Chương 37: Anh sẽ mãi mãi thua tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm..." Park Jihoon cũng tỉnh lại, thuận thế mà tựa lên vai Park Woojin, với khoảng cách này cậu thường không thể nhìn thấy nội dung trên điện thoại, hơn nữa cậu cũng hơi sợ ánh sáng, nhưng tình hình gần đây đã được cải thiện, hiện tại cậu ngồi trên ghế xem TV cũng không cần đeo kính nữa. Park Jihoon đọc tin nhắn của Tôn Khai Ninh mấy lần, không kìm lòng được: "Tôn thiếu không có nhà để về sao?"

Park Woojin một tay ôm eo Park Jihoon, lòng bàn tay chuẩn xác đặt lên nơi dạ dày đang khó chịu của cậu mà nhẹ nhàng xoa nắn, một tay khác thì trực tiếp gọi cho Tôn Khai Ninh: "Cậu có bệnh đấy à?"

Giọng Tôn Khai Ninh có vẻ hưng phấn, hẳn là đã bay nhảy cả đêm ở câu lạc bộ giải trí nào đó: "Bố tôi muốn giới thiệu một Omega cho tôi, tôi không chịu, ông liền nói tôi chơi lâu như vậy mà chẳng mang được thứ gì tử tế về nhà. Đương nhiên, chuyện này không phải do chị dâu mang thai kích thích ông ấy đâu."

Park Woojin: "......" Cậu không nói thì cũng không ai nghĩ đến việc đó đâu.

"Ba tôi có khả năng muốn ôm cháu trai đến thế sao?" Tôn Khai Ninh cười ha ha: "Dù sao tôi không đồng ý câu trước, câu sau ông ấy liền đem thẻ ngân hàng của tôi khóa lại, nói cái gì mà tôi có tiền đều đem tiêu lung tung, cứ đợi tới bao giờ tĩnh tâm tìm được vợ rồi hẵng liên lạc với ông. Tối hôm qua tôi mời các anh em ăn bữa cơm giải tán, anh trai à, hiện giờ tôi không còn một xu dính túi luôn đó ~"

Park Woojin hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Tôn Khai Ninh mấy năm nay chơi đến cao hứng, anh là Alpha cấp cao, tiếp quản công việc kinh doanh cũng không khó nhưng lại muốn du hí nhân gian*, nay lại bị khoá thẻ ngân hàng, chắc là thật sự không có tiền. Park Woojin suy nghĩ: "Hứa Dạng Thành đâu?", Tôn Khai Ninh có chuyện, Hứa Dạng Thành chắc chắn sẽ giúp, hắn sẽ không biến mất vào thời điểm này.

"Đang yên đang lành nhắc đến hắn làm gì?" Tôn Khai Ninh nhẹ giọng nói: "Cậu và chị dâu vẫn ở tiểu khu lần trước tôi đưa hành lý tới hả?"

"Đừng tới" Park Woojin từ chối: "Phòng không lớn, Park Jihoon đang mang thai, chỉ cần chút tin tức tố của cậu cũng có thể khiến em ấy khó chịu cả nửa ngày, dám tới tôi sẽ đánh gãy chân cậu. Tới Tinh Thành Uyển đi, tủ quần áo trong phòng ngủ chính ở Parkg ba có mấy tấm thẻ ngân hàng, cậu dùng tạm trước, không đủ thì nói tôi, mật khẩu sẽ gửi cậu sau."

Nghe thấy "tủ quần áo Parkg thứ ba", bả vai Park Jihoon khẽ run lên, Park Woojin cố ý ôm chặt cậu, rất có cảm giác như sau này sẽ tính sổ.

Thực ra thì không tính được, lúc trước hắn nói phải phân chia rõ ràng, Park Jihoon nặng tâm tư, hận không thể dứt sạch tới nửa phần tiện nghi cũng không chiếm. Vì thế tất cả "phí nuôi dưỡng" mà Park Woojin cho cậu lúc kết hôn toàn bộ đều đem tích góp, trước khi rời đi còn chia vào bốn cái thẻ ngân hàng cất trong tủ. Vốn cậu nghĩ nếu Park Woojin có hỏi tới thì cậu sẽ nhắc cho hắn nhớ, nhưng Park Woojin đã sớm quên việc này. Hắn cũng chỉ vô tình nhìn thấy thẻ ngân hàng rồi kêu Bạch Đường kiểm tra số tiền bên trong, lại tính toán số tiền bao năm qua hắn đã cho Park Jihoon một chút liền phát hiện một đồng cũng không thiếu.

Quên đi, đúng là tự mình chuốc lấy, Park Woojin vừa thở dài trong lòng vừa nghe Tôn Khai Ninh hét to: "Cảm ơn đại ca! Tôi về nhà ngủ đây, tối qua đi karaoke hát cả đêm, đau đầu." Nói xong liền cúp máy.

Park Jihoon thấp giọng hỏi: "Bọn họ cãi nhau hả?"

"Bọn họ sẽ không chiến tranh lạnh quá ba ngày." Park Woojin ôm Park Jihoon chui vào trong chăn: "Em nói xem, buổi sáng muốn ăn gì nào?"

Park Jihoon càng ngày càng cần nhiều tin tức tố, tuy cậu không nói gì nhưng vết đánh dấu tan đi rất nhanh, trước kia Park Woojin cứ ba ngày một lần, sau thành mỗi ngày một lần, và giờ là mỗi ngày hai lần. Tuyến thể Park Jihoon luôn trong trạng thái sưng đỏ, Park Woojin đã làm rất nhẹ, nhưng cũng không thể chịu đựng quá thường xuyên được, việc này Park Jihoon thấy hơi có lỗi, Park Woojin lại không để trong lòng.

Lại một lần nữa nhận lấy tin tức tố, Park Jihoon ngã vào trong vòng tay Park Woojin, chăn trên người có chút lộn xộn, mạch máu mờ nhạt ẩn hiện dưới làn da trắng nõn của cậu, dùng sức một chút là có thể lộ ra những đường gân đáng sợ.

Park Jihoon đang hơi mệt mỏi, đây là một loại xâm nhập từ tận cốt tuỷ mà từ từ lan tràn, làm cho Park Jihoon bất lực suy yếu.

Lòng bàn tay Park Woojin ấm áp, khi Park Jihoon ngồi như thế này hoàn toàn có thể bao trùm bụng dưới đang phồng lên của cậu, đây là một loại cảm giác rất thần kỳ, nhưng niềm vui được làm cha không đủ để vơi đi nỗi lo lắng của Park Woojin.

Cũng may trạng thái tinh thần của cậu vẫn luôn tốt, không ít Omega được đối xử tốt khi mang thai nhưng tinh thần lại suy sụp, đặc biệt là Omega nam, tỷ lệ sảy thai lần đầu cao tới 70%.

Park Jihoon lúc này đang chơi trò chơi, vẫn là trò lần trước, cậu mặc thần trang, là một trong những người chơi top đầu server này, không chỉ bởi vì kĩ năng điêu luyện hơn mà còn bởi vì... có tiền.

Vô số người muốn kết bạn với vị cao thủ này, nhưng đáng tiếc bên kia lại không đồng ý, một đám người lạnh lùng.

Park Jihoon ấn chậm một giây, hoả nữ anh hùng không cam lòng mà ngã trên mặt đất, trên kênh bản đồ lập tức xuất hiện một chuỗi giễu cợt: [ Người đứng đầu server trong lời đồn đây ư? Chỉ có thế thôi à? Ông đây cười chết. ]

Đúng lúc Park Woojin bưng trái cây lại đây, Park Jihoon đưa điện thoại cho hắn: "Đánh không lại, còn bị nói."

Park Woojin im lặng nhận lấy, gửi chiến thư cho đối phương và bắt đầu ván mới, còn có thời gian mà chế nhạo lại kẻ lúc nãy: [ Ngại quá, lúc nãy là bé nhà tôi chơi. ] Xong chuyện còn liếc mắt nhìn Park Jihoon đang bắt đầu ăn táo, chẳng phải là bé nhà hắn còn gì? Đối phương ở trên bản đồ nhắn [ =)) ], có lẽ là muốn mắng người nhưng lại không thể phân tâm trước người chơi cao cấp. Kết quả như đã lường trước, bị Park Woojin đè trên mặt đất tra tấn đến hộc máu, trang bị đều là cấp đỏ.

Đối phương thua ba ván mất ba điểm, rốt cuộc nhắn trên bản đồ: [ Mày chờ đó cho tao! ]

Park Woojin khẽ cười, thời buổi này đánh nhau xong còn muốn méc ba mẹ hả?

Quả thực không bao lâu sau liền gọi người tới, thao tác sắc bén hơn rất nhiều, nhưng đáng tiếc, đối thủ là Park Woojin.

Sau khi đánh bại boss của người ta, Park Woojin thờ ơ nhắn: [ Chỉ vậy thôi? ]

"Fuck!" Trong căn hộ trống trải, Tôn Khai Ninh "bang" một tiếng ném văng điện thoại. Bóng đêm tĩnh lặng, phòng khách tối tăm, người đàn ông thất vọng ngả người ra sau, ánh trăng làm nổi bật đôi chân mày đầy tức giận, đã ngày thứ tư....

Anh chưa từng cãi nhau với Hứa Dạng Thành quá ba ngày.

Nhưng lần này không phải cãi nhau.

Chất lượng điện thoại tốt, dù nứt vỡ màn hình vẫn có thể nhận được tin nhắn. Tiếng thông báo vang lên, Tôn Khai Ninh lập tức đứng dậy nhìn, là tên phế vật lúc nãy rủ anh đánh cùng, nói rằng boss này có chút đồ rồi lại thành ra cùng nhau "ngủm". Bây giờ Tôn Khai Ninh không có tâm trạng chơi game, đứng dậy đi lên lầu tắm rửa.

Park Woojin thấy đối phương rốt cuộc cũng dừng lại mới trả lại điện thoại cho Park Jihoon, sau đó phát hiện đĩa trái cây đều sắp bị ăn hết rồi....

"Bé ngoan", lúc Park Woojin nói hai chữ này với giọng điệu lưu luyến trầm thấp đã thành công ngăn cản Park Jihoon tiếp tục nhét trái cây vào miệng: "Bụng không bị căng sao?"

"Một chút thôi", Park Jihoon gật đầu, sau đó dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào bụng dưới: "Là nó muốn ăn?"

Park Woojin: "......" Fuck, đáng yêu quá.

Park Woojin nghĩ rằng Tôn Khai Ninh và Hứa Dạng Thành đã sớm không có việc gì. Bọn họ giờ đây đều ở căn hộ 80m vuông này kể cả mùa đông hay là Tết nguyên đán, tiệc liên hoan hằng năm của công ty cũng chỉ lộ mặt nửa tiếng, quá một chút liền không thấy bóng người, Park Jihoon ngày càng ỷ lại vào hắn. Ngày mồng tám tết, kỳ phát tình đến bất ngờ, Park Woojin ngay cả nấu cơm cũng phải mang theo cậu, hai người hoàn toàn trở thành "cặp song sinh dính liền", "lời nguyền" về sự bất hoà của gia đình khi mang thai cũng không ứng nghiệm trên người họ.

Khả năng chịu đựng của Park Jihoon có thể đè bẹp rất nhiều Alpha. Bị chuột rút khi mang thai là chuyện thường xảy ra, Park Woojin phải đặc biệt tìm hiểu, điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng của Omega, nhưng Park Jihoon lại chưa từng nóng giận lần nào cả, cậu rút đi nét nghiêm túc và sắc sảo thường ngày, quả thực đối với Park Woojin đúng là nói gì nghe nấy.

Thực ra bác sĩ đã từng nói với Park Woojin, chuyện này rất có thể là do tin tức tố của hắn ảnh hưởng, Alpha đủ mạnh liền có thể chia sẻ ít nhiều cho Omega, nhưng Park Woojin không thèm nghe, là vợ hắn lợi hại đó.

Nắng xuân ấm áp chiếu xuống, hàng dương liễu dường như đã đâm chồi nảy lộc chỉ qua một đêm, trông có vẻ rất xanh tươi, thời tiết cũng không quá lạnh. Park Jihoon bây giờ hầu như đều nằm trên ghế, canh xương hầm mỗi ngày cũng không thể ngăn ngừa loãng xương, đứa trẻ rút cạn sinh lực của cậu từ mọi phương diện. Mỗi lần cậu tắm xong thì "toàn thân tê mỏi" ngã ngồi trên mặt đất, dù có thảm lông lót dưới đất nhưng vẫn bị trẹo cổ chân, đau hơn nửa tháng nay rồi.

"Bảo bối?" Park Woojin ngồi xuống bên cạnh Park Jihoon, vuốt thẳng mái tóc đã dài trên mặt cậu.

Park Jihoon phơi nắng rất thoải mái, cũng không ngủ say: "Hửm?"

"Nửa tháng nữa là đủ tám tháng rồi" Lần đầu tiên Park Woojin đề cập đến vấn đề này.

Park Jihoon mở to mắt, độ cận của cậu đã tốt hơn trước rất nhiều, từ khoảng cách này cậu có thể nhìn rõ một vòng lông tơ nhỏ trên cằm Park Woojin, cậu dừng một chút: "Bây giờ mới chỉ đầu tháng ba."

"Em muốn đợi thêm hai tháng nữa sao?" Park Woojin nhìn thấu tâm tư của cậu, sau đó lắc đầu: "Tôi không đồng ý." Không một ai biết rằng khoảng thời gian này hắn đã sợ hãi đến mức nào, chỉ cần Park Jihoon cảm thấy không khỏe một chút là cả đêm hắn không thể ngủ được. Park Jihoon cho rằng ai cũng thế thôi nhưng thật ra tình huống của cậu cũng rất hiếm, "Chờ thêm 15 ngày nữa." Người đàn ông khẽ đặt trên bụng đã to lên của cậu: "Ngày mốt tôi sẽ đưa em đi bệnh viện, mọi thứ tôi đều chuẩn bị xong rồi"

"Park Woojin..." Park Jihoon nhíu mày: "Chúng ta bàn bạc lại đi."

Park Woojin đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không có ý thương lượng: "Tôi đi chuẩn bị bữa trưa cho em."

Con ở trong bụng của cậu, Park Jihoon không cần bác sĩ nói cũng có thể cảm nhận được, còn chưa đến lúc nhưng dù cậu giải thích như thế nào với Park Woojin thì ngày thứ ba vẫn bị bế lên xe.

Đây là lần đầu tiên Park Jihoon tiếp xúc với thế giới bên ngoài sau mấy tháng, cậu hít một hơi thật sâu, toàn thân cảm thấy thoải mái đồng thời cũng đấu tranh lần cuối: "Park Woojin, nếu bác sĩ nói giữ đứa bé thêm hai tháng nữa vẫn ổn thì chúng ta..."

"Bác sĩ sẽ không nói như vậy" Park Woojin kiên quyết nói, từ chối Park Jihoon là một việc rất khó, cơ bắp cả người hắn căng chặt, không dám nhìn vào đôi mắt của Park Jihoon.

Park Jihoon: "..."

Ông nội Park  là người đầu tiên tới, vừa nhìn thấy Park Jihoon thì tâm trạng liền tốt, lúc trước chọn người quả nhiên không sai, không bao lâu nữa là ông có đứa cháu mập mạp rồi!

"Cháu nghỉ ngơi cho tốt, sao qua một mùa đông lại gầy hơn rồi?" Ông nội Park  cẩn thận nhìn sắc mặt Park Jihoon, cảm thấy có chút lo lắng.

Park Jihoon chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu: "Đều như vậy, ông đừng lo lắng."

Người thứ hai đến bệnh viện đưa tin là Diệp Thiên Linh, tuy rằng cô hay liên lạc với nam thần trên Wechat nhưng "lão địa chủ" Park Woojin này mỗi lần đều hạn chế thời gian, đang nói chuyện hăng say đến đâu cũng bị đánh gãy. Diệp Thiên Linh mặc áo len xám kết hợp với váy da màu đen, đi giày cao gót đến cực kỳ ổn định, tóc buộc đuôi ngựa, cả người đều hàng hiệu. Hầu hết các Parkg dưới của tòa nhà này đều là Omega đang mang thai, các Alpha đi chăm vợ đều ngắm nhìn, chỉ có Park Woojin là lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Chính xác mà nói thì bọn họ ghét nhau.

Park Woojin đang chuẩn bị đến công ty, vừa mặc áo khoác vừa cau mày nói với Diệp Thiên Linh: "Nửa tiếng thôi, tôi biết cô nhiều chuyện nhưng bây giờ không phải lúc."

Diệp Thiên Linh nghiến răng nghiến lợi, nụ cười có dấu hiệu nứt ra: "Đi lẹ giùm cái! Mùa đông năm nay anh chiếm tiện nghi nam thần của tôi hơi nhiều rồi đấy, ai mà nhiều chuyện như anh?"

Park Woojin từ xa chỉ vào Diệp Thiên Linh: "Nếu cô là Alpha..."

"Vậy tôi chắc chắn không dám nói như vậy." Diệp Thiên Linh vô cùng đắc ý.

Park Woojin: "..."

Park Jihoon thành công bị bọn họ chọc cười.

Park Woojin rời đi, Diệp Thiên Linh liền gọt trái cây cho Park Jihoon, cô trông có vẻ rất mảnh mai nhưng động tác lại rất nhanh: "Nam thần, Park Woojin không bắt nạt anh chứ?"

"Kêu tên tôi là được rồi." Park Jihoon cười nói: "Anh ấy không dám bắt nạt tôi."

Ôi, mùi chua của tình yêu ~

Diệp Thiên Linh thực sự yêu Park Jihoon ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cũng không đến mức không thể sống thiếu cậu. Biết Park Jihoon là một Omega, cô liền kịp thời ngăn chặn sự mất mát đó, bây giờ đối xử tốt với cậu là vì nghe theo những lời mà Tống Khai đã nói, chỉ đơn giản là thưởng thức người này thôi, một người chân thành không nên bị phụ lòng.

Diệp Thiên Linh đối với người ngoài rất lạnh lùng nhưng lại rất thích nói chuyện với người mình thích, hai người có thể trò chuyện đến tận trời. Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người tới mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, thoạt nhìn giống bác sĩ nhưng đôi mắt kia lại rất ảm đạm, nhìn chằm chằm vào Park Jihoon.

Park Jihoon rùng mình, Diệp Thiên Linh cũng phát hiện có gì đó không đúng mà đứng lên: "Ngươi là ai? Mau cởi khẩu trang ra."

Người tới không nhúc nhích, một lát sau lại trầm mặc cười.

Nó vừa phát ra tiếng thì Park Jihoon liền nhận ra, là Park Thư.

Chuyện này Park Jihoon đã đoán trước trong lòng. Park Thư vẫn chưa thành niên, hợp tác với Tiền Trường Ngộ rất dễ bị xem là "tuổi trẻ chưa trải sự đời", chỉ cần Park Diệu Thịnh dám tiêu tiền thì việc Park Thư được thả ra chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Park Thư gỡ khẩu trang xuống, cả người đều gầy ốm đi nhiều. Nó liếc mắt nhìn Diệp Thiên Linh rồi lại nhìn về phía Park Jihoon: "Anh trai à, chỗ này của anh thật khó trà trộn vào nha."

Diệp Thiên Linh đã ấn vào chuông đầu giường: "Đi ra ngoài."

"Tôi tới đây không phải để gây chuyện." Park Thư nói như đánh rắm, đột nhiên kéo áo xuống, lộ ra một mảng lớn đầy nốt đỏ cho Park Jihoon nhìn: "Anh hai, anh biết điều này có nghĩa là sao không?"

Vẻ mặt Park Jihoon như bị đóng băng, Park Thư sắp phân hoá?

Người này có bệnh hả! Diệp Thiên Linh thầm nghĩ, tìm mọi cách trà trộn vào đây chỉ để cho Park Jihoon nhìn thấy quá Park nh phân hoá của mình?!

"Tôi là Alpha." Park Thư cười như một thằng bị thần kinh: "Về điểm này anh sẽ mãi mãi thua tôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net