Chương 24: Còn kịp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ hai người ngồi xe đến dưới lầu tiểu khu, Park Jihoon liếc mắt một cái liền thấy được vẻ mặt trêu chọc của Bae Jinyoung, dưới chân anh còn có một cái vali.

Suy nghĩ đầu tiên của Park Jihoon là: Người này cũng chuyển đến đây?

Không có khả năng! Bae Jinyoung thuộc kiểu trên giường hận không thể lót mười lớp đệm bông như "Tiểu công chúa", tiểu khu này chứa không nổi vị Phật này.

"Cậu cũng thật là, còn phải để tôi đưa đồ qua nữa chứ" Bae Jinyoung nói chuyện luôn mang theo ba phần ý cười, ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn trên người Park Jihoon, cuối cùng đoan đoan chính chính gọi "Chị dâu"

Park Jihoon dưới chân loạng choạng, Park Woojin thuận thế ôm lấy eo cậu, thế nhưng đối với xưng hô này không có bất kỳ ý kiến gì "Cảm ơn, lần sau mời cậu ăn cơm"

"Tôi đây sẽ nhớ kỹ đó" Bae Jinyoung tựa như còn có việc, đưa vali xong liền cùng bọn họ chào hỏi rồi trực tiếp lái xe đi.

Park Jihoon nhìn chằm chằm vali kia "Của ai vậy?"

"Tôi" Park Woojin cúi đầu nhìn cậu rồi nói tiếp "Em không thích nơi quá lớn, vậy tạm thời ở tiểu khu này đi"

Park Jihoon thấp giọng nói "Cho nên anh muốn dọn đến đây sống cùng tôi?"

"Đương nhiên" Vẻ mặt Park Woojin thẳng thắn vô tư "Chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu"

Trong lòng Park Jihoon vừa cao hứng vừa buồn bã, xem không hiểu một loạt hành vi của Park Woojin rốt cuộc là ý gì, nhưng không thể nghi ngờ được ở cùng một chỗ là lựa chọn tốt nhất, cậu hiện giờ không rời khỏi Park Woojin, vốn là quyết định "Trộm" tin tức tố của đối phương hai lần, thời gian còn lại thì dùng thuốc ức chế, kết quả thì tốt rồi, thuốc ức chế mua về thì đã mốc meo mà cơ thể lại ỷ lại với Park Woojin.

Ai ngờ về đến nhà, Park Woojin lại từ trong vali lấy ra một thứ, làm trò trước mặt Park Jihoon, "Xoẹt" một cái xé thành hai nửa, sau đó lại "Sát sát" vò đến dập nát, cuối cùng ném vào thùng rác.

Đó là thoả thuận ly hôn trước kia Park Jihoon ký.

Park Jihoon "....."

Park Jihoon có rất nhiều vấn đề, đồng thời mọi kế hoạch đều bắt đầu đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu nhanh chóng, Park Woojin như vậy làm sao cậu rời đi được đây?

"Park Jihoon!" Bên tai mông lung nghe thấy tiếng kêu to của Park Woojin, theo đó tiếng ong ong rút đi, mọi thứ lại rõ ràng lên, cậu cũng không biết mình đã chóng mặt từ lúc nào, giờ phút này lại dựa vào trong lòng nam nhân, chỉ nhắm mắt lại nói một câu "Anh rốt cuộc muốn tôi phải làm sao đây?"

Ánh mắt Park Woojin lóe lên, cảm thấy có chút bối rối, hắn tiến đến chỗ tuyến thể ngửi ngửi, hương bạc hà vẫn còn ổn định, chỉ là Park Jihoon cần nghỉ ngơi.

Park Woojin xé giấy thoả thuận ly hôn, không chút báo trước mà đem cỏ độc trong lòng Park Jihoon nhổ tận gốc, cậu có chút sốt nhẹ, vẫn luôn không ngừng lầm bầm, Park Woojin ngẫu nhiên nghe được một hai câu "Bắt nạt tôi", "Hư". Park Woojin ôm chặt Park Jihoon, tất cả đều trả lời "Phải, tôi khốn nạn, tôi hư, về sau không bao giờ bắt nạt em nữa"

Alpha đỉnh cấp vô cùng có khả năng cả đời này cũng sẽ không hiểu được tư vị của tình yêu, bọn họ được hưởng thanh danh địa vị mà người thường dùng cả đời cũng không theo kịp, khai cương thác thổ dần trở thành châm ngôn khắc vào trong máu thịt, Park Woojin đã từng là loại người xuất sắc này, bọn họ là tác phẩm nghệ thuật được thượng đế tỉ mỉ chế tạo vì nhân loại, chính là thời điểm chế tạo lại quên để vào một tấm lòng.

Chẳng qua hiện giờ lồng ngực Park Woojin đập rõ ràng, lúc Park Jihoon rời đi hắn dần dần tìm về được "Tâm" của mình, rất nhiều chuyện đều không cần người khác dạy, sau khi xác định được tim của mình mọi chuyện liền trở nên dễ dàng như vậy.

Park Jihoon ngủ đến mức đầu óc choáng váng, trong một mảnh mềm mại mà tỉnh dậy, là thực thể tin tức tố, nó biến thành hình dáng giống như một con sói tuyết nhưng không lớn như lần trước, nó hoàn toàn trở thành gối tựa của Park Jihoon, cửa sổ mở ra một khe, nắng vàng mùa thu có chút ấm áp, Park Jihoon nắm lấy hai cái lông, bị thực thể nhẹ nhàng liếm liếm hai bên má, cậu xoay người, vừa lúc bắt gặp phong cảnh bên ngoài.

Park Jihoon đã không đếm được đây là lần thứ mấy sinh ra ảo giác giống như mơ.

Với thái độ hiện giờ của Park Woojin thì cậu phải làm sao bây giờ? Nói ra sự thật mình đang mang thai? Sau một ngày đêm giao chiến, Park Jihoon nghĩ vẫn là nên chờ thêm một chút.

"Cạch~" Cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, Park Jihoon không mang mắt kính, lại có thể từ khoảng cách này thấy rõ mặt Park Woojin, chỉ là vẫn có chút mơ hồ.

"Park Woojin" Park Jihoon mở miệng.

"Tôi đây" Park Woojin tiến lên hai bước nắm tay cậu "Sao vậy? Khó chịu sao?"

Lúc này mới rõ ràng hoàn toàn, thậm chí có thể nhìn thấy một vòng lông tơ nhỏ trên cằm nam nhân, Park Jihoon do dự "Mắt tôi... hình như tốt hơn"

Park Woojin sửng sốt một chút "Em chắc chứ?"

"Ừ" Park Jihoon gật đầu "Trước đây mấy thứ ở cửa vẫn là tương đối mơ hồ"

Trong một số trường hợp, tin tức tố của Alpha cao hơn có thể trở thành thuốc trị bệnh, này là do liên kết giữa bọn họ.

"Được rồi, tạm thời không cần mang mắt kính, tranh thủ được chút thời gian mang em đi bệnh viện nhìn thử" Park Woojin đỡ Park Jihoon ngồi dậy,

Park Jihoon "Chỉ kiểm tra đôi mắt"

Park Woojin nhìn cậu một cái, đáp "Được"

Park Jihoon không mang mắt kính trông khác với ngày thường, không có gì che đậy, đuôi mắt xuân sắc bắt đầu trêu chọc nhân tâm, Park Woojin trên bàn cơm bất động thanh sắc nhìn lén Park Jihoon nhiều lần, Park Jihoon vẫn luôn cúi đầu ăn, mấy món hôm nay đều là món người mang thai có thể ăn, không có món gì phải ăn kiêng, canh miến cà chua rất là ngon lun, chính là Park Jihoon thích ăn chua, cậu hiếm khi cảm thấy thèm ăn, một bên ăn một bên cảm thán thật bất công, từ trước giờ đôi tay Park Woojin không dính nước xuân, hiện giờ tuỳ tiện học nấu cơm lại còn ngon hơn cậu!

"Chậm một chút" Park Woojin lại múc cho cậu một chén canh.

"Ừm" Park Jihoon quét sạch sẽ chả giò chiên, giờ phút này sức ăn của cậu rốt cuộc cũng giống nam nhân thành niên.

Cơm nước xong Park Jihoon không ngồi yên được, cậu ở phòng khách lắc lư hai phút, sau đó nửa nằm ở trên sô pha, thực tự nhiên mà cầm lấy điện thoại di động của Park Woojin chơi game.

Không bao lâu sau Park Woojin thu dọn sạch sẽ phòng bếp đi ra, Park Jihoon đem điện thoại đưa cho hắn "Tin nhắn của Bae Jinyoung"

"Em giúp tôi xem là được" Park Woojin đi lấy khăn giấy.

Thái độ hoàn toàn tin tưởng này khiến Park Jihoon rất hưởng thụ, cậu click mở, sau đó nói "Bae Jinyoung hỏi anh ngày mai có đi 'Hãn Hải' chơi hay không?"

"Hãn Hải" là câu lạc bộ giải trí lớn nhất ở Mặc Thành, không chỉ có như thế, nó tràn ngập "kỳ thị", không phải người nào cũng có thể đi vào, nói như vậy, Tần Diệu Thịnh đến thư mời cũng không có.

"Em có đi không?" Park Woojin hỏi Park Jihoon.

Park Jihoon sửng sốt "Tôi? Tôi không có..."

"Tôi có" Park Woojin nói tiếp "Nếu em cảm thấy trong nhà nhàm chán, tôi mang em đi 'Hãn Hải' chơi, các loại trò chơi giải trí bên trong đều đầy thủ mọi thứ"

Park Jihoon xác thực là đợi đến mốc meo, tính cậu vốn là không chịu ngồi yên, làm việc bao nhiêu năm qua, nếu không phải bởi vì đứa trẻ cậu cũng sẽ không ở nhà tu dưỡng, hiện giờ tinh thần vừa ổn liền muốn ra ngoài lăn lộn một chút, nghe Park Woojin nói như vậy liền cảm thấy thần kỳ mà trả lời "Muốn đi chơi". Park Jihoon từ mức độ nào đó cũng muốn thử Park Woojin xem người này đến tột cùng có thể đối với cậu dung túng tới mức nào.

Park Woojin nếu biết suy nghĩ của Park Jihoon chắc chắn sẽ cười ra tiếng, này thì tính là dung túng cái gì a....

"Em trả lời, ngày mai khoảng một giờ" Park Woojin từ trong ngăn tủ lấy ra huân hương cùng bếp lò to bằng bàn tay, mùi hương thanh đạm mà xa xưa, Park Jihoon ngửi hai lần, phát hiện không chỉ không khó ngửi mà còn giảm bớt tức ngực.

Nhưng có rất nhiều thứ người mang thai phải kiêng kỵ, Park Jihoon suy nghĩ một chút nói "Em bé không ngửi được đồ này chứ?"

"Chuyên dùng cho em bé ngửi, đặc biệt thích hợp cho em bé mới sinh và phôi thai" Giọng nói Park Woojin vững vàng mà giải thích

"Có hiệu quả tĩnh tâm ngưng thần, tôi nghĩ em cũng dùng được nên kêu người gửi một ít cho tôi" Thứ này không dễ tìm, mới nghiên cứu phát minh ra không tới mấy năm, huân hương chỉ là một loại hình thức biểu hiện, chủ yếu là trong đó có thành phần vô cùng khó tìm, thuộc về tinh phẩm giữ thai của Omega trong tầng lớp xã hội thượng lưu, sau đó Park Woojin tìm một đống để ở nhà.

Park Jihoon lúc này mới nhẹ nhõm, cũng không hoài nghi "Vậy thì tốt"

Hai người cùng chung chăn gối, chỉ là lần này không còn có đường ranh giới, Park Jihoon đi vào giấc ngủ rất mau, Park Woojin đem cả người cậu ôm vào trong lòng, đuôi thực thể nằm ở cuối giường sưởi ấm chân cho Park Jihoon, tin tức tố trong phòng không bị đứt quãng, ban đêm chân Park Jihoon bị rút gân, Park Woojin tỉnh lại đầu tiên, rõ ràng hắn lúc trước đối với chuyện này không hề hiểu biết, nhưng giờ phút này thủ pháp mát xa cho Park Jihoon lại vô cùng chuyên nghiệp.

Sau khi đã hiểu rõ tất cả, bộ não tinh vi cua Park Woojin đem những thông tin đó ghi nhớ toàn bộ, bao gồm cả cách đối phó.

Park Jihoon mới vừa mang thai đã đối mặt với vấn đề ly hôn, thiếu tin tức tố tẩm bổ liền dẫn tới thân thể nhanh chóng suy nhược, đổi thành Omega bình thường thì đã sớm sinh non, cố tình... Park Woojin nhìn về phía bụng nhỏ Park Jihoon, nơi đó có con của hắn, con của Alpha đỉnh cấp theo bản năng để sống sót mà không ngần ngại ép khô cơ thể mẹ không thương tiếc, Park Woojin chưa sợ qua điều gì, lại vì chuyện này mà theo dõi sát sao.

Còn kịp, Park Woojin tự nói với mình.

(Truyện được edit bởi Vy đang học Sử 🤧)

"Hãn Hải" nằm ở vị trí đắc địa, lúc Park Woojin mang Park Jihoon tới cửa thì thấy xe của Bae Jinyoung, phục vụ vừa thấy Park Woojin cũng không cần nhìn thư mời, trực tiếp cung kính mà mời hắn vào, bao gồm cả Park Jihoon mà Park Woojin vẫn luôn ôm trong lòng.

Bae Jinyoung ngồi ở trên ghế sô pha cùng một đám người lắc xúc xắc, trên bàn đầy bia.

Một cảnh này không cần Park Jihoon phản ứng, Park Woojin đã ngừng ở nơi cách 10m, Bae Jinyoung khoé mắt phát sáng thoáng nhìn người, nhìn qua sau hô "Tới đây!"

Mọi người nghe tiếng nhìn qua, tức khắc sắc mặt khác nhau, có người kinh ngạc Park Woojin thế mà mang Omega tới, cũng có người nhận ra Park Jihoon, bao gồm cả yêu tinh Tống Khai.

Mà người có năng lực tiếp thu nhanh nhất cũng là Tống Khai, cậu ta tuy rằng ra vẻ nhưng cũng không ngốc, lần trước ở tiệc mừng thọ của Park lão gia tử, thái độ khẩn trương của Park Woojin đối với Park Jihoon đã khiến cậu ta thấy rõ vài thứ.

Khuôn mặt tinh xảo giống như viên ngọc trắng của Ha Sungwoon hiện lên kinh ngạc, thấp giọng nói "Park Woojin tựa như rất ghét bỏ"

Bae Jinyoung "...." Này thì có gì là ghét bỏ?

"Mọi người chơi đi" Park Woojin đúng là ghét bỏ vô cùng, một bàn đầy mùi rượu này làm cho Park Jihoon vất vả lắm mới dưỡng được huyết sắc lại bị xông biến mất "Tôi mang Park Jihoon đi ăn chút đồ ăn"

Chi phí của "Hãn Hải" cao, đồ cũng tốt, trái cây đều là theo mùa chuyển hàng không về đây, đầu quả anh đào to đỏ rực, vị chua ngọt, Park Jihoon rất thích, liên mồm ăn một trái.

Park Woojin nhìn đến nhíu mày "Ăn chua nhiều sẽ không buồn nôn sao?"

"Sẽ" Park Jihoon đáp "Nhưng tôi muốn ăn"

Đứa nhỏ này... Park Woojin quét mắt nhìn bụng Park Jihoon, âm thầm cắn răng, sao lại đánh rắm nhiều như vậy chứ?

Rất nhanh, Bae Jinyoung lại mang theo một đám người đến đây


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net