rồi đến cả hôn lễ, khi biết cô và Chaeryeong yêu nhau, anh ta vẫn muốn lấy cô, chẳng có tình yêu thực sự nào lại làm cho ta hành động như vậy cả. Ghép ảnh nude của em gái, rút súng doạ giết vợ trong đêm tân hôn, cái đó gọi là tình yêu sao.

- "Dừng lại đi, dù điều đó khiến hai đứa đau khổ đến thế nào"

- "Khuất khỏi mắt tôi ngay"

- "Con bé bị sốc điện hàng ngày"- Han chậm rãi đưa ra những lý do chính đáng của mình mặc cho Yeji bắt đầu tra chìa khoá vào ổ - "Thậm chí nếu nó chỉ lỡ đứt tay trong khi nấu nướng cũng khiến cả nhà nháo nhác lên... Có chết anh cũng không tưởng tượng được ba mẹ gắn những thứ đó lên người con bé... Anh lại càng không ngờ nó có thể chịu được cho đến bây giờ... Yeji à, em có biết tình yêu của hai đứa đang làm đau tất cả mọi người không?"

Vì họ yêu nhau mà làm đau tất cả mọi người... Yeji chỉ biết lặng thinh nghe tiếng con tim rạn ra từng đường một.

- "Mẹ anh không ngày nào là không thức dậy với đôi mắt đỏ hoe. Em cũng hiểu cảm giác mất đi người thân là thế nào phải không, em từng trải qua mà.. Ba mẹ mất? Bà ngoại mất? Hay là.. con em mất?"

- "Anh... Anh nói sao cơ?" - Yeji bất giác quay lại nhìn thẳng vào Han, tấm lưng loạng choạng đụng phải cánh cửa- "Anh biết tôi đã từng..."

- "Em nghĩ là ai làm chứ. Anh đã bảo rồi, gia đình anh sẽ giữ Chaeryeong lại bằng mọi cách. Thằng nhãi Jinyoung , hắn là gì mà dám động đến em nếu không có người đứng sau chứ. Đau lắm phải không, hận lắm phải không. Sẽ còn hơn thế nữa... Từ bỏ Chaeryeong đi! Đó là cách tốt nhất để.."

- "Đồ khốn nạn" - Yeji hét lên, cô gần như không đứng vững dù đã tựa vào cánh cửa sau lưng. Là Jinyoung cũng được, là một kẻ ăn mày cũng được... Nhưng không thể, không thể là chính gia đình Chaeryeong. Thật nhẫn tâm. Họ có thể làm theo cách khác mà, cứ bắt cóc cô, cứ đặt cô lên ghế điện như đang làm với Chaeryeong chẳng hạn... Cô chấp nhận tất cả. Hay là tệ hơn, cứ cắt đi vài ngón tay của cô, ngón chân nếu muốn...Tại sao lại nhất thiết chọn cách đó. Hành hạ cô đi, bỏ đói cô đi, không được sao, nhẹ nhàng quá sao, đâu cần phải dày vò tâm hồn cô và Chaeryeong đến thế. Năm năm, chưa một lần cô tha thứ cho mình vì đã phản bội Chaeryeong. Tình yêu của cô, họ đã dẫm đạp lên nó, làm nhục nó. Thân thể cô, vấy bẩn thân thể cô để kéo Chaeryeong trở về. Họ có biết cái ngày Chaeryeong nhìn thấy cô cùng Jinyoung đã ám ảnh cô suốt gần hai nghìn đêm qua. Bao nhiêu nước mắt đổ xuống mỗi lần ánh mắt Chaeryeong giận dữ tìm về trong mơ. Hay hàng trăm lần đấu tranh với lý trí để không cắt đứt mạch máu trên cổ tay. Hoá ra là chính họ dựng lên vở kịch ấy.

Bằng cách nào đó, lách cách mở cửa, Yeji gục ngã ngay sau đó vài giây. Han càu nhàu mấy tiếng trong lúc vội vã dìu cô dậy.

- "Đồ độc ác" - Yeji đấm lên vai Han - "Tôi đang điên lên đây, nếu muốn nói nhiều đến thế, sao anh không vào nhà mà ngồi hả..."

- "Yên nào, công tắc điện ở đâu" - Han ngắt lời Yeji, anh ta sờ sẫm vào vách tường theo kinh nghiệm để tìm nó dù cô gái trên tay mình chỉ cho thì vẫn tốt hơn.

- "Anh biết là tôi không thể đứng vững được mà... Anh ác quá... Sao lại bắt tôi ở ngoài này để mà anh lảm nhảm chứ" - Yeji bỏ mặc bóng tối trong căn phòng, hét lên những thứ không phải trọng điểm của cuộc nói chuyện. Những khốn khổ của 5 năm dồn nén khiến tâm trí Yeji rối mù. Chỉ tính việc phải làm tình với ai khác ngoài Chaeryeong cũng chỉ khiến cô chọn cái chết còn hơn, thì nỗi đau được nhân lên hàng ngàn lần khi biết đó là âm mưu của gia đình Chaeryeong.

- "Bình tĩnh nào, ashhh, đừng đấm nữa, đau đấy" - Han thở phào vì cuối cùng cũng tìm thấy công tắc điện. Anh ta đặt Yeji lên ghế sô pha, vơ lấy cánh tay đang khua lên của cô cố định lại -"Yah, anh nói cho em biết chuyện này không phải để bị ăn đòn! Anh chỉ muốn cho em thấy rõ, hậu quả của việc cứng đầu là thế nào. Giờ thì em hiểu rồi đấy, nếu cứ tiếp tục thì em sẽ còn phải gánh chịu.... Arrrr!!"

Han giật lùi vài bước tránh xa hàm răng của Yeji. Phản ứng không ngoài dự đoán, dấu răng Yeji sắp làm cho máu anh ta ứa ra. Han biết càng cứng đầu, Yeji và Chaeryeong sẽ càng phải đau khổ. Sự việc năm năm trước là bằng chứng thuyết phục nhất, nhưng thực sự anh ta đang gặp khó khăn vì không thể khuyên nhủ ai trong số hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net