Some

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

09/05/2018
(Cheesiee)

"Câu chuyện tình yêu của cậu nhóc ngạo kiều kén ăn và anh sinh viên mọt sách aka soái ca công nghệ thông tin."

Ahn HyungSeob, sinh viên năm hai khoa ngoại giao, ngoại hình "xinh xắn" ngạo kiều, có khiếu hài hước, tính tình phóng khoáng nhưng lại có một nhược điểm chết người chính là vô cùng kén ăn.

Mọi người thường nói nhìn ngoại hình của cậu, ban đầu ai cũng nghĩ cậu chính là kiểu người cho gì ăn nấy, đặc biệt dễ nuôi, à nhưng đó chỉ là suy nghĩ của mọi người thôi.

Ahn HyungSeob khẩu vị rất kém, danh sách những thứ không ăn được có thể kéo dài cả chục mét. Điều này cũng khiến việc giao tiếp ăn uống của HyungSeob với mọi người bị hạn chế, nếu được ai đó mời đi ăn cậu nhất định sẽ từ chối, đại loại là vậy đấy.

Nói không với thức ăn có nhiều dầu mỡ, đồ cay nóng, tuyệt đối không ăn dưa chuột, rau thơm, hành tây,...

Cũng vì nhược điểm này mà cho tới giờ Ahn HyungSeob vẫn chưa có người yêu, đại khái tiêu chí cậu đặt ra đầu tiên chính là người này phải là người có thể nuông chiều theo thói quen ăn uống 'kén cá chọn canh' của cậu, việc mà ngay đến cả mama đại nhân cũng không thể làm được.

Như mọi ngày Ahn HyungSeob từ phòng học chuyên ngành đến nhà ăn của trường để ăn trưa, vừa đến cậu liền nhìn chằm chằm vào tủ kính đựng đồ ăn, quan sát những món mà mình có thể ăn được.

"Cô ơi, cho cháu một phần sườn sốt không cay, súp gà, cô đừng có cho hành vào nha cô, cháu không ăn dưa chuột đâu cô đừng bỏ vào..."

Cô bán hàng giống như một thói quen rất bình tĩnh gắp thức ăn vào khay cho Ahn HyungSeob mà không hề càu nhàu hay phàn nàn chút nào, song quay lên đưa cho cậu, nói: "Thằng nhóc này cháu còn kén ăn như vậy làm sao mà quen bạn gái chứ hả?"

HyungSeob chỉ biết cười gượng, rốt cuộc sao ai cũng nhắc đến vấn đề đó hoài vậy? Không có bạn gái tôi vẫn có thể sống tốt mà?

"Nhưng một khi đã tìm được rồi không phải sẽ rất tốt hay sao ạ?"

Nói rồi cậu đưa tiền cho cô bán hàng, toan cầm khay thức ăn rời khỏi. Nào ngờ khi vừa mới xoay người lại bất ngờ bị một vật thể không biết từ đâu đâm sầm tới khiến khay thức ăn lập tức làm một đường parabol đẹp mắt rơi xuống đất, đồ ăn bắn đầy lên áo Ahn HyungSeob vô cùng rõ ràng.

Bản chất ngạo kiều vốn có lập tức bùng phát, HyungSeob nhanh chóng phủi tay túm áo người trước mặt lên. À thực ra cũng không thể coi là túm áo khi người kia cao hơn cậu những nửa cái đầu.

HyungSeob không hề mất phong độ, lập tức gào lên: "Tên điên này đi đứng kiểu gì vậy hả, đây là nhà ăn chứ có phải cái chợ đâu? Anh làm rơi đĩa đồ ăn ông đây ngắm suốt từ nãy đến giờ rồi đấy!"

Người kia đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn màu đỏ(?) xù xì, đẩy đẩy gọng kính dày cộp trước mặt, cúi đầu nói: "Xin lỗi, xin lỗi, mắt tôi không được tốt lắm, cậu không sao chứ?"

Cái kiểu ngáo ngơ mọt sách này ở đâu ra vậy hả?

Ahn HyungSeob được đà định bụng chửi thêm mấy cậu nữa nhưng lại để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh đang đổ dồn về phía mình, đường đường là một sinh viên xuất sắc khoa ngoại giao với hình ảnh thân thiện ôn hoà hiện tại mọi hình tượng cậu xây dựng suốt hơn một năm qua đã sụp đổ ngay tức khắc.

Thôi được rồi, vì kén ăn là nhược điểm của cậu nên đương nhiên nó cũng sẽ là một vẫn đề vô cùng nhạy cảm, mà đĩa đồ ăn cậu tốn công lựa chọn từ nãy đến giờ còn chưa được ăn đã đổ ụp xuống đất, không cáu mới lạ.

Ahn HyungSeob cố nén xuống tức giận trong lòng, bỏ tay ra khỏi cổ áo Park Woojin, hất cằm bỏ đi.

Người kia ngơ ngác nhìn theo bước chân của cậu, một lúc sau dường như load xong được sự việc diễn ra mới nhanh chóng đuổi theo cậu.

"Xin lỗi, tôi là Park Woojin ở khoa công nghệ thông tin, từ hôm qua đến giờ vì mải hoàn thành bài thực hành nên chưa có ăn gì, mắt cũng mờ mịt, cho nên..."

"Tôi mượn anh giải thích à?" Ahn HyungSeob dừng lại, bản tính ngạo kiều một lần nữa bộc phát, thấy ánh mắt của mọi người, vì thể diện cuối cùng vẫn kìm nén cảm xúc đi về phía trước.

Cứ coi như anh ta không tồn tại đi!

"Không chỉ là, tôi làm đổ mất bữa trưa của cậu rồi, cậu muốn ăn gì tôi sẽ mua đền cho cậu." Park Woojin vẫn một mực đuổi theo sau, vẻ mặt tội nghiệp hệt như một chú cún bự đang lấy lòng chủ nhân.

Hyung Seob cảm như kẻ này đang cố thử thách lòng kiên nhẫn của cậu, gằn một câu: "Tôi hết đói rồi, nếu cảm thấy có lỗi anh làm ơn hãy tránh xa tôi ra một chút, dù sao thì tôi và anh cũng chẳng thân quen gì, đừng có đi theo tôi lèo nhèo nữa."

"Nhưng tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu, tôi là con người ngay thẳng, tôi không muốn nợ nần gì với ai cả, nếu không thể đền bù cho cậu tôi sẽ day dứt cả đời.."

Còn chưa kịp nói xong thực sự lại bị Ahn HyungSeob một lần nữa túm cổ áo ở giữa thanh thiên bạch nhật.

Hyung Seob thề rằng cậu chưa từng gặp thằng điên nào bám dai như tên này, có phải mấy kẻ học ngành công nghệ thông tin đều thiểu năng, trí não kém phát triển như thế này không?

"Vậy thì anh cứ mua đi! Nhưng tôi nói cho anh biết một khi tôi chưa vừa lòng tôi nhất định sẽ không đụng đũa!"

Nói rồi đẩy mạnh Park Woojin ra tiến về phía trước, trong miệng thầm chửi "ĐM!"

Woojin sau khi nghe xong câu trả lời của cậu không hề cảm thấy bất mãn, cuối cùng như nhớ ra điều gì đó, hét lớn: "Khoan đã, cậu tên là gì vậy?!"

Đệt!

Ahn HyungSeob lần thứ n chửi trong lòng: "Con mẹ nó! Ahn HyungSeob khoa ngoại thương, được chưa thằng điên!"

Mong không ngày tái gặp!

***

Sau đó Ahn HyungSeob thật sự cảm thấy hối hận vì quyết định của mình, đáng lẽ cậu không nên cho anh ta một cơ hội nào, càng không nên cho anh ta biết tên và khoa của mình! Đây nhất định là quyết định sai lầm nhất trong suốt 20 năm cuộc đời cậu!

Bởi vì trưa nào Park Woojin cũng lù lù đứng trước cửa phòng học khoa cậu, hệt như một tên ngốc cầm theo một túi đồ ăn lớn, đợi cho tới khi HyungSeob ra khỏi phòng học thì thôi.

"Đồ ăn của cậu." Park Woojin thấy HyungSeob vừa bước ra khỏi cửa lớp liền nhanh chóng chạy đến gần, mái tóc đỏ xù giống như nghìn năm không được chải khẽ rung động, đôi mắt dấu sau lớp kính dày cộp không rõ cảm xúc, nhưng Ahn HyungSeob dám cá chắc chắn đó sẽ là một đôi mắt thất thần như mắt cá chết mà thôi, cậu với ánh mắt của người kia không có nửa điểm quan tâm.

HyungSeob nhận túi đồ ăn từ tay anh, khẽ liếc vào bên trong, gà rán, cơm rang cùng dưa chuột, cà rốt???

Song không nói lời nào liền cầm ngay túi đồ ăn bỏ vào thừng rác. Park Woojin trước hành động này thoáng chút ngạc nhiên, hỏi: "Sao vậy? Có gì không vừa ý à?"

"Tất cả." Ahn HyungSeob đơn giản bỏ lại hai từ rồi thong thả bước đi, cảm giác vô cùng hả dạ.

Park Woojin lại chạy theo cậu, thân hình cao lớn chắn trước cậu khiến HyungSeob suýt chút nữa thì va vào người anh. Cậu cau mày, ngước lên nhìn vô cùng khó chịu: "Sao nữa?"

"Cậu không ăn được cái gì? Lần sau tôi sẽ chú ý." Park Woojin thành thật hỏi.

Hyung Seob đối với sự cố chấp của anh thì vô cùng khó hiểu. Rốt cục cũng chỉ là một khay đồ ăn, tên điên này muốn cái gì chứ hả?

"Tự anh tìm hiểu đi, tôi không rảnh nói với anh."

"Được." Park Woojin chắc nịch đáp lại. Câu 'được' này giống như chọc vào lòng kiên nhẫn của Ahn HyungSeob.

Anh có mua cả nghìn lần nữa thì tôi cũng sẽ không ăn đâu!

Mấy ngày tiếp sau đó Woojin vẫn tiếp tục kiên trì mang đồ ăn đến cho cậu, nhưng đúng như HyungSeob nghĩ, với danh sách hàng ngàn thứ không ăn được của cậu, món ăn nào của anh cũng đều không được cậu thông qua, tất cả đều lần lượt bay vào thùng rác không một chút thương tiếc mà Park Woojin lại không hề có dấu hiệu nản lòng, ngày ngày đúng giờ đưa cơm. Sự kiên trì này khiến cho đám bạn đồng học của HyungSeob vô cùng khâm phục, còn khuyên nhủ cậu nên thử ăn đồ ăn của anh mang tới, nhưng với tính cách ngạo kiều nghìn năm của cậu tuyệt đối sẽ không làm như vậy, huống chi cậu còn kén ăn nữa chứ?

Không phải Ahn HyungSeob không cảm thấy gì, chỉ là cậu thật sự không ăn được thứ gì thì cả đời sẽ không thể ăn được, nhớ hồi nhỏ ăn phải một miếng dưa chuột ở nhà trẻ, mùi dưa chuột tựa như mùi xà phòng khiến HyungSeob nôn ói mấy ngày liền, dần dần lớn lên những thứ cậu không thể ăn được cứ càng ngày càng kéo dài không ngừng nghỉ. Vì vậy, trừ khi Park Woojin mua được thứ đồ ăn khiến cậu có thể tiếp nhận, Ahn HyungSeob tuyệt đối không thể đụng đũa.

Mà bản tính ngạo kiều không cho phép cậu nói với Park Woojin, ai bảo trước đó cậu đã nói với anh tự đi mà tìm hiểu chứ?

Đúng là cái miệng tự hại cái thân.

***

Mọi thứ cứ kéo dài hơn một tháng, hôm nay Park Woojin theo thường lệ đem đồ ăn đến trước cửa lớp Ahn HyungSeob, chỉ là khi mọi người đều rời khỏi nhưng không hề thấy bóng dáng của cậu. Woojin lo lắng ngó vào bên trong nhìn xem cậu còn ở trong không nhưng lại chỉ thấy mấy bạn học đang đứng nói chuyện. Anh bước vào, hỏi một cậu bạn đứng gần cửa: "Cho hỏi, hôm nay HyungSeob không có đi học sao?"

Cậu bạn kia thấy anh liền 'à' một tiếng, nói: "Hình như cậu ấy xin phép nghỉ ốm rồi, nghe nói ăn phải thứ gì không hợp, nôn mửa suốt hôm qua."

Park Woojin nghe vậy thoáng hoảng hốt, rõ ràng trưa hôm qua vẫn còn thẳng tay ném đồ ăn của anh đi, vậy mà mới qua một đêm nói ốm liền ốm là sao?

"Cậu có biết địa chỉ nhà của cậu ấy không? Hay số điện thoại gì đó?

"Anh đợi một chút." Cậu bạn kia nói rồi mở điện thoại, tìm một hồi rồi đưa cho Park Woojin.

Sau khi lấy được số điện thoại của HyungSeob anh lập tức gọi điện cho cậu, đầu dây bên kia vang lên tiếng 'tút tút' kéo dài càng khiến cho Woojin cảm thấy lo lắng.

Một phút sau đó mới có tiếng nhấc máy, giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng lười biếng còn có chút mệt mỏi, nhưng chắc chắn là HyungSeob rồi.

"Alo, ai vậy?"

"Cậu làm sao vậy?" Woojin lo lắng hỏi, quên mất phải trả lời câu hỏi của cậu.

Ahn HyungSeob làm sao có thể không nhận ra giọng nói đầy từ tính quen thuộc này cơ chứ?

"Park Woojin? Anh làm sao biết số của tôi?"

"Tôi hỏi cậu làm sao?" Park Woojin nhấn mạnh.

HyungSeob nghe giọng điệu của anh khác với mọi ngày không khỏi ngạc nhiên còn có chút đáng sợ.

"Hôm qua đi ăn liên hoan với lớp cấp ba, chẳng may ăn phải thứ không ăn được."

"Nên giờ cậu sao rồi?" Woojin hạ giọng.

"Hình như sốt rồi, càng không muốn ăn gì." Dường như cơn sốt khiến cho giọng nói của HyungSeob trở nên dễ nghe hơn, không hề chua chát như mọi khi nữa.

Woojin thở dài, cuối cùng vẫn hỏi: "Nhà cậu ở chỗ nào, mau nói cho tôi biết."

HyungSeob nằm trên giường, nghĩ thế nào cũng không ra tại sao mình lại nói địa chỉ nhà cho Woojin biết. Hình như cậu ốm sốt đến hỏng đầu luôn rồi, còn cả cái tính ỷ lại đáng ghét nữa chứ.

Chưa đầy mười phút sau tiếng chuông cửa liền vang lên, HyungSeob lười biếng xuống giường xỏ dép đi ra mở cửa.

Park Woojin vừa nhìn thấy cậu thì không tránh khỏi cảm giác đau lòng khó hiểu, HyungSeob trước mặt mặc trên người bộ đồ ngủ xộc xệch, đôi mắt cụp rủ xuống hệt như chú cún bị bỏ rơi, đôi má ửng hồng vì sốt, bờ môi khô khốc không chút huyết sắc, còn có chỉ qua một đêm nhìn như tụt đi mấy cân, chắc chắn hôm qua cậu đã nôn rất nhiều lần.

HyungSeob nhìn Woojin, vẫn là mái tóc xù cùng mắt kính dày đó, nhưng không hiểu sao lại vô cùng đáng tin.

"Đã nói anh không cần đến.."

Còn chưa kịp nói xong đã bị Park Woojin ngắt lời.

"Cậu đang sốt mà còn ăn mặc phong phanh thế này ra ngoài, không sợ chết à?"

Nói rồi cởi áo khoác trên người mình choàng lên người HyungSeob, động tác vô cùng nhanh chóng.

HyungSeob cũng mệt không muốn cãi với anh, từ từ bước vào trong nhà, nhiệt độ từ áo khoác toả đến vô cùng ấm áp, còn có mùi thơm từ người anh vẫn còn đọng lại trên áo, là mùi chanh vô cùng dễ chịu.

HyungSeob vừa bước lên cầu thang, định bụng lên phòng liền không cẩn thận bị trượt chân, khi cậu nghĩ rằng bản thân mình sẽ ngã thì cơ thể lại rơi vào một khuôn ngực vô cùng chắc chắn ở phía sau. Park Woojin nhanh tay đỡ lấy cậu, vì bất ngờ mà lùi về phía sau một bước, vừa vặn ôm cả HyungSeob vào lòng.

"Không sao chứ?" Anh cúi xuống nhìn cậu, cánh tay vẫn giữ nguyên tư thế đầy mờ ám.

HyungSeob ngẩng đầu nhìn anh, tuy vẫn là khuôn mặt ngốc nghếch giấu sau chiếc mắt kính ấy nhưng lại thành công khiến khuôn mặt cậu nóng như muốn nổ tung, tim vì thế mà lệch mất vài nhịp.

Như để biện minh cậu chỉ dám chửi thầm vài câu.

ĐM sốt! Chỉ là sốt thôi mà.

Đợi mãi không thấy HyungSeob trả lời, Park Woojin không chần chừ, lập tức nhấc bổng cậu lên tiến về phía trước.

Ahn HyungSeob, hiện tại, người vẫn luôn là trai thẳng suốt hai mươi năm qua, lần đầu tiên bị một tên con trai bế bổng lên như công chúa, đương nhiên sẽ phản ứng vô cùng mãnh liệt.

Cậu liên tục dùng tay đấm vào khuôn ngực anh, cái miệng nhỏ theo thói quen lại bắt đầu chửi liên hồi, đại khái bắt Woojin thả mình xuống.

Woojin từ đầu tới cuối không nói gì, chỉ đáp lại một câu: "Yên nào."

HyungSeob giống như nghe phải thần chú, lập tức ngừng động tác, sao tự nhiên lại menly như thế cơ chứ!

Tuy nhiên bản chất ngạo kiều không cho phép HyungSeob được chịu uỷ khuất, cậu ngước lên nhìn anh, ánh mắt vô cùng doạ người, nhưng đối với Woojin lại giống như chú thỏ (?) nhỏ đang xù lông: "Anh mà làm tôi ngã thì cứ chuẩn bị tinh thần đi!"

(?) theo nguyên văn là "chú chó"

Park Woojin như có như không mỉm cười, thẳng tắp một đường bế HyungSeob vào phòng, tất nhiên là không hề đánh rơi cậu giữa đường rồi.

Vừa đặt người kia xuống giường anh liền lấy chăn kéo lên tận cổ cho cậu, nhẹ giọng: "Từ hôm qua đến giờ cậu chưa ăn gì à?"

"Không muốn ăn." HyungSeob lười biếng đáp.

"Cũng không uống thuốc?" Woojin hơi mất kiên nhẫn hỏi.

"Sẽ nhanh khỏi thôi, cần gì phải uống chứ."

Thái độ bất cần của cậu khiến anh có chút khó chịu, đã sốt đến như vậy rồi còn nói là sẽ tự khỏi, nếu anh thực sự không đến có lẽ cậu cứ để như vậy hay sao? Không biết chừng mấy ngày nữa sẽ chỉ còn cái xác khô.

Woojin thở dài bất lức, vỗ vỗ vào chăn nói: "Cậu cứ nằm yên đó ngủ đi, tôi đi nấu chút gì cho cậu ăn."

HyungSeob nghe thấy hai chữ 'đồ ăn' đều như phản ứng có điều kiện, phản kháng: "Không cần, tôi không muốn ăn! Đồ ăn anh mua suốt hơn một tháng qua không phải cái gì tôi cũng không ăn được hay sao? Nếu là anh nấu sẽ càng không thể ăn được!"

Park Woojin nhìn cậu, biểu cảm sau đôi mắt kính không rõ ràng, bỏ lại một câu: "Lần này sẽ ăn được thôi."

Ahn HyungSeob lần đầu tiên phải thừa nhận cậu thực sự tò mò sau mắt kính kia là đôi mắt như thế nào, còn muốn biết biểu cảm của anh giấu sau đó.

Sao có thể tự tin như thế cơ chứ!

HyungSeob nghĩ rồi chui vào trong chăn, được một lớp chăn bông bao phủ vẫn cảm thấy lạnh liền đưa tay với chiếc áo khoác của Woojin để trên ghế ôm vào lòng. Mùi hương chanh vừa ập đến khoang mũi vô cùng thoải mái, xoa dịu đi khó chịu trong lòng. Cậu cũng không muốn đôi co gì, cứ mặc kệ anh vậy, sau đó cố gắng đi vào giấc ngủ.

Park Woojin vừa đi xuống nhà liền nhanh chóng vào bếp, mở tủ lạnh ra tất cả đều trống trơn. Anh thở dài lần thứ n, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài mua một chút gì đấy về nấu.

Trong hơn một thoáng qua làm đồ ăn cho HyungSeob, tất cả những gì cậu không thích ăn đều được anh ghi nhớ kĩ càng. Dần dần các món gần đây chỉ còn một đến hai thứ mà HyungSeob không thể ăn được. Với bộ óc của một sinh viên khoa công nghệ thông tin, Park Woojin dễ dàng sàng lọc và chọn ra, cũng như ghi nhớ những món ăn đó.

Woojin xách đồ mới mua được vào bếp, đưa tay bỏ mắt kính xuống. Đôi mắt sắc đen(?) hút hồn hiện ra, chăm chú nhìn nguyên liệu trên bàn, trong đầu thầm tính toán.

(?) đã thay đổi để phù hợp với hình tượng nhân vật.

HyungSeob từ hôm qua đến giờ không ăn gì, chắc chắn chưa ăn được những thứ khó tiêu hoá, anh định sẽ làm món cháo cá cho cậu.

Woojin lấy gạo trong túi bỏ ra vo cẩn thận, đổ nước rồi cho lên bếp đun. Cá vẫn còn tươi nguyên được anh đánh hết vẩy, chỉ lấy phần thịt cá bên trong, sắt thành miếng rồi tẩm ướp gia vị, biết HyungSeob không ăn được cay anh cũng không dám cho nhiều ớt chỉ vừa đủ để bớt đi mùi tanh của cá, sẽ không khiến HyungSeob cảm thấy khó chịu.

Một tiếng sau nồi cháo cá mới hoàn thành. Woojin múc ra bát bê lên phòng cho HyungSeob. Vừa mở chăn ra liền thấy người kia ngùn ngụt phát sốt, ướt đẫm cả áo, mi tâm cau vào đầy khó chịu, khuôn miệng thi thoảng còn phát ra mấy tiếng thở nặng nhọc đầy tội nghiệp.

Park Woojin không dấu khỏi đau lòng vào nhà tắm sấp ướt khăn mặt đem vào lau người cho cậu. Cơ thể HyungSeob dường như cảm thấy mát lạnh nên cũng dễ chịu hơn, không còn cau mày làu bàu nữa. Mà Park Woojin thì ngược lại, mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần trước khi lau người cho cậu nhưng vẫn không tránh khỏi mặt đỏ tim đập, đối với một sinh viên khoa công nghệ thông tin cứng ngắc, chưa từng có một mảnh tỉnh vắt vai như anh thì cảm giác này đã đi quá giới hạn chịu đựng. Anh khổ sở giúp cậu thay quần áo mới, thấy người kia đã thoải mái hơn mới yên tâm ngồi thở.

Anh đỡ cậu ngồi dậy dựa vào thành giường, cẩn thận múc từng muỗng cháo vào miệng cậu. Ahn HyungSeob ngửi thấy mùi đồ ăn, giống như thói quen khẽ mơ màng rên lên: "Ư, không muốn ăn..."

Nhưng khi thìa cháo vừa vào trong miệng thì lại cảm thấy dễ chịu vô cùng, một phần cũng vì trong ruột không có chút đồ ăn nào nên nhanh chóng phối hợp ăn hết cháo trong bát.

Park Woojin thấy cậu ngoan ngoãn ăn đồ ăn mình nấu lần đầu tiên trong suốt hơn một tháng qua không dấu nổi hạnh phúc, khoé miệng cong lên đến không kéo xuống được.

"Đã bảo lần này sẽ ăn được mà."

Ahn HyungSeob trong mơ màng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của người trước mặt vừa lạ vừa quen.

Cậu nhíu mắt, đưa tay về phía trước chạm vào mắt anh, vuốt vuốt, giọng nói vì sốt mà cũng trở nên dính dính hơn mọi ngày: "Ha...Nhìn anh thật giống Park Woojin nha..Cơ mà tên ngốc kia lúc nào cũng đeo hai cái đít chai dày cộm lại còn vô cùng ngốc nghếch, anh..cư nhiên lại đẹp trai như vậy, chắc chắn không phải rồi..."

Park Woojin không biết phải khóc hay cười nữa, cái con người lúc sốt lên sao lại đáng yêu đến như vậy cơ chứ, khiến người khác thật muốn phạm tội.

"Ai nha, anh cũng nấu ăn ngon như vậy nữa chứ, không như mấy thứ đồ của Park Woojin kia mua cho tôi, cái gì cũng không ăn được, à thực ra dạo gần đây, mấy món anh ta mua nhìn cũng rất hấp dẫn ấy, cơ mà vẫn không ăn được nha..." Ahn HyungSeob vẫn tiếp tục nói mớ, thi thoảng còn tủm tỉm cười nom rất dễ thương.

Woojin nhịn không được đưa tay ra xoa mái đầu cậu, nói: "Được rồi được rồi, tất cả đều tại Park Woojin không tốt được chưa, nhưng hứa với cậu từ nay sẽ làm ra những món khiến cả đời sau của cậu đều ăn được."

Ahn HyungSeob mỉm cười, khoé mắt cong lên thành hai mặt trăng non, vô cùng ngọt ngào.

"Hứa rồi đó."

"Ừ, hứa, bây giờ thì mau uống thuốc đi, nếu không sẽ không thể khỏi ốm được đâu."

Ahn HyungSeob cau mày, xua tay, nói: "Không muốn, nếu tôi uống thuốc, chốc nữa anh phải nấu món khác cho tôi ăn, nếu không sẽ không uống."

Ai nha sao bây giờ bỗng dưng lại nhiệt tình như thế chứ, khiến cho người khác 'Thụ sủng nhược kinh' mà.

Park Woojin bó tay với cậu đành gật đầu đồng ý, nói rồi với ly nước và mấy viên thuốc ở trên tủ đầu dường đem đến cho cậu.

Khổ nỗi viên thuốc thì đã nhét vào trong nhưng nước lại từ khoé miệng rơi hết ra ngoài. Ahn HyungSeob cho dù thế nào thì cũng vẫn trong tình trạng sốt cao, mơ mơ màng màng, tất nhiên không thể uống nước được.

Park Woojin nhìn người trước mặt, đôi má ửng đỏ đang há miệng khó khăn thở ra, nghìn vạn lần đáng thương đành dùng đến cách cuối cùng vô cùng cẩu huyết.

Nói thẳng ra chính là chiêu mớm nước trong truyền thuyết.

Woojin từ nhỏ đến lớn đều chỉ biết học và học, nắm tay còn chưa từng nói gì đến hôn môi, mặc dù cái này cũng không thể gọi là hôn môi.

Bằng tất cả kinh nghiệm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net