Chậm một bước - Zest

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Một màu đen bao trùm lấy căn phòng lạnh lẽo, nơi đây chứa đựng một cảm giác cô độc. Vài vỏ chai rượu nằm lăn lóc. Trong góc khuất u tối, một người đàn ông đang ngồi đó, trên tay anh ta là điếu thuốc lá. Từng cụm khói mờ đục phả vào trong không khí khiến cả không gian nồng nặc một mùi khó chịu. Tàn thuốc lần lượt rơi xuống sàn nhà, rồi điều thuốc cũng cháy hết. Với tay ra lấy một chai rượu, anh nốc cạn nhưng cái chai chỉ là chiếc vỏ rỗng tuếch. Ném mạnh chai rượu vào tường, âm thanh sắc bén gai nhọn vang lên, rồi những mảnh sành vỡ vụn rơi vương vãi khắp căn phòng.

Dường như anh ta đang điên cuồng, bỗng nhiên đứng bật lên, đập phá tất cả mọi thứ. Có lẽ chỉ có thể làm vậy thì mọi thứ cảm xúc đang kìm nén lúc này mới được giải thoát. Và rồi, một mảnh thủy tinh đâm vào da thịt, máu chảy, cảm giác tê dại và đau đớn đang trào dâng. Nhưng sự đau đớn của thể xác đâu có thể đem ra so sánh với nỗi đau nơi con tim đã chai sạm. Theo một thói quen, anh ngẩng đầu nhìn lên khung ảnh nhỏ để trên bàn. Đó là hình ảnh của một người con gái. Nụ cười tươi tắn bên khóe môi càng làm tôn lên vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết của cô ấy. Cầm lấy bức ảnh, di chuyển ngón tay lên tấm kính, anh dịu dàng vuốt ve. Bỗng, một giọt nước mắt đắng, mặn chát từ hốc mắt anh rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trong tấm hình.

– Xin lỗi, xin lỗi em! – Giọng nói khàn đặc từ đôi môi đang run rẩy của anh cất lên.

Thời gian vội vã trôi, mang theo bao nhiêu quá khứ, cuốn đi những kí ức của niềm vui, nỗi buồn cũng như những hạnh phúc và mất mát, thương đau. Giống như dòng nước quanh co dữ dội chảy của con sông, giống như cơn lốc xoáy sâu hun hút, nó sẽ cuốn mọi thứ đi xa mãi... không thể nào lấy lại được. Và những sai trái, lầm lỡ hay sự bồng bột của tuổi trẻ sẽ mãi là một vết sẹo đau đớn, dai dẳng đến suốt cuộc đời mỗi con người. Phải chăng, con người ta hãy sống chậm lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh, những gì mà tạo hóa đã ban tặng cho họ để họ biết nâng niu, trân trọng nó thì sẽ chẳng có cái gọi là hối tiếc, là muộn màng.

Cảm giác mệt mỏi bủa vây, anh dần chìm vào giấc ngủ. Đôi lông mày vừa mới nhíu chặt từ từ dãn ra, trên môi là nụ cười bình yên. Bởi vì có lẽ, trong giấc mơ, anh sẽ được găp lại cô ấy... bên những hồi ức đẹp đẽ của quá khứ.

*****

Một buổi sáng mùa thu, bầu trời trong xanh, hiền hòa đưa những cơn gió nhẹ đến đây, quét lê đi vài chiếc lá úa vàng rơi rụng trên mặt đất hè phố. Những cô, cậu học trò đang tung tăng cất bước trên con đường tới trường. Khung cảnh nhộn nhịp ấy hiện lên thật sinh động và tươi vui.

Từ đằng xa, một cô bé học sinh với dáng người mảnh khảnh, nhỏ nhắn đang chạy hớt hải về phía trước, còn miệng thì gọi to:

– Minh Hoàng, Minh Hoàng... Chờ tôi với! Sao cậu đi nhanh thế?

Nghe thấy tiếng gọi lảnh lót của cô gái, chàng trai ở phía đằng xa kia không những không dừng lại mà còn cố tình đi nhanh hơn. Hai chân mày nhíu chặt lại, tỏ rõ thái độ khó chịu. Đang sải từng bước chân dài và nhanh, bỗng nhiên một bàn tay nhỏ nhắn túm lấy cánh tay của anh, kéo anh đứng lại. Tiếng phì phò thở dốc bên tai nhưng anh vờ như không nghe thấy gì, vẫn nhìn thẳng về phía trước, còn cánh tay vung lên hất mạnh bàn tay nhỏ bé kia ra. Mặc kệ cô gái bên cạnh, anh tiếp tục cất bước rời đi. Cô gái vẫn không bỏ cuộc, chỉ bĩu môi một cái rồi tiếp tục lẽo đẽo chạy theo sau người con trai.

– Minh Hoàng, rốt cuộc cậu có nghe thấy tiếng gọi đến khàn giọng của tôi không? Đuổi theo cậu rồi cậu cũng chẳng thèm để ý mà bỏ đi. Cậu có thấy mình rất quá không?

Bước chân dừng lại, Minh Hoàng vẫn không quay đầu, chỉ lạnh nhạt đáp một cách ngắn gọn:

– Không! – Rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tức giận đến trợn mắt há mồm, Phương Nhi hét toáng lên:

– Cái gì? Cậu nói cái gì chứ? Minh Hoàng, cậu đứng lại ngay cho tôi... Này, tên kia, cậu có nghe tôi nói gì không?

Vừa nói, cô vừa chạy theo anh, vẫn tiếp tục lải nhải bên tai. Vậy là cô cứ bám đuôi đi theo anh trên suốt đoạn đường tới trường.

*****

Tùng... tùng... tùng...

Tiếng trống trường vang lên, thúc giục mấy cô, cậu học trò trở về vị trí của mình để chờ giáo viên vào lớp, bắt đầu tiết học. Trong lớp học, một cậu học trò đang nằm dài trên chiếc bàn ở cuối cùng. Đang trong giấc ngủ say, bỗng nhiên có ai đó vỗ vỗ vài cái vào cánh tay, đánh thức anh dậy. Mở mắt nhìn cái người đáng ghét kia, thì ra là cô bạn ngồi bàn trên của Minh Hoàng – Phương Nhi.

– Cô giáo sắp vào lớp rồi, cậu đừng ngủ nữa!

– Mặc kệ tôi đi! – Vừa nói, anh vừa hất tay cô ra, rồi tiếp tục ngủ.

Không chịu bỏ cuộc, cô vẫn cứ tiếp tục.

– Dậy, dậy, dậy mau! Làm sao tôi có thể mặc kệ cậu? Đừng ngủ nữa. – Nhoài hẳn người về phía sau, cô tiếp tục lay anh dậy nhưng vẫn không thu được kết quả gì. Tên cứng đầu này đã ép cô phải dùng đến chiêu thức cuối cùng: bạo lực. Và... "bộp"– cánh tay Phương Nhi hạ xuống tấm lưng của Minh Hoàng một cách nhanh chóng và mạnh bạo.

– Aaa... – Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp căn phòng.

Tất cả học sinh trong lớp đều quay đầu lại, nhìn về phía hai người đang ngồi cuối lớp. Minh Hoàng vừa đau đớn ôm lưng, vừa nghiến răng kèn kẹt, gằn giọng với Phương Nhi:

– Chết tiệt! Đồ tàn bạo, tôi sẽ không quên cú đấm này đâu, cô cũng nhớ đấy.

Cuối cùng thì đồ cứng đầu cũng chịu nghe lời, Phương Nhi mỉm cười. Hắn tức giận, khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng lôi vài quyển vở từ cặp sách ra để trên mặt bàn. Nhưng không phải trên mặt bàn của mình, mà anh ném toẹt lên bàn của cô. Phương Nhi cắn môi hậm hực, nghĩ lại tại sao trước kia hứa với cái người này sẽ chép bài đầy đủ cho hắn hằng ngày, bây giờ thì mệt mỏi rồi.

Một lúc sau cô giáo bước vào lớp, bắt đầu buổi học mới. Căn phòng im như tờ, chỉ còn lại giọng nói của cô giáo và tiếng phấn ma sát với bảng. Riêng Phương Nhi, cô phải khổ sở với hai quyển vở, cứ ghi ghi chép chép bên này một tí rồi lại chuyển sang bên kia để chép chép ghi ghi. Nhớ lại lời của ai kia đã nói: "Đã giúp thì giúp cho đàng hoàng tử tế nhé! Tôi không biết cô làm cách nào nhưng quyển vở của tôi phải "chạy sát" với cái bảng, không được thiếu một chữ. Để đề phòng bà giáo đột nhiên thu vở của tôi kiểm tra, xảy ra chuyện gì là tôi chỉ có đường chết thôi. Mà tôi chết thì cô cũng đừng mơ sống yên, tôi sẽ kéo cô theo." Cô càng muốn sẽ xé tan vở của Minh Hoàng ra hơn.

– Hừ, tên điên, tên khùng, tên bệnh, chỉ được cái dọa người là giỏi thôi. Cậuchết thì liên quan gì đến tôi chứ, sao tôi phải lo cho cậu chứ? – Miệng làu bàu chửi rủa không ngừng, cô quay xuống bàn sau định nói sẽ không viết bài giúp anh nữa thì thấy cái thân hình cao lớn của anh đang nằm rạp xuống bàn, tiếp tục giấc ngủ từng bị phá đám. Choáng váng, tên này thật là... hết nói nổi với hắn. Cô không ngần ngại mà đáp thẳng quyển vở vào đầu anh không chút thương tiếc.

– Aaa... Cô lại làm cái gì thế hả? – Tiếng hét của anh một lần nữa vang lên mà không chút kiêng dè.

– Tự chép bài đi! – Cô đáp lời một cách nhỏ nhẹ nhất nhưng cũng không thèm quay đầu lại.

Thứ âm thanh hỗn loạn ấy đã làm kinh động đến cô giáo đang giảng bài ở trên kia. Tiếng "lạch cạch" của phấn viết bảng dừng lại, cô giáo quay đầu xuống, đẩy gọng kính đầy nghiêm nghị hỏi:

– Lớp trưởng cho tôi biết, ai vừa gây mất trật tự trong lớp? – Rồi đảo mắt quanh lớp học, trông thật đáng sợ.

Câu nói của cô vừa dứt, một cậu học sinh với dáng vẻ nghiêm túc – lớp trưởng Lâm Phong, đứng lên trả lời:

– Thưa cô, là bạn Minh Hoàng làm mất trật tự của lớp. – Rồi cậu ta ngồi xuống. Đúng vậy, lớp trưởng luôn gương mẫu, cho dù có là bạn bè thân thiết thế nào cũng không thể bao che.

Giật mình, nghe thấy tên mình được nhắc đến thì Minh Hoàng mới định hình được cái tai họa mà anh vừa gây ra cho chính bản thân. Đằng nào cũng không thể thoát được, anh đứng lên chờ đợi hình phạt. Mặc dù vậy nhưng trên khuôn mặt cũng không hề mất đi thái độ kiêu ngạo và coi thường, bản tính vốn sẵn trong người.

– Anh Hoàng, trong tuần này anh đã bị ghi tên vào sổ đầu bài bao nhiêu lần rồi? – Cô giáo cất cao giọng hỏi.

– Dạ, năm lần. – Đáp một cách thản nhiên.

– Hay nhỉ? Ngày nào lớp cũng không được bình yên chỉ vì sự có mặt của anh. Vậy rốt cuộc anh ngồi tại đây để làm gì? – Cô đanh giọng đầy tức giận nói.

– Học ạ! – Vẫn rất bình thản mà đáp lời.

– Được rồi! Vậy anh mang vở lên đây để tôi xem anh học hành thế nào?

Nụ cười nhếch mép xem nhẹ hiện hữu trên đôi môi. Vấn đề này thì nhằm nhò gì, sao có thể làm khó dễ cho anh chứ? Quá tầm thường rồi! Nhanh chóng bước lên bảng một cách hùng hổ, trên tay là quyển vở ghi chép bài có thể coi là đầy đủ. Cô giáo xem xét một cách kĩ lưỡng rồi đột nhiên gật đầu hài lòng.

– Tốt, rất tốt, ngoài sức tưởng tượng của tôi! Anh khiến tôi bất ngờ đấy.

Tuy không nói gì nhưng anh vẫn âm thầm nở nụ cười đắc ý. Định xin lại quyển vở từ tay cô và đi về chỗ thì bị ngăn lại.

– Khoan đã! Tôi đã cho anh về chỗ đâu. Tôi hỏi, tôi đã dạy anh bao nhiêu năm rồi?

– Dạ, cô đã chủ nhiệm lớp ba năm!

– Ừ, vậy chẳng lẽ tôi không nhận được ra chữ học sinh của tôi sao?

Lời nói thốt ra nhẹ như bẫng nhưng lại khiến anh đứng hình trong giây lát. Còn chưa kịp bào chữa thì cô lại cất tiếng nói:

– Phương Nhi, mang vở lên đây tôi kiểm tra! – Như âm thanh từ Thần Báo Tử. Và hai người đã biết số phận của mình sẽ đi đâu, về đâu rồi.

– Còn gì để nói không? – Cô chìa ra trước mặt hai quyển vở với nét chữ giống hệt nhau.

– Dạ, không ạ! – Phương Nhi cúi đầu và lí nhí đáp nhưng cũng không quên quay ra liếc xéo Minh Hoàng một cái.

– Tôi phạt hai anh chị trực nhật lớp một tuần sau mỗi sau mỗi tiết năm buổi chiều. Sáng hôm sau lớp phó lao động kiểm tra cho tôi.

*****

... Cuối giờ...

Lúc này mọi người khác đều đã ra về hết, chỉ còn lại hai người trong lớp. Phương Nhi đứng trước bàn Minh Hoàng:

– Này, cậu lau bảng đi, tôi quét lớp. Ưu tiên công việc nhẹ nhàng cho cậu đấy.

Vờ như không nghe thấy gì, Minh Hoàng vẫn tiếp tục thu dọn sách vở.

– Này cái tên kia, cậu không để lời nói của tôi vào tai phải không? Vậy thì đừng trách nhé... – Vừa nói, Phương Nhi vừa giật lấy cái cặp sách đang để trên bàn của Minh Hoàng rồi chạy biến ra ngoài cửa lớp.

– Này, cô mau đứng lại đó ngay cho tôi! – Không nói được thêm gì hơn, Phương Nhi đã chạy biến, Minh Hoàng phải ngậm ngùi đi trực nhật.

... Mười lăm phút sau...

– Xong rồi đấy! Về thôi nào. – Phương Nhi mỉn cười và nói.

– Cô về trước đi, tôi còn đợi Lâm Phong.

– Hai cậu lại định đi chơi đêm sao? – Phương Nhi nhăn mặt hỏi.

– Không đến lượt cô can thiệp! – Minh Hoàng không quan tâm đến cô gái trước mặt, chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay.

– Vậy thì... tôi về trước đây! – Tuy vẫn còn lưỡng lự nhưng cô cũng phải ra về.

Nhưng trước khi bước chân ra khỏi cửa lớp, Phương Nhi vẫn ngoảnh lại:

– Này tên kia, đừng gọi tôi là cô này cô nọ nữa. Nghe ghê lắm! Mà sự thật là cậu sinh trước tôi cả vài tháng liều.

Âm thanh rất rõ nhưng anh vẫn giả vở như không nghe thấy gì. Phương Nhi bĩu môi, nhưng vẫn tiếp tục nói:

– Vậy thôi! Tôi về đây, tạm biệt nhé!

Minh Hoàng nhìn cô, nhíu mày một cái rồi quay mặt đi mà không nói gì.

– Này cái tên kia, tôi chào cậu mà cậu không... chào lại hả? Hừ, tôi không thèm nói chuyện với cậu nữa. – Phương Nhi tức giận bỏ đi.

Bầu trời cuối chiều đã bắt đầu sẩm tối, trên sân trường chỉ còn lác đác vài học sinh đang dắt xe ra về. Phương Nhi lững thững bước đi trên hành lang, miệng lẩm bẩm:

– Tên khùng, tên chết tiệt! Thật là điên rồ khi tôi luôn quan tâm đến cậu. Aaa... Tôi ghét, tôi căm thù cậu.

Bước đi thật nhanh nhưng mà trong lòng vẫn còn rất khó chịu, Phương Nhi vô tình va vào một người khi đến khúc cua ở cuối hành lang. Nhìn kĩ lại, thì ra là lớp trưởng. Lâm Phong rất bất ngờ khi đã muộn thế này rồi mà còn gặp Phương Nhi ở đây, xem ra hai người bị chịu phạt này cũng lao động rất nghiêm túc, đáng khen.

– Lâm Phong, cậu đến đón cái tên điên kia sao?

– Hả? Cậu nói tên điên nào? – Lâm Phong nghi hoặc hỏi lại, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.

– À không! Ý tớ là Minh Hoàng ấy mà, hì hì. – Biết mình đã nói lỡ lời, Phương Nhi cười trừ.

– Ừ, tớ với nó có hẹn đi bar. Muộn rồi đấy, cậu mau về đi. – Nói rồi, Phong định bước đi.

– Khoan đã! – Phương Nhi gọi với theo. – Hai cậu, à, cậu đừng về khuya quá nhé!

Lâm Phong quay lại, nhìn Phương Nhi rồi cười một cách đầy ẩn ý:

– Yên tâm đi! Tớ sẽ mang "tên điên" ấy trả về nguyên vẹn cho cậu.

Giật mình, không ngờ Lâm Phong lại hiểu rõ suy nghĩ của mình đến vậy, Phương Nhi xấu hổ chỉ biết quay đi rồi chạy thẳng.

*****

Những ánh đèn Led lập lòe hòa vào một màu đen tuyền khiến không gian trở nên mập mờ, cùng tiếng nhạc DJ với âm lượng cực đại, vũ trường đêm nay trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Minh Hoàng đang ngồi ở quầy bar, trên tay anh là cốc Whisky đã gần cạn. Một bàn tay đập lên vai, anh quay lại, là Lâm Phong.

– Tao vừa gặp Phương Nhi! – Phong cất tiếng mở đầu cuộc nói chuyện.

– Sao mày lại nhắc đến cô ta? – Nghe thấy cái tên này, Minh Hoàng lại cảm thấy sự bực bội trong lòng trào dâng.

– Mày thấy cậu ấy thế nào? – Bỏ qua câu nói của Minh Hoàng, Lâm Phong hỏi tiếp.

– Hừ, không chỉ thích làm phiền người khác mà còn mặt dày, bám dai, nói chung là cực kì đáng ghét. – Minh Hoàng vừa nói, vừa nhăn nhó mặt mày để tỏ rõ thái độ khó chịu của mình.

Lâm Phong bật cười thành tiếng trước hành động và lời phán xét của Minh Hoàng.

– Ghét của nào trời trao của ấy.

Hàng lông mày thẳng tắp bỗng nhíu chặt lại, Minh Hoàng dường như không hứng thú chút nào về điều này.

– Mày đang nghĩ đi đâu vậy? Tao và con bé đó... không thể nào đâu. – Chắc nịch như một lời tuyên bố.

– Không có gì là không thể, bởi vì chẳng ai có thể đoán trước được tương lai.

– Thôi được rồi đấy, tao không muốn nghe...

Còn chưa nói hết câu, Lâm Phong đã xen ngang cắt lời:

– Nhưng tao có cảm giác, cậu ấy rất thích mày.

Cơ thể như cứng lại, Minh Hoàng không thể tin vào điều Lâm Phong vừa nói, làm gì có câu chuyện nào phi lí hơn việc Phương Nhi thích anh chứ.

– Nhưng tao chẳng thấy cái gì cả. Vả lại, tao cũng không có cảm xúc với cô ta, nên nếu đó là sự thật thì... – Minh Hoàng quay lại nhìn thẳng vào mặt Lâm Phong. – Tao sẽ phải dứt khoát.

– Với tính cách của mày, sẽ có người bị tổn thương! – Lâm Phong như nói trong bất lực.

– Chịu thôi! – Minh Hoàng nhún vai một cách thản nhiên. – Đó là cách tốt nhất.

– Nhưng chẳng lẽ, trong suốt ba năm qua, mày thực sự không có tình cảm đặc biệt gì với Phương Nhi sao?

– Không! – Nói ra mà không chút đắn đo suy nghĩ. – Cô ta, hay nhưng đứa con gái khác, đều như nhau cả thôi. – Rồi anh định đứng dậy bước đi.

– Tao hỏi mày một câu nữa thôi! Đối với mày, Phương Nhi là gì? – Trong lời nói của Lâm Phong vẫn còn đọng lại chút hi vọng.

– Chỉ là không khí thôi. – Không quay lại, Minh Hoàng vẫn tiếp bước.

– Vậy mất đi không khí, mày có thở được không?

Thời gian như ngưng đọng, không gian như đóng băng và những âm thanh ồn ào, xập xình của vũ trường như bị gạt bỏ ra khỏi tâm trí của hai người họ. Cả hai đều im lặng một hồi lâu dài tựa hàng thế kỉ. Minh Hoàng suy nghĩ rất nhiều, bởi vì chưa bao giờ anh để ý rằng: tuy không khí là vật chất vô hình, vô vị nhưng nó lại là thứ để duy trì cuộc sống của con người và nếu thiếu nó, tất cả các sinh vật sẽ chết, tất cả. Nhưng có lẽ, lòng tự trọng quá cao và sự cố chấp quá lớn trong một người đàn ông đã khiến anh phủ nhận lại mọi suy nghĩ phức tạp và mớ cảm xúc hỗn độn hiện tại.

– Thôi đủ rồi! Lâm Phong, mày đừng nói về câu chuyện vô vị này nữa, tao không muốn nghe, cũng không muốn biết gì hết.

Minh Hoàng nói như hét lên để sự khó chịu vô cớ trong lòng có thể được xua tan đi. Rồi anh bước đi vội vàng, hòa vào đám đông phía trước. *****

Sáng hôm sau, trong một căn phòng bừa bộn, người con trai đang nằm bẹp trên chiếc giường lớn. Không gian tĩnh lặng đã bị phá vỡ bởi bản nhạc chuông trong điện thoại, bài hát "Happy" của ca sĩ Pharrell Williams: "Because I'm happy. Clap along if you feel like a room without a roof. Because I'm happy. Clap along if you feel like happiness is the truth." và cũng kéo anh ra khỏi giấc ngủ sâu. Tỉnh dậy, Minh Hoàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời mệt mỏi. Đưa tay ra với lấy chiếc điện thoại, hiển thị trên màn hình cảm ứng là một dãy số. Số lạ! À không, mặc dù không lưu trong danh bạ nhưng dãy số này chẳng còn lạ lẫm gì với Minh Hoàng khi ngày nào cũng bị chủ thuê bao này làm phiền 23 trên 24 giờ. Chán nản, Minh Hoàng nhấn tắt.

Bên đầu dây kia, tiếng tút dài kết thúc cuộc gọi vang lên. Đôi mắt trợn lên không chớp của Phương Nhi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Tức tối, cô vừa nghiến răng kèn kẹt vừa nói:

– Tên điên này, hắn dám ngắt điện thoại của mình sao? Có biết tôi lo lắng cho cậu nhiều lắm không? Chết tiệt, tôi bị "tẩu hỏa nhập ma" vì cậu rồi? Aaa... – Hét lên thật to rồi vò đầu dứt tóc.

– Không được, phải gọi lại cho hắn, lỡ như hắn chưa về nhà thì sao? – Rồi cô định ấn nút gọi vào số máy của Minh Hoàng.

– Nhưng cũng có thể máy hắn hết pin! Phải làm gì đó, phải làm một cái gì đó. – Phương Nhi đi đứng ngồi không yên rồi vò đầu bứt tóc.

*****

Minh Hoàng sinh ra trong một gia đình tầng lớp thượng lưu với một cuộc sống đầy đủ về vật chất nhưng thiếu thốn về tình cảm. Cái gì không có thì cũng sẽ không cần, vậy nên anh luôn coi tình cảm con người là một cái gì đó rất thừa thãi trong cuộc đời này. Năm 16 tuổi, anh quyết định rời khỏi ra căn nhà to lớn mà hiu quạnh ấy để đến một thành phố mới bắt đầu lại cuộc sống. Rời đi mà không ai đoái hoài một câu, cho tới tận vài tháng sau cha anh mới biết chuyện nhưng cũng chỉ gọi cuộc điện thoại, nói vài câu ngắn gọn: "Con phải biết tự chăm sóc bản thân đấy!" rồi cúp máy, anh còn chưa kịp nói lời nào. Nghe cái tiếng tút dài, Minh Hoàng chỉ độc thoại: "Không chết là được!". Nhà mới của anh là một căn hộ sang trọng của toàn chung cư cao cấp Parkson, nơi đây cũng không khác nhà cũ là bao nhiêu, đều chỉ có anh và... cái bóng của mình. Rồi, Minh Hoàng lại lao đầu vào những cuộc chơi xa hoa trong vũ trường, quán bar cùng với Lâm Phong – người bạn thân của anh. Vì vậy, căn phòng này cũng trở nên lạnh lẽo.

Đang mơ màng trong giấc ngủ, Minh Hoàng nghe thấy loáng thoáng tiếng chuông cửa. Anh nhăn mày khó chịu, nhưng vẫn phải bước xuống giường một cách miễn cưỡng rồi loạng choạng bước ra khỏi phòng, tiến về phía cửa. Cánh cửa vừa bật mở, một giọng nói nhí nhảnh cất lên:

– Chào buổi sáng!

Minh Hoàng thấy người con gái trước mặt, mắt trợn ngược lên, định đóng sập cửa lại không cho cô gái đi vào nhưng điều đó là không thể vì đôi chân của cô đã nhanh hơn bàn tay của anh. Minh Hoàng ôm mặt thở dài, hôm nay sẽ là một ngày vất vả rồi.

– Này, con bé kia, sao cô biết nhà tôi mà tới đây? – Minh Hoàng đi vào phòng khách đã thấy Phương Nhi ngồi vắt chân chữ ngũ trên chiếc ghế sofa.

– Này Minh Hoàng, hôm nay tôi thấy cậu... rất quyến rũ đấy! – Bỗng nhiên Phương Nhi nói ra một câu không ăn nhập, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào cơ thể của Minh Hoàng.

– Sao? – Minh Hoàng khó hiểu nhìn Phương Nhi, rồi nhìn vào chính mình và anh phát hiện ra rằng trên người mình chỉ có vỏn vẹn chiếc quần đùi hoa. Minh Hoàng vội vàng chạy vụt vào phòng ngủ với gương mặt đỏ bửng vì quá xấu hổ. Đằng sau là giọng cười to của Phương Nhi...

– A ha ha ha... rất "quyến rũ" đấy!

– Dừng ngay cái điệu cười khả ố của cô lại đi! – Vài phút sau, Minh Hoàng bước ra với một bộ quần áo kín đáo. Trên khuôn mặt anh còn vương sự ngượng ngùng nhưng vẫn mạnh miệng mà lớn giọng.

Phương Nhi im bặt, nhưng vẫn không nhịn được mà tủm tỉm cười, Minh Hoàng vô cùng lúng túng.

– E hèm, cô tìm tôi có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net