74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này Phác Vũ Trấn vui vẻ có một giấc ngủ ngon lành thì ngoài kia ba người Trân Ánh vẫn thức thâu đêm suốt sáng tìm Phác Chí Huân khắp nơi. Trước khi trở về họ còn bàn bạc nhau nên nói với Phác Vũ Trấn thế nào để cho hắn đỡ thương tâm thì vừa mới bước đến cửa đã nhìn thấy bóng dáng ân ân ái ái của hai người nào đó.

Phác Vũ Trấn ngồi trên bàn ăn, mặc dù vết thương không phải trên cánh tay nhưng hắn vẫn lười biếng nói không cầm được đũa, há miệng ra chờ người phục vụ. Mà người đáng lẽ trốn đi mất kia ở bên cạnh dịu dàng nhìn hắn, vừa gắp đồ cho hắn vừa ân cần hỏi:

"Ngươi đang không khỏe ăn nhiều canh này một chút nhé?"

Phác Vũ Trấn gần như tức khắc đáp lại: "Được."

Phác Chí Huân lại gắp cho hắn một miếng thịt: "Món này cũng ngon này."

Phác Vũ Trấn cười ngây dại: "Ngươi gắp cho ta cái gì cũng ngon."

Sở Lâm Vũ: "..."

Khương Đan Ni Nhĩ: "..."

Trân Ánh: "..."

Thật là quá đáng mà! Họ đi tìm người cả đêm đến chợp mắt cũng chưa kịp nói gì đến ăn cơm!

Sắc mặt ba người lúc xanh lúc trắng đứng một hồi lâu mà vẫn không ai phát hiện, Trân Ánh ho khù khụ lên vài tiếng mới thu hút được sự chú ý của Phác Vũ Trấn. Nhìn thấy họ Phác Vũ Trấn mới sực nhớ ra thốt lên một tiếng: "Thôi chết, ta quên thông báo với các ngươi là vương phi của ta về rồi."

Ba người không hẹn mà cùng nghĩ, vương gia của họ thật là tốt!

Sở Lâm Vũ cất tiếng xua tan không khí sặc mùi ám khí này cười hỏi: "Vương phi trở về lúc nào vậy?"

Trân Ánh cũng nói với theo: "Người trốn ở đâu kĩ vậy? Thuộc hạ lục khắp kinh thành cũng không thấy tung tích gì, nếu người còn không về nữa chỉ sợ ngay cả gạch dưới sàn cũng bị cạy lên."

Chỉ cần nghe những lời này Phác Chí Huân cũng đủ hiểu tại sao ba người họ lại nhìn Phác Vũ Trấn ai oán như vậy, nghĩ những việc này đều là do mình gây nên Phác Chí Huân cảm thấy hơi ngại nhỏ giọng nói: "Xin lỗi... gây phiền phức cho mọi người rồi."

"Không sao về là tốt rồi." Trân Ánh xua xua tay, không quên thở dài nói: "Người mới chỉ đi vài ngày thôi vương gia đến ăn ngủ cũng không yên, nếu còn đi lâu hơn nữa chỉ sợ vương gia làm loạn hết cả Nam Quốc này lên mất."

Phác Chí Huân bất giác nhìn về phía Phác Vũ Trấn.

Phác Vũ Trấn ho khan một tiếng sợ Trân Ánh lại nói thêm lời nào mất mặt vội đuổi người: "Các ngươi vất vả cả đêm cũng mệt rồi, mau đi nghỉ đi."

Trân Ánh: "...Thì ra vương gia cũng biết chúng ta mệt?"

Sở Lâm Vũ lại không để ý lắm cười: "Vậy thì chúng ta lui xuống trước không làm phiền vương gia và vương phi nữa." Trước khi đi ra khỏi của y không quên quay lại hỏi: "Vương gia thay thuốc chưa?"

Nhắc đến đây Phác Vũ Trấn nở nụ cười thật tươi chỉ chỉ vào vai khoe: "Thay rồi, vương phi thay cho ta đấy, ngươi muốn xem không?"

Phác Chí Huân đỏ mặt ở dưới gầm bàn đá chân Phác Vũ Trấn một cái, vì phản ứng này của y mà Phác Vũ Trấn lại cười hết sức nhăn nhở.

...Băng bó thôi có gì đáng khoe?!1

Khương Đan Ni Nhĩ giật giật khóe môi ném lại hai từ 'ấu trĩ' rồi theo hai người kia đi ra ngoài.

Phác Vũ Trấn nghe thấy tức giận quay qua Phác Chí Huân bất mãn: "Ấu trĩ cái con khỉ, hắn đang ghen tỵ với ta đấy!"

"...Ngươi ăn thêm đi."

Phác Chí Huân cũng cùng chung suy nghĩ với Khương Đan Ni Nhĩ , nhưng vì muốn giữ lại một chút mặt mũi cho vương gia nhà mình nên liên tục gắp thức ăn cho hắn.

Trải qua chuyện này tình cảm của hai người càng thêm thắm thiết, còn có một chút thấu hiểu nhau hơn. Phác Vũ Trấn biết có nhiều lúc hắn không đặt mình vào hoàn cảnh của Phác Chí Huân để suy nghĩ nên vô tình có vài hành động làm y cảm thấy bất an.

Mà Phác Chí Huân lại thấy bản thân cũng làm sai, nếu thật sự yêu thích một người việc đầu tiên phải tin tưởng người đó trước, nếu chưa đủ tin tưởng có nghĩa là tình cảm đó vẫn chưa đủ sâu đậm.

Vì không tin tưởng hắn cũng thích y nên có rất nhiều chuyện không dám giãi bày với hắn, lúc nào cũng có cảm giác không an toàn, nhưng hiện tại cả hai đều đã hiểu tâm ý của nhau rồi, sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa.

Nếu đây là một hũ mật thơm ngon béo bở thì trước mắt có nguy hiểm đến đâu cũng không kìm được cám dỗ mà nếm thử một lần, cho dù sau này bị vây trong đó không thể thoát ra, hoặc là bị mật ngọt nhấn chìm đến mất thân xác thì vẫn can tâm tình nguyện.

Phác Chí Huân thấy bản thân cũng y như vậy, chuyện tương lai như thế nào không biết nhưng thời khắc này y muốn ở bên cạnh Phác Vũ Trấn, trao hết tình cảm cho hắn.

Càng nhìn ánh mắt Phác Chí Huân lại càng dịu dàng, hôm qua Phác Vũ Trấn đã đem hết những bản thỏa thuận trước kia xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó vẫn cảm thấy chướng mắt mà đốt chúng thành tro tàn, sau đó lại đem nắm tro đấy rải xuống hồ trôi đi thật xa.

Khi đó Phác Chí Huân còn cảm thấy hành động của hắn thật buồn cười, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thở phào nhẹ nhõm của hắn trái tim của y như run lên. Phác Vũ Trấn ôm chặt lấy y thì thầm nói: "Bản thỏa thuận không còn nữa rồi, Huân nhi chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net