#12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jihoon không hiểu những gì Kim Samuel nói, mà Kim Samuel cũng không thèm giải thích.

Cũng giống như Yoo Seonho biết Lai Kuanlin nghĩ gì, cần gì, nhưng lại không thèm lên tiếng, để mặc cho mọi thứ chảy trôi.

"Vậy mới nói trong tình yêu điều cần thiết nhất vẫn là lắng nghe và chia sẻ." Giáo sư Yoon đứng trên bục giảng hươ hươ cây thước, biết thừa là thầy lại bắt đầu sa đà cá cảnh vào những câu chuyện ngoài lề chuyên môn nhưng cũng chẳng đứa nào thèm bóc phốt, chúng nó còn đang mải bóc đồ ăn.

Park Woojin cứ như một ngôi sao vụt sáng rồi lại tắt - thực ra cũng không hẳn là như thế, đại khái thì có nhiều người biết đến cậu ấy hơn thật, nhưng mà cậu ấy lại không có điều kiện biến những người "biến đến" ấy thành supporters hoặc là fans. Thế cho nên về cơ bản Park Woojin vẫn rất rảnh, rảnh đến mức mỗi sáng lại chạy bộ qua khu nhà Hyungseob đúng giờ cậu đi học, dúi vào tay cậu hôm thì gói bánh hôm thì hộp xôi, thứ chẳng bao giờ thiếu là một chai nước dưa lưới nhỏ.

Và vì không có điều kiện ăn luôn nên đành phải ăn lúc đang học thôi.

"Nào, ừm... Sinh viên có mã số 990908, ồ số đẹp à nha, đứng lên trả lời câu hỏi của tôi." Yoon Jisung lướt một dọc danh sách trước ánh mắt hồi hộp của cả khán phòng, dừng lại trước một cái tên. "Ahn Hyungseob, em có thấy việc chụp một bức hình không bị out nét và tìm đúng một người yêu mình thật lòng có giống nhau không?"

Hyungseob mắc nghẹn.

Cậu khụ hai tiếng để cho trôi miếng xôi, thầm nhủ hôm nay Woojin mua xôi ở đâu mà khô thế, rồi hắng giọng trả lời thầy giáo:

"Em nghĩ một bức hình không out nét chưa chắc đã đẹp, nhưng tìm đúng người yêu mình thật lòng thì phơ phệc rồi. Nên chắc là không giống nhau ạ."

"Ừ, ngồi xuống. Hai điểm cho việc ăn xôi trong lớp và trả lời sai câu hỏi, quy đổi thành trừ nửa một nửa buổi điểm danh." Thầy Yoon tàn nhẫn cầm bút đánh dấu vào danh sách. "Hôm trước em gửi nhầm cho tôi một bức ảnh chụp cậu celeb nào đó bị mờ nét, còn người yêu mình thật lòng thì, Hyungseob em đã nghe thấy đúng người sai thời điểm chưa?"

Hyungseob lặng lẽ ngồi xuống, vẫn chưa hiểu mục đích của những gì thầy nói hôm nay.

Còn về bức ảnh, cậu đã hiểu tại sao tối qua Jihoon than thở rằng vẫn chưa nhận được bức hình Woojin đang ngoáy mũi mà hôm trước cậu vô tình chụp được rồi.
.
.
.
Bảo nhanh mà cũng chậm, cuối cùng năm học cũng đã chấm dứt, Yoo Seonho không biết chết trôi nơi nào tự dưng hẹn gặp Hyungseob.

"Em nhớ anh quá."

"Lại xạo chó rồi. Lần này muốn đi ăn đồ Hàn hay đồ Tây hay đồ Trung?"

"Ăn phở nhé?"

"Để mày thi ăn phần của bốn người trong vòng hai mươi phút đúng không, anh biết thừa."

"Sáng nay em phải nhịn ăn sáng đấy. Đi hay không đi nói một lời thôi nào?"

Yoo Seonho mười lăm phút đã ăn hết suất ăn khổng lồ, còn ngọt ngào hỏi chị phục vụ rằng em có thể thi thêm lần hai không.

Hyungseob thầm thở dài, may mà hầu hết những thứ hay được lôi ra để thử thách một mình ăn bốn phần này thường là những thứ cậu Yoo không hạp, hoặc là không thích ăn lắm, chứ nếu không nghề mới của Yoo Seonho sẽ là đi vòng thành phố thi ăn mang tiền về nuôi sống gia đình rồi. Mà như thế thì mấy trò này chỉ còn nước dẹp tiệm thôi.

Hyungseob ăn mãi một bát phở vẫn chưa xong, sáng nay gói xôi có hơi to nên giờ cậu còn no lắm. Nhìn Seonho vừa nấc cục vừa gọi thêm một bát phở tái size thường sau con mắt hãi hùng van nài của chị phục vụ, Hyungseob không nhịn được cười khùng khục trong miệng.

"Anh cũng sắp kết thúc năm học rồi đúng không? Sang năm tư thì thế nào? Cosmos thì sao, liên lạc với anh chưa?"

"Ừ, hết năm học phát vào Cosmos làm luôn." Hyungseob ăn một miếng thịt bò, thở hắt ra. "Anh kí hợp đồng rồi."

"Em đã bảo mà, hiếm người như thế lắm...ê, anh làm gì đấy?"

Seonho tròn mắt khi thấy Hyungseob lôi máy ảnh từ trong túi ra, đưa lên bấm tạch tạch tạch mấy phát liền.

"Yoo Seonho, về nước nhớ phải đến tìm anh." Cậu nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc kia, nói thật chân thành. "Để anh xem em lớn lên thế nào."

"Thôi sến chúa quá cha nội ơi." Seonho bật cười, đưa tay qua vò đầu Hyungseob một cái thật mạnh. "Em biết rồi. À mà mai em bay, hôm nay rủ anh đi ăn để tạm biệt, anh không cần ra sân bay tiễn đâu. Nhà em không thích ồn ào."

"Cho tiền anh cũng không đi. Mai anh có buổi chụp ngoại cảnh, phải đi về tận Busan cơ cậu em yêu quý ạ." Hyungseob không thua kém, đưa tay qua vò mái tóc mềm mại của Seonho, dường như thấy không đủ, còn di chuyển tay xuống véo má cậu nhóc.

Yoo Seonho còn nhỏ như vậy mà đã phải trưởng thành rồi.

Hyungseob cũng không định nói nốt rằng ngày mai mẫu ảnh của cậu là Just Dance, nói ra cũng chẳng giải quyết được điều gì.

Rồi trời lại mưa. Hyungseob thấy, cứ những ngày mưa trắng xoá cả bầu trời thì thằng nhóc lại hẹn gặp cậu, cũng không hiểu là dớp hay duyên, nhưng cậu thấy kì diệu. Cả hai đứa không mang ô, cũng không gấp gáp lắm nên cùng chui tạm vào một cửa hàng tiện lợi tránh mưa, Seonho ngồi bò ra bàn đặt điện thoại sát sạt cửa kính để vừa nhìn thấy màn hình vừa nhìn thấy những giọt mưa hắt vào, bắn ra thành những mảnh nhỏ li ti. Hyungseob lò dò lượn qua lượn lại, đến gian hàng thú nhồi bông chọn một con gà vàng choé có cái mỏ chu ra rất đáng ghét, xé vội tờ giấy viết nguệch ngoạc vài chữ rồi nhét vào miệng nó - ở đó có một chỗ trống, cậu phải cẩn thận để nó vừa không bị rơi lại còn không được lộ liễu.

Sau đấy tự nhiên cầm ra mà treo luôn vào cặp Seonho, cũng chẳng biết nó có mang theo không nữa.

Thôi thì coi như hôm nay thầy Yoon dạy cũng không uổng phí lắm, cái gọi là đúng người sai thời điểm, Hyungseob cũng hơi cảm thấy rồi.

Nó khó chịu như lúc cậu chụp một khung cảnh rất tâm huyết, rồi cuối cùng nhận ra thứ mình thích thì mờ nhoè còn mọi thứ xung quanh đọng lại rõ ràng trong ống kính. Chính là cảm giác mọi thứ đều ổn, nhưng thứ mình yêu nhất thì lại tuột khỏi tay mình rồi.

"Seonho ơi."

"Vâng?" Seonho vẫn đang điên cuồng bắn Pubg, chỉ liếc mắt lên nhìn cậu một cái rồi lại chúi mặt vào màn hình. Hyungseob định nói lại thôi, lấy hết dũng khí để nói rồi lại xìu xuống như bánh bao nhúng nước, cậu yên lặng ngồi xuống bên cạnh Seonho, nhìn những hạt mưa xoã tung trắng cả một khoảng trời. Cậu bâng quơ một câu mưa đẹp quá, rồi im bặt.

Seonho, hứa với anh, nếu khi em quay lại mà vẫn nguyên vẹn tấm lòng của mình, thì nhất định phải thổ lộ, hiểu không?
End #12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net