29 TẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Báo thức điện thoại vừa reo lên, nó đã với ngay lấy và tắt đi, ngồi bật dậy, xếp chăn, mền, gối, rồi bỏ vào bọc nilong to, buộc kín lại, phòng khi về lâu lên bị bám bụi. Vệ sinh cá nhân trong 10 phút, nó với lấy áo khoác mở cửa đi ngay ra quán. Đường hôm nay khá lạnh, gió đông tràn qua từng kẽ lá, mặt trời đã lên nhưng còn lười, khép nép trốn sau mấy tầng mây xám, không nắng chỉ có gió, gió thổi qua người nó, có lạnh nhưng lòng nó ấm lắm, sắp có tiền. 

Xe rẽ vào quán đúng 7h, cửa khóa trong, chắc là có người. Nó gõ gõ cửa ... trong vài phút chẳng thấy trả lời, hay mình gõ nhẹ quá cô không hay, để gõ mạnh chút,

Cộc, cộc cộc

Cũng không thấy tiếng động gì, để gọi cô xem sao, đáp lại là mấy tiếng tít tít, cô đi ra ngoài không nghe máy rồi, nhưng ngoài số cô nó không biết số ai khác, số ông Thuận nó xóa mất rồi, thế là đành ngồi đợi. Nó ngồi ở yên sau chống hai chân xuống đất, chốc mỏi đá chống rồi gác chân lên bàn đạp, một lúc đứng lên đi đi lại lại cho thoải mái người, nó không rõ là mình đã đợi bao lâu, đổi bao điệu bộ, chỉ nhớ khi cánh cửa ấy vừa mở ra, dáng chị Mơ còn mơ ngủ, đưa cho nó xấp tiền, có buộc cọng dây thun kèm mảnh giấy, tiền lương – Phương. Nó không quên cảm ơn chị rồi lên xe chạy nhanh về trọ. 

Đến nơi thấy Nam đang đứng đợi nó, vẻ mặt hơi buồn.

- Tui đi lấy lương, đợi cô mở cửa mới lấy được. Xong chưa, về thôi

- Tui không cần mang gì về đâu, đã đem về lần trước rồi.

- Đợi tui khóa cửa

- Đồ nhiều không? Hay để tui chở ra bến xe rồi tui vòng về bỏ xe vô phòng đi bộ ra.

- Không, chỉ có balo với cái bọc đó

- Thôi để tui chở ra ngoài đó rồi ra sau, nhanh đi, đi xe tui cho mau.

- Ừ.

Nó thấy hơi đói, xem đồng hồ đã 7h45, dù gì lội bộ hỏa tốc ra đó cũng không kịp chuyến 8h đâu, cũng ngồi đợi 8h30 mới đi được. Nó leo lên xe cho bạn đèo đi. Ra đến bến, nhìn người với người, tiếng còi xe inh ỏi. Do bến xe này là bến chính của thành phố, xe bus, xe khách đều tập trung đủ nên nay dòng người đông lắm. Thấy nó vừa bước một chân xuống, ông lơ xe đã kéo tay vô

- Đi đâu em, Cà Mau duyên hải, Cái Tắc Vĩnh Long?

- Ơ ơ em về Vĩnh Long

Ổng chỉ hướng phải,

- Chiếc thứ 3, đang đề máy, lên đi, xe chạy liền, nhiều đồ không, đưa anh bỏ thùng xe

- Không em còn đợi bạn

Nam nhìn nó nhăn mặt

- Đông quá

- Ừ, tết mà, về đi rồi ra, tui đợi

Nam chạy thêm một tí lên vỉa hè, đậu dưới trạm, nói

- Hay thôi đi, chuyến này đã đông vậy, chuyến sau còn đông không kém, hai ba chuyến gài như gài mắm là mệt lắm. Lên đi tui chở về.

- Sao hả, tui nghe không rõ, xe chạy to quá, nó sát gần bạn, hỏi lại lần nữa, Nam nói gì?

- Lên đi tui chở về, đi xe đạp

Nó suy nghĩ, vội lắm, mấy giây thôi, chắc là đi xe đạp ổn hơn, xe đông như này không có chỗ ngồi, đứng hoài đường xốc chắc mệt thiệt, mà tiền mới lãnh, chưa coi bao nhiêu, ít gì cũng cả hai triệu, lỡ đông quá bị chôm mất là coi như xong, khổ công ra đợi cả sáng mới được. Thế là nó leo lên xe bạn. Bạn chở nó ra khỏi đám đông nghịt người, chợt dừng lại bên đường,

- Mua gì ăn sáng đi, chút ra khỏi thành phố ít chỗ bán lắm, với trễ người ta dọn hết rồi

- Ờ, Nam ăn gì

- Bạn ăn gì tui ăn đó, đưa đây, cái balo

Rồi bạn gỡ lấy cái balo trên vai nó, xua tay vô mua lẹ lẹ ra, tranh thủ về nữa. Đi xe lớn tầm 3 tiếng nhưng đi xe đạp, đi đường tắt qua đò cũng mất 4 tiếng. Nó ngồi sau lưng bạn, trời vẫn chưa nắng, gió vẫn thổi,nhưng cảm giác ấm hơn nhiều lắm. Xe chạy qua nhiều ngả, nó không biết đường gì, chỉ thấy đoạn này hai làn, có phân cách nhưng hẹp lắm, mỗi chiếc 7 chỗ đã gần hết lối, còn thêm đèn đỏ liên tục, 800m đếm 1km là đã có một đèn, thấy bạn chống chân đến mỏi mệt, thấy khói bốc lên từ mấy chiếc xe máy kĩ kịt bông, đầy ắp bánh mứt bay vùn vụt qua mặt hai đứa. Đi một lúc nữa thì lên dốc cầu to, thấy bạn hơi mệt, đạp chậm, đường lúc này to hơn và ít xe hẳn, có lẽ đã ra ngoài thành phố. Nó gõ nhẹ lưng bạn, nói

- Mệt không? Tới đâu rồi

- Chưa được một phần ba nửa, nào tới bến đò mới được, cũng sắp rồi, nhìn phụ tui, bên tay phải 

Nó giương mắt ra nhìn xem có cái bảng bến đò nào không, mà bị ngắn não hay sao không hỏi tên, cứ trơ mắt ra nhìn, đến khi bạn rẽ vào thì đã không rõ bến đò gì nữa. Đoàn người xếp hàng mua vé khá đông, dưới thuyền, ông lái bóp kèn một hồi dài báo hiệu sắp chạy, giục mọi người mau lên. Cũng may xe nó vừa lên là thuyền vừa rời bến. Xe đông quá, nó không chạy được vào trong, chỉ đậu phía ngoài, người cũng không lách được qua dãy xe nên đành đứng gần mui tàu. Bạn kéo nó lại mép trống người, có bóng cột ngả xuống không chói nắng, giờ thì nắng đã lên rồi, không gay gắt nhưng hơi nóng xíu so với khi nảy.

- Ăn đi, nó đưa bánh mì cho bạn

Bạn nhìn nó cười,

- Lần nào gặp mấy người cũng bánh mì, chung thủy hén

- Thì nó gọn, nảy không nói tui mua cái khác

- Đợi tui nói mới biết hả

Hai đứa ăn bánh, nó đưa chai nước mang theo, sợ bạn nói khô khan

- Lát đổi ca nghe

- Ừ, nó đáp nhanh, mà chỉ hướng mới chạy được nhe, tui không biết đường

- Không biết đường mà đi với tui, không sợ tui chở đi mất à

- Có gì mà sợ, chở tui chỉ nặng xe, có gì mà cướp

- Thiệt à?

- Thiệt, tui nghèo lắm người ơi.

Bác lái đò lại nhấn còi, báo hiệu sắp tới bờ, vài xe nổ máy, nó bảo bạn chạy lên đi giùm, thấy dốc hơi sợ,lên rồi đổi ca. Bạn cười lắc đầu trêu nó. Bạn chỉ là chạy đường này, thẳng ra tới đụng đường quốc lộ thì rẽ trải, cứ thế chạy thẳng. Tính ra chở bạn cũng không nặng lắm, chắc xe nhẹ đạp hay sao, nó thấy mình chạy nhanh, nhưng cảnh đẹp quá khiến nó hơi nhẹ chân.

- Đẹp quá, ở nông thôn bình yên quá hé

- Đúng rồi. Thấy mấy ruộng hành không, nay người ta nhổ bớt rồi đó. Ruộng cải nữa, bắp to không?

- Mà nay chưa đem ra chợ là trễ tết rồi, hễ được mùa là mất giá, nông dân bao giờ cũng khổ

- Cũng đúng, nhưng làm nông cũng tự điều chỉnh được mà, không nên trồng theo hàng xóm, như vậy dễ bị ép giá lắm

- Đâu phải đất nào muốn trồng cây gì cũng được đâu, có loại chỉ thích hợp một chỗ thôi

- Nói chứ năm nay quýt được giá đó, ngon hơn năm ngoái

- Sao bạn biết, nhà tui có mấy khi chưng đâu mà biết, nó đắt lắm

- Nhà tui mới cân, năm nay có mối ở thành phố về đặt, làm tiểu cảnh đường hoa đó, gom lên cả xe tải luôn, mấy cô chú kế bên cũng ké chuyến

- Vậy hả, tết ấm no rồi, người ta trang trí mà mình được nhờ

- Nhờ vậy tui mới lên được với mấy người

- Là sao?

- Hôm qua sẵn chuyến đi giao hàng tui lên xe đi để phụ khiêng xuống, có đi ngang nhà Bích, đưa bạn giỏ lan mới hay nay mấy người mới về. Ham gì mà ở dữ vậy, không sợ ma à, đừng nói mở đèn sáng đêm

- Dạo này tui hết rồi, gan rồi

- Gan bằng con chuột, qua gọi mà tưởng cố thủ trong phòng rồi chứ, định gọi điện rồi đó

- Đang giặt đồ mà, không nghe rõ, tưởng bị nhầm

- Mà nè, điện thoại tui hả gì kìa, trong túi áo khoác, lấy giùm tui, chắc mẹ tui gọi

- Có cần tui nghe giùm không?

Nó thắng xe lại, nhảy xuống đất, đỡ lấy điện thoại từ tay bạn

- Alo mẹ, con nghe nè

- Tới đâu rồi, để con út ra rước

- Chưa mẹ ơi, nay xe đông, về trễ lắm, khi nào tới con gọi, chừng qua xế lận

- Gì trễ vậy?

- Thôi con tắt nghe, ồn ào lắm.

Nói dối mà có bài luôn, nó hay thật, có xe nào đâu mà ồn, có đông gì đâu mà đợi, có mỗi hai đứa đang đạp về. Bạn đã lên yên trước chờ nó rồi, nó hỏi

- Được nửa chưa? Mau vậy

- Làm gì có, mới qua đò chút xíu cô nương, chừng nào tới ranh tỉnh mình mới được 2/3, lên đi nhanh nhanh

Nó lên ngồi cho bạn chở tiếp, đợi tới ranh đổi ca lại là vừa. Ngồi ở sau nó ít nói, cứ sợ nói làm người trước phân tâm, còn người trước không nghe ai nói gì thì lên tiếng hỏi

- Sao im ru rồi?

- Cho bạn chạy. Mà lúc nảy nói lên giao hàng, rồi sao không về, giao người luôn hả?

- Ừ, giao cho Phương, nhận không?

- Không, nuôi tốn cơm

- Tui ăn bao nhiêu mà tốn. Nói chứ kêu anh Hai nói mẹ là có bạn rủ lại nên mai về, chắc nay về bị dí.

- Biết vậy còn ngoan cố, cho chừa

- Lỡ bị dí ra khỏi nhà có cho tui ở ké không?

Nó im ru, nghĩ tới cái nhà cũ kĩ của mình, không buồn đáp lại. Ai đó lảng qua chuyện khác

- Mà qua tui gọi không biết dám nghe không hả?

- Có gì mà không? Số quen mà

- Gì, chưa lưu tui vô danh bạ nữa hả?

- Ờ thì ...

Người ta im luôn, mải miết lên dốc, coi bộ con dốc này cao, rồi từ từ thả dốc, chạy giữa bao nhiêu là nắng và gió. Thật ra có lúc nó đã định lưu lại, nhưng tới phút đặt tên thì không biết đặt gì cho phải, Nam, cụt ngủn quá, Nam-12C, không thích, Bạn Nam, sao xa lạ quá.

- Nhớ lưu lại số điện thoại của tui, mai này già quên không nhớ số đâu đó.

- Gì mà ghê vậy, mấy chục năm nữa mới già.

- Mau lắm đó, nhắm mắt lại đi, trước mặt ông cụ đang chở bà cụ nè, già chưa?

- Ôi, vậy cũng được nữa hả. Ừ Nam ông cụ chở Nho bà cụ đi chợ tết hé

- Không, Hùng ông cụ chở Nho bà cụ đi chợ tết, Nam ông cụ đang chở Phương bà cụ về quê. Nho có bạn rồi, là Hùng cùng khối mình đó, bạn cùng lớp y với Vũ, người ta đưa đón nhau hàng tháng rồi, có mấy người không biết thôi.

Tin này với nó mới thiệt, nhưng có đáng tin, lớp nó có mấy đôi cũng quen từ cấp 3 đó, rồi giờ lần lượt chia tay chia chân hết rồi, có gì là mãi mãi, ai biết được ngày mai, nó nén tiếng thở dài, nhìn xa xăm, chợt thấy bảng địa phận tỉnh T, liền gõ gõ lưng bạn

- Xuống đi, tới lượt tui

- Để tui chạy thêm chút nữa rồi đổi

Tới quê khác thật, cũng con đường quốc lộ đó mà nó quen thuộc lắm, mấy hàng cây hai bên cũng quen nữa,hóa ra hai tiếng quê hương là thế, quen đến từng nếp nhà. Nó hít thật sâu, mùi quê hương, lẫn cùng mùi khói bay là đà trong gió. Nó thích mùi đó cực, mỗi năm cứ cuối năm, quét sân vườn xong là châm mũi lửa, đốt mớ lá cuối đông, mùi khói không cay, không sặc sụa như khói rơm đồng mùa thu hoạch, nó ngọt lắm, mang theo từng hơi đất, dù có đi đâu cứ nghe mùi đấy lại cồn cào nỗi nhớ quê. Là hình dung ra dáng tất bật của bà, của mẹ trong mâm cơm đón ông bà, là dáng khỏe khoắn của bác 5 kéo cây tre căng cột cờ giùm nhà nó, là vài thứ bánh thím 2 hàng xóm mang sang làm quà lễ.

Người ta cố đạp thêm một đoạn, vì biết đoạn này còn xốc lắm, tầm hơn 5 cây nữa mới tới khúc láng nhựa,nhẹ đạp hơn. Cũng nghe xem đằng sau ai có mở lời thêm câu nào, nhưng chỉ có gió luồn qua khe khẽ. Lòng thoáng chút tiếc nuối, đường nay sao ngắn, còn 10 km nữa tới nhà mất rồi, đã kịp nói gì đâu. Với bao bạn khác, hắn có thể trơn tru câu này câu nọ, nhưng với ai kia sao cứ cân nhắc từng lời, mỗi lần nói bị hỏi lại là thấy hụt hẫng, bao tháng năm rồi vẫn chưa tiến triển thêm chút nào, chúng bạn họ đi chơi chung đi học chung, còn mình với người ta chỉ số 0 tròn trĩnh, trách ai quá bận hay trách mình không tự tạo cơ hội. Người ta bảo có thương thì sẽ có cách gặp mặt, mà mỗi đi học chung cũng không có huống hồ là đi đâu, được mỗi đêm qua trốn ở lại, chắc về nhà bị tóm cổ cho một trận quá, công việc hàng hà sa số ở nhà từ 25 về đã cúi mặt ngoài vườn đến nay còn chưa kịp nhìn nhà có dọn chưa, chắc chị 2 cũng gọn gàng đâu đó rồi.

Nam ngồi sau lưng nó, nhìn dáng người con gái trước mặt, gần thật đó mà sao cứ thấy xa xăm, bao năm qua vẫn chung trường chung lớp, bao năm qua đã khi nào để ý tới hắn chưa. Hắn dạo này bận rộn không còn nhắn tin như xưa, có lẽ nào người ta quên bẵng đi rồi. Lúc chuẩn bị về, hắn định lại hỏi ai kia có về thì đi chung nhưng hôm đó Vũ cũng về nên đành thôi. Về nhà bận quá, vườn năm nay trúng mùa, trúng giá, mà thiếu nhân công, người quê bỏ lên Bình Dương, Đồng Nai vô khu công nghiệp cả rồi, ba hắn đi kêu mải mới được 5 người, hái cũng không kịp. Thấy từ 3-4h sáng hai ông bà đã thức dậy nấu cơm, tranh thủ ra ruộng cấy cho kịp mấy công đất đang vừa lứa mạ, cái gì cũng chỉ có hai ông bà bảo nhau. Anh Hai thì tết càng bận, chạy hết chuyến này đến chuyến khác, tranh thủ lúc xuống hàng mới được ngủ, hai mắt ổng ngày càng thâm quầng. Còn chị Hai thì bận cơm nước nhà cửa, chăm bé Bi, trường nghỉ là bé quấn lấy mẹ, có hở ra được phút nào đâu mà phụ ông cụ bà cụ. Thế nên mới nghe thằng út được nghỉ là anh Hai nó đánh tiếng về phụ ngay. Mấy công việc này trước kia hắn làm quen rồi, giờ nghỉ đi học nên cũng hơi mệt chút, tuy gầy nhưng hắn khỏe lắm, mấy cô chú hái mấy giỏ là hắn chuyển vô nhà hết mấy giỏ. Mấy cây sai trái tận ngọn, hắn leo lên cao hái phụ, nhiều lúc gầy chút cũng đỡ, không sợ gãy nhánh. Mới nghĩ có mấy chuyện mà đã thấy thoáng cổng khu công nghiệp

- Phương thấy cổng đó không? Ở đây có vài công ty đó, nữa về đây làm gần nhà

- Cổng với tường rào cao quá, có thấy gì đâu!

- Đó, mấy mái nhà tiền chế, mấy ống khói. Qua đây là tới ngả quẹo vô nhà tui rồi đó

- Ừ vậy lát chỉ tui quẹo

- Thôi, tui đưa mấy người về, với lại tui chạy xe đạp về chắc bị chửi quá, để nhà Phương đi, khi nào lên tiện thì gửi xe bus lên, không thì để đó cũng được, tui có xe máy rồi.

- Sao để nhà tui, lỡ trộm mất rồi lấy gì tui trả

- Trộm rồi thì thôi, không lẽ xui vậy. Chạy thẳng đi, nào tới chợ thì quẹo trái, tới đó mà không biết nữa là cho đi lạc luôn.

- Trời bỏ con giữa chợ kìa, sao tui biết mà chạy

- Đùa hả, làm như tui không biết, đi rồi mà giả bộ

- Đi hồi nào?

- Tháng trước, ai về, ai đưa lên, đưa vô tận trọ, không đi đường này chứ đi đường nào?

Chuyện của vài tháng trước. Lúc đó nó về quê nhưng bị cô nhờ lên sớm cho cô đi công việc, nên tiện thể có dang bạn Tuấn cùng lớp, nghe đâu học chung trường nhưng khoa nào nó không biết. Mà bạn ấy nhiệt tình lắm, nó bảo để ở cổng tự vô phòng được, bạn lại nói

- Không lẽ tui đưa tới đây được mà đưa chút vô tới phòng không được, sẵn gặp mấy đứa, tui ở trong kí túc xá có mình buồn, nhớ mấy đứa quá.

Rồi bạn chạy ù vô, mấy con chó ra đón quá dữ, sủa vang cả trọ, anh chị chủ ra la chúng, anh nhìn nó cười cười

- Bạn mới hả em?

Không biết ý ảnh là "bạn mới" gì nữa, có người hôm đó cũng nhiệt tình không kém, xe vừa đá chống đã đỡ cái túi nặng của nó xuống mang vào phòng, kiểu tự nhiên như của mình vậy. Xong phán xanh rờn

- Ở đây "người mới" tụi nó sủa vậy đó, vật chứ nó khôn lắm, ở gần quen hơi.

- Ừ, lần tới vô chắc nó hết sủa rồi đó

- Ủa có lần tới nữa hả.

Bữa đó bạn quê quê mà thôi, tính mấy đứa thẳng nó vậy, rồi ai nấy cười nói vui vẻ trở lại, vô phòng mời bánh trái tới chiều mới về một lượt với giờ nó đi làm luôn. Thì ra hắn còn nhớ. Nói chứ đi chung mà ngồi đằng sau có biết đường đâu, hai đứa tám quá nhiều chuyện đến khi xuống đò còn nói, bữa đó đò thưa khách, được vào trong ngồi, gió mát ơi là mát. Cũng không rõ có phải cùng bến đó không, vì ở dọc đường nhiều bến lắm, chỗ nào cũng rẽ vô đường mòn rồi ra bến, đi vòng vòng quẹo quẹo.

- Tui chỉ nhớ man mác thôi, xa mà

- Ủa xa hả, bữa ai nói đi nhanh lắm mà, nói chưa hết chuyện đã tới nơi, tiếc lắm mà

- Ủa có nói sao ta, sao tui không nhớ ta

Có quá dang một lần mà cũng nhắc, còn ai kia chở đi học hàng ngày thì không nghe nói, không lẽ tui moi chuyện cũ ra nói nữa, nghĩ mà tức, tự nhiên thấy hắn nặng dễ sợ, không lẽ quăng xuống đây cho sướng chứ. Đi với ai kia thì đạp phụ, còn tui đạp như con heo đi cày giữa buổi, không nghe nói gì, quả đời nó bất công.

- Nhớ ra chưa

- Không nhớ

- Tới chợ rồi kìa, quẹo đi

- Ờ ờ

Đoạn này quen thiệt, lúc xưa nó có đi vài lần với đoàn trường, giờ cũng không khác mấy, có thêm nhiều nhà, đường rộng hơn chút thì phải. Nó cứ thế mải miết đạp, người đằng sau thấy bạn không nói, không khí chùng xuống và căng thẳng đến lạ, không lẽ mới mấy câu đã giận? Có mấy ngón tay vẽ nguệch ngoạc trên lưng nó, nó nhột hơn là đau. Hơi động đậy, nó bảo người ngồi sau

- Gì thế?

- Tưởng gió mát ngủ rồi

- Trời, lái xe mà ngủ

- Thì mấy ông lái xe tải cũng ngủ gật đó

- Người ta ở máy lạnh nó sướng, nên ngủ, này đạp le lưỡi mà ngủ gì

- Ờ hé, để tui phụ

- Thôi, nói vậy chứ nhẹ

- Ờ, chút tới trường để tui chạy cho

- Đi ngang trường luôn hả? Mà thôi, tui không vô đâu

- Sao vậy? Chắc có mở cửa đó, có chú bảo vệ trực đó

- Tui vô gặp thầy cô tui ngại, đợi nào tui đi làm ổn định rồi về. Mà nhớ trường quá hà!

- Nhớ trường, có nhớ người không?

- Có sao hông, nhớ cả lớp luôn, bàn một đến bàn cuối luôn, giờ nhớ mặt tụi nó quá, gặp nói cho đã,lúc đó bù đầu học chẳng nói được nhiều

- Tiếc à, vậy sao xưa hỏi chút cái mặt căng, nhíu lông mày quay xuống thấy sợ

- Hồi nào? Nhớ tui ngồi cuối mà ta, còn quay xuống chi nữa?

- Ừ vậy chắc quên rồi, có người ngồi cuối gõ gõ phiền quá chau mày, hung dữ, hồi ở kế phòng thực hành tin học chứ đâu

- Ủa, vậy tui với bạn học chung từ hồi 11 lận sao? Chung lâu vậy ta? Sao không nhớ nhỉ?

Có người đánh trống lảng, lấp liếm cho sự giả vờ của mình. Giờ nó cũng nhớ ra rồi, trước kia nó toàn chọn bàn cuối, ngồi mép cạnh bàn càng tốt, dễ ra vào, chứ không phải để lật bùa à nghen, nó nhát hơn gì sao dám lật, mà kiểm tra cô thầy đi lên đi xuống như con thoi, tài nào qua mắt. Thì ra đã lâu vậy, hai đứa cùng nhau đi học, nó nhớ, đó là những tháng ngày học với học theo câu châm ngôn cuối lớp "Học học nữa học mãi". Có ai từng nói với nó "Học không chơi đánh rơi tuổi trẻ/Chơi không học bán rẻ tương lai". Nếu là bạn bạn chọn cái nào? Nó tất nhiên chọn tương lai rồi, thế nên dù đánh rơi tuổi trẻ, dù chẳng biết ngoài kia bao thứ đẹp đẽ, bao thú vui mới lạ, bao trò chơi hấp dẫn thì nó vẫn mải cắm đầu vô sách mà đọc mà ghi ghi chép chép. Người ta vốn tính thông minh, nói một câu đã hiểu hai ba ý, làm việc gì cũng dễ. Còn nó mỗi bài lý mà làm ba lần ra ba đáp án, xong khủng hoảng quá đi cầu cứu nhỏ bạn bàn trên, hết hồn chưa không một đáp án nào đúng, kiểu này làm trắc nghiệm là nó tính ra đủ 3 cái xong chọn cái đáp án D còn lại luôn.

- Có nhớ mấy cây công trình lớp mình trồng không?

- Có, mà bông li ti màu tím nhìn buồn quá hà, tui thích cỏ đậu hơn, lá xanh mướt, bông vàng rực rỡ, nhìn là muốn nhìn hoài luôn

- Vậy hả, vậy nữa xin chú bảo vệ về trồng trước sân nhà

- Mà mùa hè, nắng nóng lắm, nó héo, phải tưới thường xuyên mới được

- Tưới vừa phải thôi, nó chịu nắng mà, với có cây che bóng lại rồi

Tự nhiên nó cười, nhớ mấy cây ở góc sân trường, nhớ tới người ngồi sau

- Gì cười?

- Cái cây móng bò đó hả, có mấy cái lá mà che, tui thấy nó giống mấy người, suông từ đâu đến chân đó, haha

- Sao không ta cao vậy che chở biết bao thân cỏ bé nhỏ, lấy thân thôi đủ rồi, khỏi lá, haha

- Xạo

- Không xạo

Thoáng xa xa màu ngói đỏ, trường dần hiện ra trước mắt nó, chỉ là ngó xiên vô thôi nhưng đủ mường tượng cảnh cũ người xưa, ôi cái thời áo trắng đến trường, những cô học trò trong tà áo dài trắng, những cậu học trò đồng phục lịch sự đến lạ, cái thời của những vô tư hồn nhiên, chỉ mỗi một lần trong đời, còn đó, mãi ở đây. Nó lần lượt nhắc mình từng thứ từng thứ trôi qua nơi này, ký ức đó kéo dài miên man cả hai cây số,cuối cùng cũng tới ngả rẽ về nhà. 

Nó đạp siết siết, cây cầu này không dốc, nhưng dài, có ba nhịp lận, nó xây từ thời chống Pháp, giờ đã cũ và xuống cấp, tỉnh đang có dự án phóng đường mới, chuyển qua chỗ mới cách đó tầm vài trăm mét. Xe nó hơi đảo cổ, rồi thấy nhẹ hẳn, hơi quay lại phía sau

- Chạy đi, lên dốc đi, tui chạy bộ theo, tới đỉnh dốc tui leo lên

- Ờ

Nó cong lưng phi về phía trước. Nó thích cảm giác được leo dốc thế này, có cố sức mới hiểu cảm giác đứng ở đỉnh dốc mà thỏa mãn. Nó dừng, ngắm dòng sông tràn trề nước, chắc là con lũ khá lớn rồi, nước vẫn còn đỏ kia kìa, những dòng phù sa màu mỡ cho một năm bội thu.

- Tới lượt tui chở nhe

- Xí, cướp công lên dốc của tui hả?

- Không, để tui chạy tui nhớ đường, nữa có đi biết mà đi chứ

- Đường nhà tui vòng vo lắm nhe biết có nhớ hết không đó. Nè chạy thẳng, vừa hết dốc quẹo trái, từ từ coi chừng ôm cây.

- Ừ, cẩn thận mà.

Rồi nó chăm chú nhìn hắn rẽ, coi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nang
Ẩn QC