.4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giọng Yuna thật chậm, thật chậm. Trái tim của cô, có phải đã ngừng đập rồi không? Sao đầu óc cô đều say xẩm thế này.
Trên mặt Ryujin lúc này, toàn bộ đều là hốt hoảng.
"Vòng tay?"
"Chị em có mất một chiếc vòng tay, hôm... cứu chị. Không lẽ chị đang giữ nó sao?" Yuna có chút mờ mịt, không nghĩ đến trong thư Chaeryeong sẽ nhắc đến cái này.
Ryujin ngồi thụp xuống, cô lờ mờ đoán được gì đó, nhưng làm sao để cô thừa nhận đây "Rốt cuộc hôm đó, là thế nào?"

"Hôm đó..." Yuna chập rãi ngồi xuống, giọng khàn khàn vì mệt mỏi và khóc quá nhiều. Cô nhìn qua ô cửa sổ, hồi tưởng về một ngày rất nhiều năm về trước, năm... 17 tuổi.
"Chị, bức này đẹp không? Bức này nữa?" Yuna vừa đưa ra mấy tấm ảnh thẻ vừa hỏi Chaeryeong.
Cô dừng bước chân, chăm chú ngắm nhìn "Đều đẹp, giống chị. Hihi"
Câu trả lời của cô làm Yuna phì cười. Cũng đúng thôi, bọn họ có khác nhau chỗ nào đâu.
"Ước gì em cũng có mắt xanh giống chị"
"Ha..."
Tủm.
Chaeryeong còn đang định nói gì đó, chợt một âm thanh vang bên tai.
"Chị... chị, hình như ai đó rơi xuống bể bơi rồi"
Bọn họ vốn đang trong trường học, mà giờ này sắp vào lớp, không còn ai ở đây ngoài hai bọn họ cả. Không nghĩ đến ai đó bỗng nhiên rơi xuống, cả hai đều có chút luốn cuốn.
"Chị, chị làm gì vậy?"
Trong khi Yuna còn hốt hoảng thì bóng dáng Chaeryeong đã lao xuống hồ. Yuna chỉ vội hô lên một tiếng lại nhanh chóng bình tĩnh, sao cô quên mất,Chaeryeong biết bơi mà.
Yuna vừa nghĩ đến đó, rất nhanh đã thấy Chaeryeong lên bờ cùng với...Ryujin.
"Hức... chị ta còn sống không?"

Yuna nhìn người kia bất tĩnh, trong lòng không ngừng lo lắng. Chaeryeong có vẻ trấn định hơn, cô hồi tưởng những gì đã học, cố gắng thực hiện việc cứu hộ.


Nhưng... sao vẫn không có động tĩnh gì vậy?
Cô nuốt nuốt nước bọt, tay bóp lấy mũi người kia.
"Chị..."
Chaeryeong hít sâu một hơi, cúi đầu, đặt môi mình lên môi cô ta. A, nụ hôn đầu của cô, không nghĩ lại mất vô nghĩa thế này. Người này mà tỉnh lai, cô sẽ bắt chị ta chịu trách nhiệm.
"Khụ khụ..."
Hazz, công sức của cô có vẻ được đền đáp rồi. Người kia cuối cùng cũng có dấu hiệu của sự sống.
Chaeryeong thở hắt một hơi, còn đang muốn đứng dậy lại bị người kia tóm lấy tay.
"Á, m..ma..." Hành động này của người vẫn còn mê mang kia lại làm cho Yuna giật mình. Mặt cô bắt đầu biến sắc, hơi thở đứt quãng. Cô ấy lại lên cơn rồi.
Chaeryeong nhìn em mình liền hốt hoảng, vội gỡ tay người kia rồi đỡ lấy Yuna.
"Yuna bình tĩnh, chị đưa em vào phòng y tế" Nói rồi cô dìu Yuna đi, cô còn lưu luyến quay đầu nhìn thoáng qua người kia.

Cuối cùng thì... vẫn bỏ lỡ rồi.
---
"Vậy ra, người cứu chị là Chaeryeong, không phải em?"
"Chị... vẫn chưa biết sao?"
Ryujin chợt bật cười. Có phải là ông trời muốn đùa cợt bọn họ không, đem đến cho họ bao nhiêu hiểu lầm, vậy mà, không một ai nhắc đến, bọn họ trải qua bao nhiêu năm, vẫn ngộ nhận trong suy nghĩ của mình.
Miệng cười, nhưng khuôn mặt lại thập phần đau khổ. Ryujin ôm lấy hủ tro cốt của cô, chậm rãi đứng dậy, rời đi.
"Chị làm gì vậy? Chị muốn đi đâu?" Yuna nhìn bóng lưng trước mắt, cô đơn, tuyệt vọng, cả... tiếc nuối.
Cô như nhận ra gì đó, cũng chợt cười, nước mắt lại rơi.
Sao cô lại không nghĩ ra sớm hơn. Ryujin vốn lầm tưởng cô là người cứu chị, mới đem điều đó biến thành tình yêu. Người chị yêu vốn dĩ là Chaeryeong, vì yêu nên không nhịn được mà hôn chị.
Bọn họ đáng lẽ đã là một đôi hạnh phúc. Là cô, là cô ᴄướρ hết mọi thứ của Chaeryeong. Là cô...


Yuna siết bức thư trong tay, thẫn thờ trở về phòng. Cô ngồi trượt trên cửa, lại mở bức thư ra xem.
[Yuna, em gái của chị. Sau khi tỉnh lại rồi, đừng cảm thấy dằn vặt, là chị tình nguyện. Chị không muốn hi sinh để đổi lấy sự đau khổ của em, vậy nên, sống thật hạnh phúc nhé. Hãy thay chị chăm sóc ba mẹ. Còn có, yêu Ryujin, thêm phần của chị nữa. Yêu em]
Yuna tay ôm lấy miệng ngăn cản tiếng khóc.
Chaeryeong, đến đau khổ mà chị cũng không cho phép nữa sao? Chị, ác thật đấy!
"Em sẽ sống thật hạnh phúc, hạnh phúc thêm phần của chị"
---
Từng cơn gió lùa vào người, sóng biển cuồn cuộn xô vào nhau. Sóng đánh vào bờ, đánh vào cả lòng người.
Giữa bờ biển mênh mông kia, người con gái đơn bạc, ghì chặt chiếc hủ tròng lòng.
Muốn đưa em về với biển, nhưng chị ích kỷ, đâu nỡ để em đi.
Chaeryeong, có phải em giận chị lắm đúng không, giận vì không nhận ra người cứu chị là em.

Giận, vì chị không chịu làm theo trái tim mình.
Ryujin bước từng bước về phía biển. Cô nghe đâu đó trong gió, có giọng cô vọng về "Ryujin, em... thích anh. Từ lần đầu tiên gặp, em đã thích anh"
Tại sao lúc đó cô không giữ Chaeryeong lại chứ? Thẳng thắng với trái tim mình hơn, có phải bây giờ cô đã không hối hận thế này.
Bàn chân chạm vào nước biển lạnh lẽo, hôm nay là một ngày âm u, âm u như lòng người.
Ryujin bước từng bước xuống biển. Ngỡ như muốn cùng cô, gieo mình xuống đáy biển sâu.
"Chaeryeong, chị yêu em, chị yêu em" Nước đã lên quá nửa người, nhưng cô lại không cảm nhận được cái chết ngay trước mặt. Hai tay chỉ ghì chặt chiếc hủ, miệng không ngừng thều thào.
"Chị cùng em, về với biển"
Ryujin nhắm mắt, vẫn tiến bước về trước, bàn chân đã bắt đầu không chạm được cát, cả cơ thể vô định bị sóng xô đẩy.
Cô thả lỏng cơ thể, để bản thân chìm vào dòng nước, cô có thể cảm nhận được, hơi thở của mình đang cạn dần.
Chaeryeong, anh đến với em.
Sóng ngày một mạnh. Ý thức của cô cũng không còn, cô đã nghĩ, cô có thể thanh thản đi cùng cô rồi.
Tiếng sóng dào dạt bên tai, người con gái kia lờ mờ mở mắt, ánh sáng xung quanh làm nhức mắt anh.
Ryujin ngồi dậy, định hình mọi thứ xung quanh. Cô, vẫn ở biển. Mọi thứ yên tĩnh đến kì lạ. Ryujin thoáng hốt hoảng.
Mình, còn sống. Sao có thể? Tại sao?
Ryujin đảo mắt, hủ tro cốt cách cô vài mét. Cô vội bò dậy, chạy đến ôm lên.
"Chaeryeong"
Là em, em không muốn chị chết đúng không? Em muốn chị phải sống trong đau khổ, chịu những tổn thương mà em đã chịu phải không?
Lần đầu tiên từ khi trưởng thành, cô khóc như đứa trẻ.
Ryujin ôm hủ tro cốt, nằm chơi vơi giữa bãi cát.
Chiều tà, hoàng hôn buông...

"Chị định nằm ở đó đến bao giờ?" Một giọng nói từ đâu xuất hiện. Ryujin có chút giật mình xoay đầu nhìn, liền ôm chiếc hủ ngồi dậy.

Trên mặt chị xen kẽ giữa bất ngờ lẫn chột dạ.
"Em về lúc nào?"
"Lúc nào à? Lúc quá muộn để cứu người tôi yêu thương. Chị hai, chị ngồi đây thương tiếc cái gì chứ?" Yeji giọng vô cảm. Cô đứng trên cao nhìn xuống vẻ nhếch nhác của Ryujin.Người con gái đang ngước mặt nhìn cô đáng lẽ đã là một cái xác chìm dưới đáy biển sâu rồi, nhưng cô đã đến kịp, không biết nên thấy xót thương hay hận cái người đã bức chết Chaeryeong này.

"Yeji..."

"Đừng gọi tên tôi. Sao chị có thể vì người con gái chị thương mà bắt Chaeryeong hi sinh chứ? Em yêu Chaeryeong,chị biết mà. Chị hai, chị biết em theo đuổi cô ấy bao nhiêu năm, vậy mà em vừa rời đi không bao lâu, cô ấy lại bị các người bức chết. Sao các người ích kỷ như vậy? Cô ấy không đáng sống sao, cô ấy có chỗ nào không bằng Yuna, hả?"
"Chị sai rồi, em mắng chị đi, đánh chị đi" Ryujin quỳ gối trên nền cát, cuộn người ôm chiếc hủ. Cô biết bây giờ có hối hận cũng muộn màng, lời xin lỗi là vô nghĩa.
Cho dù lấy mạng đền mạng, cô cũng không cho phép. Vậy nên quãng đời còn lại,cô chỉ có thể dằn vặt bản thân mình.
"Đợt này trở về, em đã dự định cầu hôn cô ấy..." Yeji cầm một chiếc hộp vuông mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn, cô cười đau đớn "...nhưng mà, nhờ phúc của các người mà bây giờ tôi không còn cơ hội ấy nữa rồi"

end.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC