Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


2.

Bích Hải Thương Linh được xem là thánh cảnh có linh trạch nhiều nhất Tứ Hải Bát Hoang, vị trí của nó nằm ở tận cùng trời đất, chủ nhân nơi đó không ai khác chính là vị Đông Hoa đế quân kia.

Chiết Nhan thượng thần giờ đây đang ngồi dưới tán cây Phật Linh hoa trong Thạch Cung của Bích Hải Thương Linh, đối diện với hắn là vị thanh niên tóc bạc đang cầm quân cờ trắng mà hắn đã ba năm không gặp, trong lòng hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng nhất thời lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

Tân Thần Kỷ phong thần, phong tôn hiệu cho vị thanh niên này là Ngọc Thần Thượng Thánh Tế Thế Cứu Khổ Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Đế quân và dựng một biệt phủ tại cung trời Nhất Thập Tam. Đế Quân là đế quân của Bát Hoang, thần chức này chưởng quản chư vị tôn thần của tám phương trời đất, là một chức vị quan trọng và cần thiết bậc nhất. Người đời đều biết Đông Hoa cũng đã từng sống ba tháng ở Thái Thần Cung trên cung trời Nhất Thập Tam và từng xử lý các công chuyện kia một thời gian, nhưng sau khi Mặc Uyên mất tích đế quân lập tức rời khỏi Nhất Thập Tam quay về Bích Hải Thương Linh, từ đó xa đời lánh thế.

Thời gian đế quân rời khỏi thiên cung và thời gian Mặc Uyên thượng thần mất tích gần như là sát nhau, cho nên cũng có vài vị thần hoài nghi rằng y hẳn là biết được nội tình gì đó liên quan đến việc mất tích của thần tọa, họ cũng đã từng nghĩ sẽ đến Bích Hải Thương Linh để thăm dò, nhưng Bích Hải Thượng Linh này của đế quân vừa nói đóng liền đóng tận ba năm và nếu như đế quân không tự mình mở cấm chế ra thì cả Bích Hải Thương Linh này đừng nói là thần, ngay cả một con muỗi cũng đừng hòng lọt vào được, cho nên mọi người chỉ đành ủ rũ từ bỏ ý định kia.

Chiết Nhan thượng thần hôm nay may mắn được ngồi đánh cờ cùng đế quân dưới tán Phật Linh hoa thế này cũng nhờ vào việc hắn cứ cách mấy ngày lại đến ngồi chầu chực ở cửa sau Bích Hải Thương Linh, khó khăn lắm mới chực được đúng lúc vị tiên giả chưởng sự là vị Phi Vy tiên quan có việc đi ra ngoài mới cơ hội được dẫn vào bên trong.

Quân trắng vừa đặt xuống, đế quân nhìn đôi mày nhíu chặt của Chiết Nhan thượng thần: "Ngươi từ xa đến đây không phải chỉ đơn thuần muốn đánh cờ với bổn quân thôi nhỉ?"

Chiết Nhan hơi kinh ngạc, sau đó mới mỉm cười: "Hiền huynh quả nhiên vẫn thẳng thắn như ngày xưa, ngu đệ đến đây quả thực có chuyện muốn cầu hỏi." Ngừng một lúc lại nói tiếp: "Chuyện Mặc Uyên mất tích hiền huynh có biết nguyên nhân nội tình gì không? Huynh ấy rời đi là vì Thiếu Quán sao? Huynh có biết hành tung hiện giờ của huynh ấy không?"

Đế quân không trả lời ba câu hỏi dồn dập kia của hắn mà chỉ nâng chung trà lên nhấp một ngụm, ung dung nói: "Lúc ở học cung, ngươi với hắn cùng chung một phe, quan hệ của hai người các ngươi hẳn là thân thiết hơn ta chứ, nếu như đến ngươi cũng không biết hắn đi đâu thì bổn quân làm sao biết được?"

Chiết Nhan thượng thần bị nghẹn họng, hắn tự an ủi chính mình, đế quân trước nay nói chuyện lúc nào cũng khiến cho người ta nghẹn họng như thế, không cần phải quá để ý, lại thuận theo suy nghĩ của đế quân ngẫm nghĩ một hồi. Thực sự thì y nói cũng không phải là không có đạo lý, luận về quan hệ thân sơ thì quả thực hắn thân với Mặc Uyên hơn thật.

Chiết Chan bỗng chốc rơi vào trong hồi ức.

***

Chỉ là đây cũng đã là chuyện của mấy vạn năm trước rồi.

Các học tử trong Thủy Chiểu Trạch từng có tám nhân vật phong vân khí thế bậc nhất, được chúng học tử tôn xưng là bát thánh của Thọ Hoa Dã. Bát thánh tuy chỉ có tám thành viên nhưng cũng lại chia thành hai phe, một phe có bốn vị đều là thần tộc, gồm hắn, Mặc Uyên, cửu vỹ hồ Bạch Chỉ của Thanh Khâu, và cả Tất Lạc bây giờ đã bước vào tây thiên Phạm Cảnh; con trai của phụ thần Mặc Uyên chính là thủ lĩnh của họ. Một phe khác có ba vị, đều là người của Ma Tộc, gồm Thiếu Quán, đệ đệ của Tức Lạc tên Sắt Già, còn có Tạ Minh bây giờ thân đã hóa thân thành Minh Ty; Thủy tổ Ma Tộc Thiếu Quán chính là thủ lĩnh của nhóm nhỏ ba người Ma Tộc.

Ngoài tứ thần tam ma ra thì trong bát thánh còn có một vị thánh không lập bang kéo phái. Nhân vật không kéo phe lập cánh này đương nhiên chính là Đông Hoa.

Thần Tộc và Ma Tộc lúc đó không đội trời chung bởi vì hai nhóm nhân vật phong vân, bát thánh của Thọ Hoa Dã này cả ngày đều không ngừng âm thầm đấu đá với nhau, là thủ lĩnh của hai phe ngày ngày nội đấu, Mặc Uyên và Thiếu Quán cả ngày đều được lên tin tức của học cung, mà lúc đó danh tiếng của vị Thiếu Quán kia còn vang dội hơn cả Đông Hoa. Nhưng luận về võ công thì người có thể chiến đấu ngang hàng với Mặc Uyên lại không phải là Thiếu Quán mà chính là cái vị Đông Hoa quân không thích gây chuyện ít được lên tin tức của học cung kia.

Rõ ràng là một kẻ chỉ dựa vào nắm đấm đã có thể xưng bá một vùng trời, biến Ma Tộc và Yêu Tộc đều thu về dưới trướng làm tiểu đệ, Đông Hoa quân lại là một kẻ không hề thích gây chuyện ở học cung, Chiết Nhan cảm thấy nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì y cũng chẳng thường đến học cung cho lắm. Đông Hoa quân thỉnh thoảng nể mặt vào học đường thì cũng chỉ nằm nhoài ra ngủ say sưa ngay dưới mí mắt phu tử. Mà so ra thì Thiếu Quán quân tuy rằng là một lão đại thường xuyên gây chuyện ở học đường nhưng mà vị lão đại này lại chưa từng vắng một tiết học nào.

Đông Hoa và Thiếu Quán là bằng hữu kết giao từ bé. Chiết Nhan còn nhớ lúc đó cái vị Đông Hoa đế quân rất ít khi đến trường vì để ứng phó các kỳ thi, vẫn thường hay tìm đến Thiếu Quán để mượn bài ghi chép.

Nhưng vị lão đại kia lại rất ít khi nghiêm túc ghi chép cho nên trong mấy năm đầu đi học, Đông Hoa cũng giống như Thiếu Quán, chỉ cần là mấy môn buộc phải ghi chép như Kinh Nghĩa, Toán Lịch hay Sử Học gì đó đều không đạt, có thể qua lớp hoàn toàn dựa vào mấy môn cưỡi ngựa bắn cung hay võ công thuật pháp đạt được thành thích cao. Có thể thấy hai người này thực sự đánh nhau rất giỏi.

Sau này trên tin tức của học cung, nội bộ hai phe bát thánh Thọ Hoa Dã xung đột không ngừng, phu tử rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi xem tin tức học cung, vì thế cực kỳ sầu não với việc này. Tuy rằng Mặc Uyên trước nay được xưng là vị quân tử tao nhã như đoá U Lan nhưng phu tử đã bị tin tức học cung tẩy não nghiêm trọng, có một khoảng thời gian cứ mỗi lần nhìn thấy hai người Mặc Uyên và Thiếu Quán thì lại cảm thấy hồi hộp lo lắng, sợ rằng hai người này một lời không hợp lại xông vào đánh nhau thì nguy. Phu tử sợ hãi suy xét một phen, tự cho rằng mình là một vị thần tiên vô cùng anh minh, lập tức chuyển chỗ ngồi của Mặc Uyên và Thiếu Quán cách xa nhau ra, sắp xếp Tạ Minh vào ngồi cùng bàn với Thiếu Quán, còn cái vị Đông Hoa trước nay không có bất cứ liên quan gì với Mặc Uyên bỗng dưng trở thành bạn cùng bàn với Mặc Uyên.

Chiết Nhan nhớ lại, hình như chỉ lý do thuần túy là ngồi gần nhau, Đông Hoa mượn bản ghi chép của Mặc Uyên hai lần, không ngờ rằng cuộc thi tháng đó thế mà lại có thể cùng đứng hạng nhất với Mặc Uyên.

Mọi ngươi tuy rằng không tiện nói ra, nhưng hơn nửa đều cảm thấy có lẽ là nhờ công lao bản ghi chép của Mặc Uyên, tại thời điểm đó, bản ghi chép của Mặc Uyên đột nhiên trở thành mặt hàng quý hiếm của học cung. Nhưng tháng tiếp đó Mặc Uyên lại bị bệnh nên không đến học được, mọi người không mượn được bản ghi chép của y, Đông Hoa cũng không mượn được. Không có bản ghi chép của Mặc Uyên, mọi người còn có bản ghi chép của mình, cũng miễn cưỡng chuẩn bị cho ngày thu, nhưng Đông Hoa là một người không có bản ghi chép cho nên cũng phải tìm một người nào đó để mượn chép, may sao cái vị Thiếu Quán trước nay hay cho hắn mượn bản ghi chép lúc này cũng bị bệnh không đến học đường được, Đông Hoa dành đi chép bài của Bạch Chỉ, kết quả tháng đó hắn lại đứng nhất.

Mọi người lập tức phát hiện, đương nhiên Đông Hoa cũng phát hiện, chỉ cần không chép bài của Thiếu Quán thì đều sẽ thi được hạng nhất.

Chiết Nhan còn nhớ, sau này Đông Hoa đều cố định chép bài của ba người, Mặc Uyên, Bạch Chỉ, và Tạ Minh. Bởi vì ngồi gần cho nên số lần mượn chép bài của Mặc Uyên nhiều hơn hai người còn lại. Nhưng mà trừ việc chép bài ra thì Đông Hoa hình như cũng chỉ có quan hệ ở mức bình thường với bọn họ mà thôi, trừ việc lúc mượn và trả bản ghi chép nói vài câu, hình như cũng không nói gì thêm.

Sau này khi năm tộc khai chiến, Đông Hoa vì sao lại lựa chọn sánh vai tác chiến với Mặc Uyên, Chiết Nhan cũng không biết quá rõ nội tình, trên chiến trường hai người chung sống với nhau thế nào hắn cũng không hiểu. Nói thân thì cũng tính là quá thân, dù sao thì trong lúc cường địch vây quanh bốn bề họ cũng đã đem toàn bộ niềm tin giao phó lại cho đối phương, nhưng dường như lại không thể dùng đến từ "thân" được, bởi vì bình thường nhìn họ hình như cũng chẳng nói được với nhau mấy câu.

Đế quân và Mặc Uyên, có lẽ quả thực giống như lời y nói, nói về thân sơ, quả thực không bằng được hắn với Mặc Uyên.

***

Một tiểu tiên đồng đi đến chêm trà, Chiết Nhan mới giật mình tỉnh lại từ trong hồi ức.

Lời của đế quân không có chút sơ hở nào, chỉ là Chiết Nhan thượng thần cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi dễ dàng bị lừa như thế, hoặc có thể y quả thực không biết tung tích của Mặc Uyên, nhưng mà Mặc Uyên vì sao lại mất tích, cái vị trước nay vốn luôn thông thấu vạn dặm như đế quân làm sao lại không phát giác ra được chút gì được cơ chứ.

Chiết Nhan ngẫm nghĩ một hồi, đổi một cách khác để hỏi thăm: "Mặc Uyên." Hắn sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu một hồi nói: "Gần đây tuy nói lệ khí của Thần Tộc cũng dần trở nên nặng nề nhưng Mặc Uyên trước nay cũng không phải là vị thần thích đánh thích giết, vị quân tử khiêm cung nho nhã như đóa U Lan kia lúc lên lớp cũng không đứng về phái chủ chiến, điều này hiền huynh cũng biết mà. Không giấu gì hiền huynh, bảy trăm năm trước lúc y quyết ý muốn bước chân vào chiến trường năm tộc, quả thực khiến ta và Bạch Chỉ kinh ngạc rất lâu. Nhưng nghe nói trước một đêm lúc y đưa ra quyết định này đã từng gặp mặt phụ thần và Thiếu Quán, vì thế nhiều năm sau ta vẫn luôn đoán rằng, hẳn là phụ thần và Thiếu Quán đã nói gì với y mới khiến cho y đưa ra quyết định đó, đúng không?"

Đông Hoa sau khi uống một ngụm trà mới hơi nhướng mắt lên nhìn hắn, giống như cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Chuyện này, so với việc bây giờ ngươi đến hỏi ta thì mấy trăm năm sao ngươi không nhân lúc hắn còn ở đó mà hỏi nhỉ?"

Chiết Nhan thượng thần lần nữa bị hắn làm cho nghẹn họng. Từ lúc hắn bước chân vào Bích Hải Thương Linh, trừ câu chào đầu tiên ra, cứ nói một câu lại bị đế quân chặn họng một lần, quả là không thể nào nói tiếp được nữa. Nhưng không hổ là Chiết Nhan thượng thần được xưng là mạnh vì gạo bạo vì tiền, sau khi nghiến răng nhịn xuống một hồi lập tức cười gượng hai tiếng bỏ qua luôn đoạn kia: "Hơ hơ, đó không phải là chưa kịp hỏi sao, ai biết được y lại mất tích cơ chứ."

Nhưng Chiết Nhan thượng thần cũng không muốn lần nữa lĩnh hội năng lực độc mồm của đế quân, vốn muốn hỏi mấy vấn đề kia trước để thăm dò đế quân, ai ngờ y lại không chịu phối hợp như thế, vậy thì hà tất phải mất công thêm nữa, nhanh chóng truyền đạt mấy lời phó thác của các vị trưởng lão Thần Tộc rõ ràng cho xong chuyện. Hắn hắng giọng, không vòng vo nữa mà trực tiếp nói: "Mấy câu hỏi lúc nãy chỉ là chút tư tâm của ngu đệ mà thôi, hiền huynh không muốn trả lời thì thôi vậy. Thực ra ngu đệ hôm nay đến đây chủ yếu còn là vì muốn thay mặt cho các trưởng lão của Thần Tộc đến mời hiền huynh quay lại Cửu Trùng Thiên." Hắn thành khẩn nhìn Đông Hoa: "Các vị trưởng lão hi vọng hiền huynh có thể quay trở lại Thái Thần Cung để chủ trì đại cục."

Đế quân cuối cùng cũng không chặn họng hắn nữa, nói: "Ồ? Mới có ba năm, Thần Tộc lại gặp rắc rối rồi sao?" Hắn rũ mắt nhìn bàn cờ, ngón tay không ngừng ma sát quân cờ trong tay.

Nghe đến hai từ "rắc rối", Chiết Nhan thượng thần lập tức thở dài ảo não: "Cũng không phải." Hắn hai ba lời tổng kết lại hết nội tình trước mắt của thần tộc: "Mặc Uyên rời đi rồi, hiền huynh lại lánh đời, vì thế hai năm trước chúng thần đã đề cử vị Hậu Chấn thần quân trước đây luôn ở cạnh Mặc Uyên lên làm chủ sự. Hậu Chấn và Phục Anh hai người đều là cánh tay đắc lực của Mặc Uyên, Hậu Chấn chủ sự, Phục Anh đương nhiên không phục. Hai phe đều có vây cánh, chia phe đối kháng nhau ở Lăng Tiêu điện, bây giờ đã loạn đến mức gà bay chó sủa rồi. Các vị trưởng lão cùng cảm thán, nếu như lúc Mặc Uyên rời đi có lưu lại vài từ, danh chính ngôn thuận mà định ra người kế thừa thì bây giờ Thần Tộc cũng không đến nỗi loạn thành thế này." Nói đến đây, bất lực nhún nhún vai: "Như hiền huynh nghe đó, Hậu Chấn thượng thần và Phục Anh thượng thần, ai làm thần chủ thì người kia cũng không phục, nếu cứ như vậy thì Thần Tộc nhất định sẽ phải nghênh đón thêm một trận đại chiến nữa, muốn tránh khỏi tại họa này duy chỉ có một cách đó chính là cung thỉnh một vị thần tọa được cả Bát Hoang đều kính phục lên chức vị thần chủ. Các vị trưởng lão sau khi thượng nghị đều nhất trí cho rằng, vị thượng thần này ngoài hiền huynh ra thì không còn ai thích hợp cả."

Cạch một tiếng, một quân cờ đen được đặt xuống bàn, đế quân vẫn rất bình thản: "Lúc bổn quân rời khỏi Thái Thần Cung, cũng không ít kẻ trong đám trưởng lão kia vui mừng ra mặt, giờ đây họ không thu dọn được đám lộn xộn kia lập tức kêu bổn quân đến thu dọn giúp." Lời nói đầy trào phúng nhưng ngữ khí của đế quân vẫn rất bình thản, nghe vào không hề có cảm giác trào phúng, càng giống như hắn thực sự đang vô cùng hiếu kỳ: "Bổn quân dễ sai khiến đến thế sao?"

Lúc nhận làm chuyện này, Chiết Nhan đã hiểu, đây là một việc rất khó, bây giờ nghe được câu trả lời của Đông Hoa cũng không tính là quá bất ngờ. Chiết Nhan thượng thần xấu hổ nói: "Ta cũng cảm thấy các lão già kia không phải dạng tốt lành gì, nhưng mà Mặc Uyên rời đi cũng có hơi đường đột, nếu như trước đó định ra được người kế nhiệm, thì bây giờ cũng không đến nỗi..."

Cạch một tiếng, một quân cờ đen nữa lại được đặt xuống bàn, đế quân rất hiếm khi cắt ngang lời hắn, bây giờ lại nói: "Mặc Uyên bước lên con đường thống nhất năm tộc vốn là để ngăn cản Thiếu Quán mở cửa Nhược Mộc, vì nhân tộc mà vũ hóa, há có thể nghĩ đến chuyện thiên mệnh cuối cùng vẫn không thể làm trái được, cửa Nhược Mộc cuối cùng vẫn bị mở ra, Thiếu Quán cũng đã niết bàn vũ hóa, mọi thứ hắn theo đuổi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, thì ở lại làm gì. Một người tâm tàn ý lạnh, có thể đợi đến lúc bốn tộc đi vào quỹ đạo rồi rời đi đã coi như là chu đáo đến cùng cực rồi, các ngươi còn oán trách y trước lúc rời đi chưa định ra cái gì mà người kế nhiệm nữa hay sao?"

Lúc nói chuyện đế quân vẫn nhìn chăm chú vào bàn cờ, dường như rất ung dung bình tĩnh,thanh âm nhàn nhạt, gương mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng Chiết Nhan lại nghe ra được y đang rất không vui.

Sau khi một quân cờ trắng ăn liên tục ba quân cờ đen, đế quân hơi nâng mắt nhìn Chiết Nhan: "Y đã giao cả trời đất mà y giành về đặt trước mặt các ngươi rồi, Thần Tộc nếu như còn không giữ được thìđám phế vật các người nên để cho Quỷ Tộc và Ma Tộc lên nắm quyền đi."

Chiết Nhan vốn còn đang chấn kinh vì Đông Hoa chủ động nhắc đến nguyên nhân mà Mặc Uyên mất tích, đồng thời càng cảm thấy rất ngạc nhiên vì lý do mà Mặc Uyên rời đi quả nhiên có liên quan đến Thiếu Quán, lại đột nhiên nghe được câu nói sau đó của y, lúc hồi thần lại không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh: "Đạo lý tuy rằng là đạo lý này." Chiết Nhan thượng thần tuy không thích lý sự, nhưng kẻ hành nghề y trước nay đều có lòng nhân từ, cho nên vẫn rất quan tâm đến tiền đồ của Thần Tộc: "Nhưng nếu cứ mặc cho Quỷ Tộc và Ma Tộc lớn mạnh lên thì sau khi thế lực của họ cường thịnh hẳn là sẽ xâm phạm Thần Tộc, lúc đó trời đất lại sẽ..." Nói đến đây đột nhiên cảm thất kinh, nhìn Đông Hoa không chớp mắt: "Huynh...huynh hai trăm năm trước đột nhiên rời khỏi chiến trường quay về Bích Hải Thương Linh lánh đời, lẽ não đã nghĩ đến ngày hôm nay, cho nên mới..."

Trong đôi mắt không có chút cảm xúc nào của đế quân đột nhiên xẹt qua một tia sáng: "Ồ, ngươi đoán được gì rồi?"

Chiết Nhan bắt được chút ánh sáng nhỏ bé kia càng thêm khẳng định: "Lúc đó huynh đã biết Thiếu Quán có cách để mở cửa Nhược Mộc, mà một khi đã cửa Nhược Mộc mở thì cũng sẽ lấy đi tính mạng nàng. Huynh biết một khi Thiếu Quán vũ hóa thì Mặc Uyên nhất định cũng sẽ từ bỏ tất cả để rời đi, lúc đó Thần Tộc lại sẽ biến thành một bàn cát, trời đất sẽ lần nữa gặp đại loạn, có đánh nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì thế huynh mới lựa chọn quy ẩn trong lúc Thần Tộc đang một đường phất lên, đúng không?"

Thanh niên tóc bạc không lập tức đáp lời hắn.

Nhưng nếu là như thế... Chiết Nhan lại sinh ra thêm chút nghi vấn: "Nhưng nếu như huynh chịu đồng ý với các vị trưởng lão quay lại Cửu Trùng Thiên làm chủ sự, thì cho dù Mặc Uyên có rời đi thì vẫn có huynh tọa trấn, Thần Tộc cũng sẽ không loạn, Thần Tộc không loạn thì trời đất cũng sẽ không, huynh hà tất lại..."

Đế quân cấm lấy quân cờ đen vừa mới thắng được lên, hôm nay lần đầu tiên nhìn thẳng Chiết Nhan thượng thần: "Ngươi cũng coi như là có chút thông minh." Y tán thưởng nói. Giống hồ như vì để thưởng cho sự thông minh của đối phương, hắn cũng bằng lòng nói thêm vài câu nữa: "Vì để thống nhất trời đất trong vòng bảy trăm năm, trên chiến trường Mặc Uyên chưa hề hàm hồ, nhưng trong việc nội trị lại lơ là, cứ như thế mãi thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề. Những năm nay trong thần tộc có kẻ lòng như quỷ mị, ruồi bọ chuột gián gì cũng đều có, nếu như ta vẫn ở đó thì chúng sao có thể hiện hình được?"

Chiết Nhan đột nhiên hiểu rõ, quả thực là như thế, nếu như Đông Hoa vẫn còn ở đó thì Thần Tộc sẽ không loạn, nhưng chỉ khi Thần Tộc loạn lên thì đám yêu ma quỷ mị ẩn nấp trong đó mới chịu hiện hình. Khám ra bệnh rồi thì mới dễ cắt đi những đám thịt thối nát kia, đúng bệnh bốc thuốc. Đây mới thực sự là một bàn cờ lớn.

Đế quân đặt con cờ cuối cùng xuống, Chiết Nhan lúc nãy mới phát hiện lúc hắn đang một lòng lo lắng cho chuyện của thiên hạ  thì đế quân đã lấy quân cờ đen của hắn tự mình hoàn thành hết một ván cờ rồi. Chiết Nhan thượng thần ngây ngườikhông biết nên nói gì, hồi lâu sau mới tán thưởng đế quân: "Hiền huynh quả thực là cao thủ đánh cờ."

Đế quân cũng rất thản nhiên với ời tán thưởng này của hắn: "Ừm, đúng thế."

***

Hiểu được tính toán của đế quân, Chiết Nhan cảm thấy trong lòng an ổn hơn rất nhiều, quay về nên trả lời với các trưởng lão kia ra sao trong lòng hắn cũng đã có tính toán. Bên cạnh đó, hắn thực sự không muốn tiếp tục chịu tội đánh cờ cùng đế quân nữa, đứng dậy định cáo từ, không ngờ Phi Vy tiên gia đột nhiên vội vàng đi lên trước thấp giọng bẩm báo, nói Bích Hải Thương Linh vừa nghênh tiếp thêm một vị khách nữa.

Đế quân không có hứng thú với chuyện này lắm, vừa dọn dẹp bàn cờ vừa tùy tiện hỏi: "Ồ? Ngươi lại đưa ai vào nữa thế?"

Phi Vy vội vàng ôm quyền: "Vị này không phải do thần đưa và mà là tự đi thẳng qua cấm chế của đế tọa để vào."

Đông Hoa ngừng động tác dọn cờ lại, đang muốn mở miệng nói thì Chiết Nhan đã kinh ngạc giành nói trước: "Cái gì cơ? Cái cấm chế đến bổn toạ ta còn không thể xông vào, ai mà có được bản lĩnh như thế? Lẽ nào là... Mặc Uyên"

Đông Hoa đế quân trầm ngâm: "Mặc Uyên cũng không cách nào đi vào được. Có thể bước vào cấm chế này, chỉ có những người được ta xá miễn cấm chế, ví như Phi Vy. Hoặc là người có huyết mạch tương liên với ta, đáng tiếc ta không có phụ mẫu cũng không có huynh muội." Nói đến đây, y cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ nhìn Phi Vy: "Lẽ nào là ta ngoài xá miễn cho ngươi còn xá miễn cho người khác nữa hả?"

Phi Vy muốn nói lại thôi: "Vị khách kia... có lẽ là có huyết mạch tương liên với đế tọa ngài cho nên mới có thể tiến vào Bích Hải Thương Linh."

Sắc mặt của vị Đế Quân nào đó dù hàn huyên nửa ngày chuyện thiên hạ đại sự với Chiết Nhan cũng không thèm thay đổi giờ đây lại có hơi trống rỗng: "Ta nhớ ta là một cô nhi, không có huynh đệ, cũng không có tỷ muội."

Phi Vi lắc đầu: "Hắn không phải là huynh đệ cũng không phải là tỷ muội của ngài."

Đông Hoa lập tức nói: "Ta cũng không có phụ mẫu."

Phi Vi vẫn lắc đầu: "Hắn cũng không phải là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net