Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết đến xuân về, trong không khí cũng đã tản bớt cái lạnh của mùa đông, nắng ấm cũng đã xuất hiện.

Nghỉ tết dương là một ngày, tết âm là chín ngày.

Tết dương qua đi là sẽ đón kì kiểm tra cuối kì, quyết định xem có ăn tết ngon hay không.

Nhưng trước đó, có vài việc ập đến.

Trường học vẫn luôn có những cuộc ẩu đả, lứa tuổi nổi loạn, đang tập lớn.

Một xã hội thu nhỏ.

Không hiểu vì sao Nguyễn Lan Phương lại có xích mích với một người. Người đó lại là anh họ của cô ở khối trên. Hiện cũng đang sưng danh làm trùm trường cấp hai.

Cô lần đầu thấy Nguyễn Lan Phương khóc. Hiện tại cô cũng không biết chuyện cô bạn này có thù địch với mình vì khi trước vẫn luôn chơi chung thành một nhóm với nhau rất thân. Cô còn biết là đều có quan hệ chị em với những người đó.

Theo quan hệ gần, cô phải gọi Nguyễn Lan Phương là chị. Từ lúc biết chuyện đó thì cô vẫn luôn gọi chị như vậy.

Vừa xong tiết thể dục , cô tưởng mình là người vào lớp sớm đầu tiên. Không ngờ nghe thấy có tiếng khóc, vào thì thấy Nguyễn Lan Phương đang gục xuống bàn.

Vũ Huyền Trâm vội đi đến chỗ người chị này, lo lắng hỏi: "Chị sao thế?"

Không đáp lại, Nguyễn Lan Phương lắc đầu rồi mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn rơi. Bộ dáng thê thảm hơn là đáng thương: "Có người hẹn đánh chị."

Vũ Huyền Trâm nghe vậy thì có chút sợ. Vì cô chưa từng bị vậy, cũng không muốn dính đến những vụ đánh nhau này. Là 'Cháu ngoan ngoan Bác Hồ' đích thực.

Vũ Huyền Trâm ngồi xuống, ôm lấy vai Nguyễn Lan Phương xoa xoa an ủi: "Ai muốn đánh chị?"

Nguyễn Lan Phương vẫn rơi nước mắt: "Biết anh Hùng lớp trên không?"

Vũ Huyền Trâm gật đầu.

Nguyễn Lan Phương còn chưa nói gì thì những người khác đi vào.

Bạn cùng bàn kiêm chị em tốt- Phạm Huyền Linh của Nguyễn Lan Phương cũng thấy, chạy lại chỗ này luôn. Còn có lớp trưởng Đào cũng có mối quan hệ tốt với Nguyễn Lan Phương cũng đến.

Vũ Huyền Trâm bị hai người này chen vào đẩy ra ngoài.

Nghe qua chuyện của Nguyễn Lan Phương, ai cũng tỏ vẻ lo lắng. Đương nhiên thì lo thật hay không thì cũng chẳng biết được.

Anh họ của Nguyễn Lan Phương học chung lớp tên Đào Văn Cường cũng đã nghe thấy: "Nhất thì đánh nhau thôi. Gọi người thì mình cũng gọi Thương lên."

Đào Thị Thương- trùm cũ, vừa ra trường là em họ của hai người này.

Nguyễn Lan Phương nghe vậy thì vội lắc đầu: "Không được. Gọi nó lên là to chuyện đấy!"

Đào Văn Cường bực lên : "Không thì mày xuống xin lỗi. Mày sai thì phải biết điều chứ!"

Nguyễn Lan Phương cụp mắt không lên tiếng. Có trời mới biết người này có bao nhiêu kiêu ngạo và ngông cuồng thích làm trùm một phương như thế nào. Xin lỗi một người, e là không có trong từ điển.

Đào Văn Cường nhìn thế thì bùng nổ: "Thế tao xuống xem nó tính làm gì mày!" rồi hùng hổ đi không ngoảnh đầu.

Nguyễn Lan Phương sợ hãi, vội đuổi theo nhưng có lẽ khóc mệt quá mà mất sức, nức nở đi theo sau. Lúc xuống cầu thang còn suýt ngã.

Cô đi theo ngay bên cạnh nên kịp đỡ được, lớp trưởng Đào bên kia cũng đỡ lấy.

Vũ Huyền Trâm: "Chị đi nhìn bậc đã."

Đúng lúc này, Trần Quốc Tùng cũng đi lên. Nhìn một đám người theo sau dìu đỡ Nguyễn Lan Phương đang khóc nghẹn thì ngơ ngác khó hiểu nhưng vẫn chọn đi tiếp về lớp chứ không đứng lại hóng chuyện.

Nghe thấy câu đó của Vũ Huyền Trâm thì dừng bước chân, quay lại nhìn.

Vũ Huyền Trâm vừa nói xong câu đó thì bị Phạm Huyền Linh người có chút đầy đặn chen vào từ phía sau. Cũng may cô kịp bám vào lan can cầu thang nên không bị ngã. Phạm Huyền Linh vô tình còn gẫm lên chân cô một cái rồi vội nói xin lỗi.

Vũ Huyền Trâm nhăn mặt, đương nhiên là nhăn vì đau. Nhìn một đám người có quan tâm, có hóng hớt đi theo thì rơi vào khoảng lặng.

Nguyễn Lan Phương vẫn khóc, hai người có mối quan hệ thân thiết thì dìu cô bạn đi xuống cầu thang. Cô lúc này cũng biết, quá khứ chỉ là quá khứ. Chơi thân và bạn chơi thân là hai kiểu khác nhau.

Cô nhìn xong thì cũng quay lại lớp luôn. Ra chơi tiết hai được nghỉ mười phút. Hiện tại vừa ra chơi nên còn nhiều thời gian.

Kim Thanh Trúc chắc lại chuyển thư tình hộ rồi nên không thấy cô bạn ở hành lang như mọi lần.

Vũ Huyền Trâm ngồi vào chỗ, xoa xoa cổ tay đau nhức khi ban nãy chống vào lan can. Ba thanh niên vẫn miệt mài nố chuyện với nhau, cô cũng chẳng muốn xen vào.

Trần Quốc Tùng lơ đãng liếc mắt sang nhìn thấy cảnh này.

Tay cô gầy , vừa gầy vừa nhỏ như cầm mạnh cũng sẽ gãy vậy. Giờ cổ tay còn hơi sưng lên. Cậu liền biết chắc là vì ban nãy.

Trần Quốc Tùng đột nhiên lên tiếng , chen ngang lời Bùi Mạnh Hùng đang nói: "Đừng có chơi với Nguyễn Lan Phương."

Không đầu không đuôi, nhưng ai cũng hiểu đang nhắc nhở người nào.

Vũ Huyền Trâm giật mình, quay sang nghi hoặc nhìn Trần Quốc Tùng: "Vì sao?"

Trần Quốc Tùng vẻ mặt khó chịu nhăn mày: "Tao nói thật đấy."

Vũ Trung Kiên cũng không hiểu hỏi: "Sao mày lại bảo nó không chơi với người ta? Nó chơi với ai là việc của nó chứ?"

Bùi Mạnh Hùng lúc trước cũng thấy lờ mờ thái độ của Nguyễn Lan Phương đối với Vũ Huyền Trâm. Đối địch thì cũng không phải nhưng thân thiết thì lại càng không. Có lẽ đây là mâu thuẫn từ một phía.

Thấy Trần Quốc Tùng cũng có cảm giác giống mình, Bùi Mạnh Hùng cũng thêm lời khuyên: "Tao cũng thấy thế. Tốt nhất mày đừng thân thiết gì với nó nữa."

Đầu Vũ Huyền Trâm và Vũ Trung Kiên hiện lên mấy dấu hỏi chấm.

Trần Quốc Tùng hiếm khi mới biểu lộ sự quan tâm giữa bạn bè với nhau: "Mày không thấy nó ghét mày à?"

Vũ Huyền Trâm lập tức phản đối: "Lan Phương là chị tao. Bọn tao chơi với nhau từ mấy năm trước. Có lớp năm vừa rồi tách lớp thì mới không chơi cùng. Tao đã làm gì đâu mà ghét tao được."

Lúc đó cô vẫn cực kì ngây thơ đối với từ "ghét" này. Không nhất thiết phải làm gì đó thì người ta mới ghét. Đã ghét rồi thì làm gì cũng thành không vừa mắt.

Bùi Mạnh Hùng đứng ra giải hoà: "Rồi, rồi. Tí lại cãi nhau bây giờ đấy." lại nhìn Vũ Huyền Trâm: "Nhưng mày cũng nên ít tiếp xúc với nó thôi. Tao nói thật đấy."

Trần Quốc Tùng nhún vai: "Nó chẳng tốt đẹp gì để mày phải làm mấy cái trò quan tâm đấy đâu."

Vũ Huyền Trâm trầm mặc, không nói gì nữa.

Hai người kia thì coi như cô thoả hiệp, chỉ còn mỗi Vũ Trung Kiên là chẳng hiểu chuyện gì.

Cậu bạn vẫn kiên trì hỏi, còn làm như thần bí mà che miệng nói nhỏ: "Ê sao bọn mày không cho nó chơi cùng người ta?"

Bị Trần Quốc Tùng đẩy mặt Vũ Trung Kiên ra: "Lắm chuyện thế?"

Bùi Mạnh Hùng-chúa tể của những cuộc vui đánh lạc hướng Vũ Trung Kiên ra khỏi đề tài này.

Vũ Huyền Trâm từ lúc đó đến vào lớp cũng không nói lời nào.

Gần vào lớp, nhóm Nguyễn Lan Phương cũng vào.

Cô bạn cũng không cần ai đỡ nữa, viền mắt đỏ lên vì khóc. Có vẻ bớt chật vật hơn hồi nãy nhiều rồi.

Nguyễn Lan Phương về chỗ, đụng phải tầm mắt của Vũ Huyền Trâm. Bốn mắt nhìn nhau, lại làm như không có gì mà nhìn về phía khác như một nốt nhạc vừa vang lên đã bị vùi lấp, hoặc cũng có thể chưa từng tồn tại.

Tiết này là tiết mĩ thuật, giáo viên dễ tính. Vẽ qua là có thể đem lên chấm điểm rồi sẽ được ngồi chơi.

Vừa học xong tiết thể dục, không vận động gì nhiều nên giờ Vũ Huyền Trâm muốn vẽ cho đỡ chán tay. Lúc gần hoàn thiện thì một tờ giấy nhỏ được ném sang, chuẩn xác vào chính giữa vở vẽ của cô.

Mẩu gấy nhỏ được gập thành hình vuông. Cô cầm lên rồi nhìn sang bên phải, Nguyễn Lan Phương nhìn cô rồi chỉ tay vào mẩu giấy gật đầu.

Cô quay mặt , mở giấy. Bên trong là hàng chữ ngày ngắn, nét chữ đẹp đẽ: "Cảm ơn lúc nãy."

Vũ Huyền Trâm thoáng sững sờ rồi ghi vào tờ giấy: "Không sao. Chị ổn rồi chứ?"

Chuyền giấy đi, một lát sau lại bị ném sang: "Ừ."

Vũ Huyền Trâm đọc xong gấp lại tờ giấy, ngẩng mặt nhìn thầy giáo đang chấm bài, cả lớp nhốn nháo mượn màu nên hành động truyền thư của hai bọn cô không bị để ý.

Trần Quốc Tùng vừa cướp được màu gỗ khỏi tay Bùi Mạnh Hùng, cười ha hả vì trêu tức được cậu bạn. Nhưng bộ màu này là của cô, mỗi giờ mĩ thuật sẽ đem đi để hai bàn cùng dùng. Nhưng toàn bị đám này phá nhìn không ra hình dáng ban đầu.

Trần Quốc Tùng ngồi lại vào chỗ, chuẩn bị tô nốt phần còn lại. Vũ Huyền Trâm đưa mẩu giấy cho cậu bạn.

Trần Quốc Tùng vẫn giữ nụ cười, quay sang nhìn Vũ Huyền Trâm: "Gì đây?" còn thêm phần trêu ghẹo: "Mày viết thư tình cho tao hả?"

Bùi Mạnh Hùng tranh thời cơ cướp lại màu, khinh bỉ nhả ra câu: "Mày có ma mới yêu."

Trần Quốc Tùng bật cười, đánh một cái vào vai cậu bạn: "Mẹ mày, nói ai đấy!"

Vũ Trung Kiên đang đi nộp bài, không thấy trận gà bay chó sủa ở dưới này.

Vũ Huyền Trâm lại nhích mẩu giấy gần vào Trần Quốc Tùng, nói nhỏ: "Đọc đi."

Trần Quốc Tùng mở ra xem, nhưng biểu cảm ban nãy bay đi sạch, nhếch miệng cười.

Vũ Huyền Trâm ngồi ngay ngắn vào chỗ , cúi đầu tô màu: "Thấy chưa? Làm gì phải ghét."

Trần Quốc Tùng không trả lời, mắt xuyên qua Vũ Huyền Trâm mà nhìn Nguyễn Lan Phương bên kia cũng đang mượn màu. Trả lại mẩu giấy cho Vũ Huyền Trâm.

Mẩu giấy vẫn mở ra, cô lại gập vào đúng với nếp gấp ban đầu rồi đặt lại vào ngăn bàn.

Trần Quốc Tùng cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm mãi chuyện của đám con gái, tô nốt phần còn lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net