Bài tham gia #5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bao (-dumpling)

  Tôi ghét cái cách mà gã hàng xóm thường nhìn tôi.

Bên cạnh căn nhà nhỏ của tôi, không thật ra chỉ là một căn hộ nhỏ trong một chung cư khá to và nhiều phòng. Căn hộ của gia đình tôi nằm ở tầng ba của khu chung cư, nó tuy nhỏ nhưng vẫn rất thoải mái, nó có cả một góc nhìn tuyệt đẹp, một góc "view" cực tốt ra công viên thành phố từ cửa sổ trên căn hộ của chúng tôi.Chúng tôi có một người hàng xóm, gã ở trong chính căn nhà to của gã, từ phía bên kia đường. Căn hộ chúng tôi thuê và cái cửa sổ phòng ăn của gã chỉ cách nhau một con đường nhỏ, gã hàng xóm thường đứng đó và nhìn sang căn nhà nhỏ của tôi, bên cạnh chiếc cửa sổ với những song sắt có hoa văn tròn quấn vào nhau, tôi có thể nhìn thấy một chiếc bàn nhỏ kê ngay bên dưới nó, có một chiếc bình hoa cũ kĩ, và một bông cúc héo úa đang cắm vào bên trong đó. 

Gã là Albert, một bác sĩ khoa tâm thần của bệnh viện thành phố, gã có một đứa con gái và một thằng con trai, chúng đều học ở trường trung học của thành phố như tôi, vợ gã Albert đã qua đời khi con trai gã lên mười. Tôi có thể nhớ rất rõ, ngày đám tang của vợ gã, một đám tang nhỏ, và thằng con trai mười tuổi của gã đã khóc rất lớn, còn đứa con gái chỉ thút thít bên cạnh chiếc hòm to đang giam giữ cơ thể của mẹ nó. Gã Albert ngồi trên chiếc ghế tựa dành cho khách, hai cánh tay đan chặt vào nhau đặt trên đùi, gã cúi gầm mặt nhìn đôi giày đen mà gã vừa mới mua.

 Không có nhiều khách tại đám tang của vợ gã, chỉ là một vài vị hàng xóm cùng đồng nghiệp của vợ gã đến để chia buồn cùng tiễn người vợ thân thương của Albert lên thiên đường.Hoặc đẩy xuống thẳng đáy sâu của địa ngục.Vợ của gã Albert là bà Sallen.Và bà ta đã xuống địa ngục.Vì đã ăn sống đứa con của họ.Gã Albert không hay ra ngoài, phần lớn thời gian gã đều nấp sau tấm màn voan mỏng màu trắng và nhìn sang căn nhà của tôi. Tôi rất ít khi thấy gã đi làm hay đi mua sắm thứ gì đó, lần cuối cùng tôi thấy gã mặt bộ vest đen bám bụi và đội chiếc mũ ấm trà cũ là khoảng ba tháng trước, gã ăn mặc sang trọng đi ra khỏi căn nhà to của gã, và dắt theo một đứa trẻ khi về. Tôi đoán đó là một người họ hàng bà Sallen , hoặc một đứa trẻ lang thang nào đó được gã nhặt về, nhưng gã Albert không có vẻ là một người tốt bụng, tôi có lần thấy gã giết con mèo hoang chỉ vì nó đã lỡ để lại dấu chân trên cái sàn gỗ bám bụi của gã. 

Tôi hỏi mẹ về gã Albert và bà bảo tôi đừng nghĩ quá nhiều, nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ được cảm giác khó chịu mỗi khi gã đứng từ nhà bếp nhìn tôi.Lola là đứa con gái bé nhỏ của lão, và thằng Tet cũng vậy. Tet là người bạn cùng lớp của tôi, nhưng cậu ta dường như chẳng bao giờ mở miệng nói một lời nào, dù là lời đáp lại của câu chào buổi sáng. Lola bé nhỏ đáng yêu, con bé luôn là đối tượng bắt nạt của lũ khốn trong trường và tôi. Bọn trẻ của gã Albert luôn u ám hệt như người bố thân thương của chúng nó vậy.Albert như một con dơi căm ghét ánh nắng mặt trời. Khi màn đêm tối tăm buông xuống, tôi thường nghe tiếng vó ngựa lọc cọc trước nhà gã Albert. Gã là một bác sĩ, tôi không chắc vì sao gã đi làm giờ đấy, nhưng chắc những bệnh nhân điên của hắn đang chờ hắn đến để ru ngủ, vì giọng nói trong đầu lũ bệnh nhân chẳng bao giờ tắt. 

Cái giọng nói lảnh lót bảo bọn chúng phải chết đi.  

Ngày thứ ba nắng nhẹ, một con chó đã trộm quyển sách mà tôi đã mượn từ thư viện và chạy vào nhà của gã Albert. Tôi thật sự chẳng muốn bước vào đó để lấy lại cái quyển sách dày cộm rách nát kia, nhưng mụ thủ thư ở thư viện sẽ lại trở cái giọng mắng mỏ chói tai của mụ vang vang khắp cái thư viện chỉ để mắng tôi về việc không biết giữ gìn quyển sách, mụ ta nói rất nhiều, đôi khi tôi còn chẳng hiểu mụ đang muốn nói cái gì. Tôi lấp ló sau cái cột đèn trước nhà gã Albert, cố tìm cách để vào bên trong và lấy lại quyển sách trước khi phải nghe một tràn của mụ già thủ thư. Tôi thử nhìn xung quanh, nhà gã Albert không có rào, nhưng nhìn cánh cửa chính đang nằm ngay trước mắt tôi, tôi cảm thấy nhà gã là một nơi không thể nào xâm phạm được, nhưng thực chất tôi chỉ cần nhẹ nhàng mở nó ra và quyển sách nằm ngay bên trong.  

  Tôi nuốt nước bọt trở lại bên trong cái cổ. Thử bước nhẹ nhàng lên bậc tam cấp trước cửa nhà gã, gõ vài cái lên cánh cửa gỗ luôn đóng chặt. Tôi không cảm thấy quá xa lạ với khung cảnh này lắm, vì hồi nhỏ tôi vẫn thường làm thế, tôi và lũ nhóc luôn gõ cửa nhà gã Albert và bỏ chạy. Tôi thích mỗi lần gã hé cánh cửa ra và chẳng có ai cả, gã chắc sẽ nổi điên. Nhưng lần này, là lần đầu tiên tôi đứng trước nhà gã với cái đầu không chứa những suy nghĩ nghịch ngợm cũng như không có lũ nhóc kia. Tôi gõ 2 lần, không thấy có ai ra mở, tôi gõ thêm lần nữa. Lần này cánh cửa được mở nhẹ ra, đôi mắt xám đục của gã Albert trừng tôi sau bóng đêm bên trong của cánh cửa, tôi giật mình khi nhìn thấy ánh mắt đó của gã, nó lòi ra và có rất nhiều đường gân máu đỏ nổi lên, tôi cảm tưởng nó như muốn rớt ra khỏi cái hốc mắt của gã vậy. Gã Albert trừng tôi một lúc, mồ hôi lạnh ở sóng lưng tôi ứa ra. 

 "Ừm... xin chào... chào ông Albert, tôi là một người hàng xóm... " – Tôi rụt rè 

 "Chuyện gì !?" – Gã quát thẳng vào mặt tôi.

 "Chuyện là... một con chó vừa trộm mất quyển sách của tôi... Và nó chạy vào nhà ông... " 

 "Không có con chó và quyển sách nào trong đây cả !" 

 Gã Albert đóng sầm cửa, âm thanh nhanh và bất ngờ làm tôi giật mình. Tôi lại nuốt ngụm nước bọt của mình, tay chân tôi đã run lên bần bật vì phải đối mặt với gã hàng xóm đáng sợ.  

  Tôi không thấy Lola và Tet đến trường cả tuần nay rồi, nên chẳng thể nhờ cậy chúng lấy giúp tôi quyển sách. Mà nếu tôi nhờ được chúng đi nữa, tôi dám chắc rằng bọn trẻ sẽ chẳng mở mồm, hay liếc tôi một cái để thể hiện cái sự đồng ý của chúng. Tôi đành băng qua con đường vắng, trở lại với khu chung cư của tôi và quay về nhà. Tôi sẽ đợi đến tối khi gã Albert đã đi khỏi, tôi sẽ tự mình đi lấy nó. 

 Đúng như tôi nghĩ, gã Albert thường đi làm vào buổi tối. Gã ra khỏi nhà, trèo lên chiếc xe ngựa cũ kĩ và biến mất trong màn đêm. Tôi trốn ra khỏi nhà và xuống bên dưới đường, tôi băng qua và dừng lại cạnh cột đèn mà ban sáng tôi đã nép sau nó, cột đèn tỏa ra ánh sáng mập mờ, đôi khi lại như bị chập điện mà tắt đi một lúc. Tôi nhẹ nhàng bước lên bậc tam cấp rồi áp tai vào cánh cửa gỗ của gã Albert. Tôi thử vặn nhẹ cái nấm đấm cửa đã sờn sơn của gã. Hình như gã Albert đã không khóa nó, chắc Lola và Tet đang ở nhà. Tôi thở phào, mọi thứ thật thuận lợi theo dự định của tôi.  

  Đúng như tôi nghĩ, gã Albert thường đi làm vào buổi tối. Gã ra khỏi nhà, trèo lên chiếc xe ngựa cũ kĩ và biến mất trong màn đêm. Tôi trốn ra khỏi nhà và xuống bên dưới đường, tôi băng qua và dừng lại cạnh cột đèn mà ban sáng tôi đã nép sau nó, cột đèn tỏa ra ánh sáng mập mờ, đôi khi lại như bị chập điện mà tắt đi một lúc. Tôi nhẹ nhàng bước lên bậc tam cấp rồi áp tai vào cánh cửa gỗ của gã Albert. Tôi thử vặn nhẹ cái nấm đấm cửa đã sờn sơn của gã. Hình như gã Albert đã không khóa nó, chắc Lola và Tet đang ở nhà. Tôi thở phào, mọi thứ thật thuận lợi theo dự định của tôi. 

 Tôi xoay nhẹ nắm đấm cửa và đẩy nó vào bên trong. Tiếng "két" kéo dài phát ra từ cánh cửa, âm thanh chói tai chạy thẳng vào những dây thần kinh não của tôi làm nó rung lên. 

Đôi chân tôi đạp lên cái thảm lông đỏ ngay bên dưới cánh cửa, nó mềm mại tựa một đám lông cừu. Tôi liếc mắt khắp xung quanh, bên trong nhà của gã Albert tối om, gã có vẻ không có thói quen để đèn khi ra khỏi nhà như những người khác. Tôi đưa tay chạm vào bức tường và men theo đó để tìm đường trong bóng tối.  

  Tôi không rõ nhưng tôi đoán nhà gã Albert có khá nhiều phòng, vì tôi vừa chạm được vào những chiếc cửa gỗ cũ kĩ với mấy tầng bụi dày bám bên ngoài. Tôi vừa đi qua một dãy hành lang hẹp. Nhà gã Albert cứ như một cái mê cung nhỏ vậy, tôi cứ lần mãi tronng bóng tối mà chẳng thể nào tìm ra cái phòng làm việc của gã. Tôi phải tìm nó, vì tôi nghĩ gã sẽ giấu quyển sách của tôi ở trong đấy hoặc đâu đó trên cái giá sách cao của gã. Sau một lúc mò mẫm, tôi đã thấy ánh sáng. Một luồng sáng yếu ớt ngay trước mặt tôi, thật sự thì nó không sáng cho lắm, nó giống như ánh sáng được thắp lên từ một cây nến, nhưng chắc do mắt tôi đã quen với bóng tối, nên khi đối diện với thứ ánh sáng bất ngờ đó, nó có hơi chói và nhức. 

 Tôi có thể nghe giọng nói của Lola, tôi nấp sau bức tường và chăm chú lắng nghe cô bé nói.

 "Em không muốn thế này nữa... " – Đó là giọng của Lola, cô bé ép chặt giọng mình, nghe nó thật đau đớn và khổ sở. 

"Em.. không thể chịu đựng được... ""Em là một cô bé ngoan, Lola." – Một giọng nói khác vang lên, tôi không nghĩ còn ai khác có thể ở trong nhà của gã Albert ngoài hai đứa trẻ đáng thương của gã, nên chắc đấy là giọng của Tet, đây lần đầu tiên tôi nghe được cậu ta trò chuyện cùng ai đó. 

 "Anh Tet... " – Lola vẫn tiếp tục nức nở."Đi thôi. " – Tet nhẹ nhàng an ủi đứa em nhỏ.  

  Cả hai cùng đứng dậy khỏi chiếc sofa của phòng khách, ánh nến lập lòe yếu ớt vẫn thấp sáng căn phòng không người. Tôi thở mạnh từng hơi, tôi không quen với việc lén lút làm một việc gì đó như bây giờ, nó mang đến cho tôi cảm giác như tôi là một tên trộm xấu xa, mà thật ra ngay lúc này tôi vẫn đang đóng vai một tên trộm đó thôi. Tôi ngó mặt ra phòng khách xem xét để đảm bảo Tet và Lola đã không còn ở đấy. Tôi không sợ hai anh em đấy, nhưng hiện tại tôi đang mang tâm lý của một tên trộm, lẻn vào nhà một gã ác quỷ chỉ vì muốn lấy lại quyển sách nhàm chán trả cho mụ thủ thư già. 

 Tôi cúi người gần sát xuống dưới mặt sàn, bò chầm chậm qua phòng khách lớn. Ngọn nến đang cháy trên chiếc bàn thủy tinh khiến cái bóng của tôi được phòng đại. Ánh nến đấy như đang tố cáo tôi vậy, ngọn lửa và ánh sáng của nó cố tình làm lộ diện tôi ra ngoài ánh sáng, vì tôi đang ở trong nhà của gã chủ nó với một ý nghĩ xấu xa. Tôi nghĩ biện pháp hay nhất lúc này chính là đứng lên và thổi nó đi, nhưng tôi cứ chần chừ mãi, tôi đợi thời gian, nhưng thời gian không đợi tôi. Giọt mồ hơi từ trên trán tôi lăn thẳng xuống cằm và cổ, tôi sợ, tôi sợ nếu tôi nhỡ đứng dậy thì bỗng nhiên Tet và Lola trở lại, tôi sẽ chẳng biết thể làm thế nào để đối mặt với hai đứa trẻ của gã Albert, chúng có đôi mắt u ám hệt như gã bố, điều đấy làm tôi sởn gai óc mỗi khi nhìn chúng, nó như một lưỡi dao dài mà mỏng đâm thẳng vào não tôi, làm những dây thần kinh tôi rung lên, và chúng như biết tôi đang nghĩ gì. Tôi rất sợ bị nhìn thấu.

 "Mày phải cố lên !" tôi tự nghĩ thầm. Tôi nhắm mắt và cố bò thật nhanh ra khỏi phòng khách. Và bằng một cách kì diệu nào đó, tôi đã không cần tắt đi ngọn nến, không cần phải đối mặt với nỗi lo lắng và sợ hãi của tôi, tôi đã ra khỏi phòng khách. Tôi ngồi lại, tựa lưng vào bức tường khuất, bóng tối lại che chở cho tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình lại ưa thích bóng tối thế này, vì trước đó tôi đều cảm thấy yêu những tia sáng hơn. Tôi đặt tay lên ngực và vỗ về trái tim tôi đang nhảy điệu tango rộn ràng ở bên trong. 

 Tôi lại nghe giọng của Lola ở đâu đó rất gần đây.  

"Anh à... Em không thích bữa tối của chúng ta."

 "Lola, anh cũng không thích nó." 

 "Có phải lão đang muốn chúng ta chết đói không ?" 

 "Lão không thể." 

  "Nếu mẹ còn sống, chúng ta sẽ được ăn ngon hơn."

 "Phải..." 

 "Em nhớ sự mềm mại của em trai chúng ta..." 

 Trước mắt tôi bây giờ lại là một dãy hành lang dài, và có ánh sáng phát ra từ một căn phòng nào đó, nơi mà giọng nói của Lola và Tet đã cất lên. 

 Tôi vẫn ngồi bất động tại chỗ, cả tay và chân tôi như bị đóng băng mà lạnh lên. Tôi lại có thêm vài hiềm khích nhỏ với gã Albert sau khi nghe đoạn trò chuyện của Lola và Tet. Tôi vẫn luôn nghĩ gã là một kẻ kì lạ và đáng sợ, và thực chất thì gã còn là một kẻ ác độc và keo kẹt. Tôi nghĩ xấu về gã Albert và tự cảm thấy những cảm giác của tôi trước đó về gã thật không sai tẹo nào, tôi chưa từng nghĩ gã là một người tốt, nhưng ít ra tôi cũng không nghĩ gã là kẻ xấu, nhưng hôm nay tôi đã thay đổi hoàn toàn, gã Albert đúng là một gã xấu xa với cặp mắt lòi đáng sợ. 

Tôi có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt được nấu chín, tôi đoán hai đứa trẻ đấy đang ở trong phòng ăn, nơi mà gã Albert luôn đứng và nhìn sang nhà tôi. Mặc dù lúc này đầu óc tôi không được tốt lắm, nhưng tôi nhớ được phòng ăn của gã có gì, vì tôi vẫn luôn quan sát nó mỗi khi gã Albert không đứng đấy. Một cái bàn bằng gỗ với bốn chiếc ghế tựa đặt xung quanh nó, một gian bếp nhỏ cạnh tường và một cánh cửa gỗ cũ kĩ. Tôi bỗng dưng thấy nhớ mẹ, chắc bà đang ngủ trong căn phòng ấm áp đấy cùng tấm ảnh của bố tôi đặt ngay đầu giường. Tôi ước mình có thể lấy lại quyển sách sớm và trở lại với chiếc giường thân yêu của tôi. 

  Tôi lại bước đi trong bóng tối. Đôi chân tôi lướt thật nhẹ nhàng để không phải phát ra tiếng động nào khiến những đứa trẻ đáng thương đấy chú ý.

 "Come, come, little child... 

I will take you away 

To the castle, 

Where you can play 

And be loved..." 

 Tôi nghe tiếng nhạc. 

 "Come, come, little child... 

It don't need to worry 

You will be safe 

Nothing can hurt you now...

 Có lẽ là tiếng nhạc phát ra từ một hộp nhạc, âm thanh và giai điệu nó khá quen thuộc mặc dù tôi không nhớ rõ tôi đã từng nghe nó ở đâu, nhưng âm điệu nhẹ nhàng khiến tôi mãi chăm chú. 

Cơ thể tôi không còn vội để trốn đi nữa. Đôi tay tôi mò mẫm trên bức tường đầy bụi cho đến khi nó chạm vào một cánh cửa. Ánh sáng trên dãy hành lang này không còn quá tối bởi nó đã được thắp lên bởi mấy cây nến ở hai bên, tôi có thể đọc được dòng chữ bên trên cánh cửa "Phòng của Sallen". 

 Căn phòng của người vợ dấu yêu của gã Albert đang nằm ngay trước mặt tôi. Tiếng "ding dong" và tiếng nhạc được phát ra từ bên kia cánh cửa. Tôi áp tai vào để có thể nghe thật rõ những âm thanh tuyệt vời đó.  

  Khi toàn bộ trọng lượng của cơ thể tôi đều đổ dồn vào cánh cửa thì nó được đẩy ra, khiến tôi một phen ngã vào bên trong. Căn phòng của bà Sallen không hề khóa, và chắc đó là nguyên nhân của cái hộp nhạc màu đỏ đang chạy ở bên trên chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ lớn được đóng chặt, mặc dù nơi này có người ra vào đi chăng nữa, thì chắc ba bố con nhà gã Albert không có thói quen dọn dẹp căn phòng của bà Sallen, mà không phải riêng phòng của vợ gã, mà hầu như cả ngôi nhà quá to lớn của gã đều rất ít khi được dọn dẹp. Mùi mốc của sàn gỗ và cả mùi của một nơi bị bỏ lâu ngày xộc thẳng vào mũi tôi, tôi khó chịu bịp mũi của chính mình. Vừa rồi tôi đã ngã vào đây, do cánh cửa của bà Sallen đã không khóa, tôi mong nó không phát ra tiếng lớn lắm, vì tôi không muốn bị chú ý. 

 Tôi đưa tay đẩy cho cánh cửa lỏng lẽo kia đóng trở lại chỗ cũ rồi đứng dậy. Xung quanh đều rất tối, tôi hầu như chẳng thể thấy thứ gì cả, bây giờ tôi lại cảm thấy quý cái ánh sáng mờ ở bên ngoài phòng khách ban nãy. Tôi đưa tay vào túi áo khoác của mình và lấy ra một cái đèn pin. Thật ra lúc trước khi đi tôi đã mang theo nó để phòng hờ, nhưng vẫn chưa có dịp dùng vì Lola và Tet cứ ở khắp nơi. Tôi bật đèn pin lên và soi sáng mọi ngóc ngách của căn phòng cũ kĩ. Mọi thứ xung quanh tôi đều là một màu trắng. Một cái giường đơn với ga màu trắng, cái màn trắng bám bụi, và một tấm thảm lông cừu trắng mà tôi đang đứng lên. Tôi đoán từ sau khi người vợ của gã Albert, bà Sallen qua đời thì gã cũng đã thay tất cả đồ vật trong căn phòng này thành một màu trắng để thể hiện sự thương tiếc của gã với bà. 

 Tôi đến gần chiếc bàn duy nhất trong căn phòng trắng, ngoài hộp nhạc đỏ đang chạy thì trên bàn vẫn còn những thứ khác. Một tập tài liệu, một quyển sách và một cái bình thủy tinh. Tôi cầm lấy quyển sách và soi đèn vào cái bìa của nó, phải rồi đây đúng là quyển sách mà gã đã lấy của tôi, tôi cứ nghĩ gã sẽ giấu nó trong phòng gã hoặc là phòng làm việc của gã, nhưng hiện tại nó lại nằm ở đây, trên chiếc bàn cũ trong phòng của bà Sallen, chắc gã Albert đã ghé qua đây và nhớ lại về những hình ảnh xinh đẹp của người vợ trước khi gã rời khỏi nhà và đến với những kẻ điên. Tôi không vội, nên đặt quyển sách lại trên bàn rồi nhìn sang tập hồ sơ bên cạnh, tôi khá tò mò, tôi biết nó là một việc không nên khi tự tiện xem thứ gì đó của người khác khi chưa được sự cho phép, nhất là của một gã bác sĩ tâm thần.  

  Tôi giở tập hồ sơ ra và rọi đèn vào nó. Đó là một tập hồ sơ bệnh án của bà Sallen. 

 Từng giọt mồ hơi nặng của tôi lại rơi xuống, tôi lại nuốt ngụm nước bọt của mình một cách nặng nề, chân tôi bắt đầu run đến không đứng vững, và tim tôi lại nhảy tango nhưng lần này nó nhảy nhanh và mạnh hơn lần tôi ở phòng khách rất nhiều. Tai tôi bắt đầu ù ù tiếng gió thổi và lưng tôi bắt đầu nghiêng về phía trước. Tôi nghe thấy giọng của em, cô bé đáng yêu nhỏ nhắn. Và cảm thấy cả con dao nhỏ mà em đang đâm thẳng vào gáy tôi. 

"Tìm thấy mày rồi nhé, con chó nhỏ !" 

 Tôi ngã xuống, và đau buốt.  

  Bị bắt rồi.Và tôi lại nghe tiếng nhạc, trước khi em đâm tôi phát nữa vào óc và lý trí tôi mất dần.

 Tôi không thể cảm nhận được gì nữa, khi tôi biết tất cả mọi thứ, tôi bắt đầu cảm thấy chính mình đã tách xa với cuộc sống. Tôi ước tôi có thể nghe thấy thứ gì đó khác ngoài tiếng nhạc, tôi ước tôi có thể nói, tôi ước tôi sống. Nhưng em đã không, em và cậu ấy không để tôi sống, cả hai đứa, thật đáng thương. Bọn chúng, thật đáng thương. Thật tội nghiệp, thật ấu trĩ, thật độc ác, nhưng lại đáng thương đến không thể tả được. LoLa và Tet, đều không phải là nạn nhân, hai đứa trẻ đáng thương, là con dao đang cướp dần sự sống cuối cùng của tôi

 "Little children...

 Sleep in the oven 

Your blood so sweet 

And your meat so soft 

You make me cry..."  

  --------------  

Gửi thần chết,


Xin ngài hãy giết chúng.

Làm ơn.

 -------------- 

 Tôi yêu Sallen, nên tôi đã cưới mụ, bất chấp những lời xầm xì của lũ người ngoài ngu ngốc rằng mụ đã có một mụn chồng, nhưng tôi không quan tâm, vì tôi yêu Sallen, tôi yêu mụ.

 Sallen mang về hai đứa trẻ của mụ và chồng trước, nhưng tôi vẫn sẽ chấp nhận, vì tôi yêu mụ.

 Chúng tôi đã có một đứa con trai, nó tên là Barry, nó thật đáng yêu, tôi cứ ngỡ nó là thiên thần. Một điều tuyệt vời mà chúa đã ban tặng cho tôi. 

Sallen đã ăn con trai chúng tôi, mụ bảo mụ đói, và ăn nó. Mụ đâm chết nó bằng một cây kim đan vào thẳng cái đầu yếu ớt của Barry, và cắt nó ra rất nhiều phần, mụ chia nó cho lũ trẻ của mụ và ăn nó trong đến ngon lành. 

Mụ bị điên, một chứng rối loạn tâm thần. Mụ cho Lola và Tet ăn em trai của chúng. Sau đó tôi đã giết mụ, bằng thuốc diệt chuột. Mụ chết, và tôi thật nhẹ nhõm. 

Nhưng lòng tôi đầy mâu thuẫn, chắc vì tôi yêu mụ quá nhiều, tôi yêu Sallen. Thật điên rồ. 

Tôi phải làm sao ? Lola và Tet đã nhìn tôi bằng ánh mắt khi chúng ăn sống đứa em trai một tuổi của chúng. Tôi hoảng sợ trước sự điên cuồng của hai đứa trẻ. Tôi phải cố ngăn chúng, chúng sẽ lại làm một thứ gì đó mất. Chúng đã giết những đứa trẻ mà tôi mang về. Và ăn. Tôi không thể để chúng làm gì nữa, tôi phải giam chúng lại trong căn nhà này.

Tôi đã thử giết chúng, nhưng Lola và Tet đã dùng một viên gạch và đập thẳng vào đầu tôi. Tôi sợ chúng sẽ giết tôi và nhai miếng thịt tôi trong miệng. Tôi phải làm sao đây ? Chúng là một lũ quỷ, và mụ Sallen cũng vậy. Ai đó làm ơn hãy giết chúng. Giết chúng đi!!!

Không !!! Đừng giết, đừng giết Sallen! 

Tôi phải làm sao đây ? Ai đó làm ơn hãy nói cho tôi biết !! 

Tôi giết Sallen rồi. Sao tôi lại giết Sallen rồi? 

Tôi phải giết lũ trẻ, tôi phải sống, tôi phải giết. 



 Tôi nghĩ, tôi cũng điên rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net