Chương 11: Bao nhiêu một trái tim? (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền mãi không nói gì, chỉ im lặng, cắn răng quay mặt đi chỗ khác. Phác Xán Liệt thoáng thở dài, đưa tay đỡ lấy cằm cậu, xoay cậu lại đối diện với mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía cậu. Biện Bạch Hiền bỗng cảm thấy sợ hãi, lập tức nhắm chặt hai mắt, cậu nghe giọng anh thoang thoảng bên tai, hơi thở vô cùng nặng nề.

-Biện Bạch Hiền, em luôn muốn thử thách sự kiên nhẫn của anh.

Nói rồi, Phác Xán Liệt đưa tay đẩy nhẹ Biện Bạch Hiền một cái ngã xuống tấm thảm gần đó, Biện Bạch Hiền mặt vô cảm nhìn anh, lồm cồm bò dậy. Cậu lùi một bước, anh lại tiến một bước, cứ như vậy dễ dàng ép cậu vào tường, Phác Xán Liệt bất đắc dĩ phải làm thế vì chỉ có lúc này cậu mới không có khả năng phản kháng anh.

Phác Xán Liệt áp chặt thân thể nóng rực của mình vào cơ thể cậu, Biện Bạch Hiền khó chịu ưỡn người ý muốn anh tránh ra, nhưng cậu không hề biết động tác này lại khiến anh thêm phần thích thú. Anh đưa một tay lên má cậu, vỗ nhẹ rồi cúi người, từ tốn ngậm lấy đôi môi nhợt nhạt vì sợ hãi, ra sức cắn mút.

-Đừng, anh... Phác Xán Liệt...

Biện Bạch Hiền bị hơi thở nam tính xen lẫn mùi mồ hôi quay cuồng, khó chịu giãy giụa nhưng lại tham lam không muốn dứt ra, có một thứ xúc cảm kì dị níu kéo bản thân cậu, khiến cậu chỉ biết đòi hỏi nhiều hơn.

Biện Bạch Hiền vô thức giơ hai tay ôm cổ Phác Xán Liệt, chủ động đưa đầu lưỡi nhỏ quấn quýt lấy đầu lưỡi đang thèm khát kia. Phác Xán Liệt ngạc nhiên với phản ứng của cậu, nhưng chỉ một giây sau khuôn mặt liền ánh lên nét cười, anh ghì lấy đầu cậu, phối hợp nhịp nhàng trong nụ hôn nồng cháy, tiếng môi lưỡi va chạm cùng hơi thở gấp gáp khiến bầu không khí xung quanh bỗng trở nên ngượng ngập.

Thời gian như ngừng trôi, bọn họ vẫn day dưa không ngừng, bàn tay của Phác Xán Liệt bắt đầu không yên vị mà lùng sục khắp nơi. Chiếc áo sơ mi màu trắng dính bết vào khuôn ngực của Biện Bạch Hiền để lộ ra hai hạt đào màu phấn hồng quyến rũ, Phác Xán Liệt khẽ chạm vào nơi mẫn cảm đó khiến cậu không kìm được kêu lên một tiếng, cơ thể của họ đều đã xuất hiện những khác biệt bất thường.

-Phác Xán Liệt...

*****

Biện Bạch Hiền vặn vẹo thân người muốn chồm dậy vì cảm giác kích thích ở ngực nhưng phát hiện ra rằng mình đang bị kìm hãm dưới một thân thể cường tráng. Cậu chợt hoảng loạn, quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, chiếc rèm màu đỏ nhung nhẹ đung đưa, cảnh sắc bên ngoài ập vào mắt cậu, một màu tối đen.

Biện Bạch Hiền đột nhiên nhớ ra lúc chiều bị Phác Xán Liệt khống chế đưa về nhà, sau đó thì hình như cậu ngủ quên mất, đến lúc tỉnh dậy lại phải đối phó với tình huống dở khóc dở cười này.

Cả người cậu trở nên mềm nhũn trước những đợt tấn công của Phác Xán Liệt. Anh lúc này đang cởi trần, để lộ cơ bắp mạnh mẽ với những vệt mồ hôi chảy dài khiến cơ thể càng thêm câu dẫn. Biện Bạch Hiền có phần mê mẫn nhìn anh, Phác Xán Liệt bắt gặp dáng vẻ đó, bật cười ranh ma rồi trườn lên trên, đè xuống người cậu.

Biện Bạch Hiền thở dốc, vừa định mở miệng liền bị một thứ mềm mại dễ chịu bao phủ, cậu hơi khựng lại, nhưng sau đó liền nhắm mắt, cùng anh chìm đằm trong nụ hôn mang màu của dục vọng.

Phác Xán Liệt dùng một lực vừa đủ xoa nắn hai bên đầu ngực đã ửng hồng, hôn dần xuống cổ, xương quai xanh, bụng và cuối cùng là vật thể nào đó đã sớm cương cứng của Biện Bạch Hiền.

Cậu vô thức hơi nắm lấy tóc anh, co hai chân lên thành hình chữ "M", cong người rên một tiếng. Phác Xán Liệt bị hành động đó kích thích đến cực độ, gấp gáp giải phóng cho hạ bộ đang đau nhức của mình, không có khuếch trương, không có bôi trơn, chỉ như vậy trực tiếp tiến vào. Biện Bạch Hiền bị tập kích bất ngờ, kêu lên thất thanh.

Cậu, hiện tại không hiểu mình đang làm gì. Dẫu biết xa nhau bao nhiêu năm là đã đáng để từ bỏ, nhưng cậu không thể, mãi mãi không thể làm được. Sự tiếp xúc thân mật qua thể xác này chắc có lẽ chỉ là một đêm cuồng dại của sự nuối tiếc, hoặc là sự bùng cháy của dục vọng đi quá giới hạn chịu đựng của con người, chứ không phải là một bước ngoặc để quay lưng tìm về nơi bắt đầu.

Biện Bạch Hiền suy đoán rất nhiều những kết thúc có thể xảy ra, nhưng ngay lúc này đây lại không thể nào kìm chế được, cậu và anh cứ thế hòa làm một, triền miên không ngừng.

Bất kể ngày mai có ra sao, đêm nay ta cứ ở bên nhau đã, nếu muốn chấm dứt hết tất thảy thì cũng xin hãy chờ một chút, chờ cho trái tim màu máu này nguội dần....

*****

Lúc Biện Bạch Hiền thức giấc đã là mười hai giờ trưa, cả người đều đau nhức ê ẩm, hơi thở vẫn còn lưu lại dấu vết của cuộc ân ái mãnh liệt ngày hôm qua. Biện Bạch Hiền vuốt ve cái bụng đói meo, sau đó liền bị một mùi thơm hấp dẫn thu hút toàn bộ sự chú ý, cậu nhắm mắt, đưa mũi ngửi ngửi. Phác Xán Liệt bưng chiếc khay có sữa tươi cùng một chút spaghetti đi vào phòng, nhìn cậu mà không thể nhịn cười.

Anh bước lại gần, đặt nó ngay trước mặt cậu. Biện Bạch Hiền mở bừng mắt, đồ ăn đã được chuẩn bị đâu ra đấy khiến cậu mừng rỡ chỉ thiếu nước vẩy đuôi. Cậu e dè nhìn anh, nhưng cái bao tử đáng ghét lại xúi giục cậu giật lấy, ăn ngon lành.

-Coi chừng đổ, ăn chậm một chút.

Biện Bạch Hiền chuyên tâm nạp năng lượng, Phác Xán Liệt ngồi xuống giường, quay sang gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cậu, chỉ vậy thôi cũng cảm thấy vui vẻ. Đối với anh, được ở cạnh cậu cũng là hạnh phúc, một loại hạnh phúc rất đỗi yên bình.

Anh kiên nhẫn ngồi nhìn cậu ăn, đột nhiên muốn có một điều ước, ước gì ngày nào cũng được đích thân chăm sóc Biện Bạch Hiền, ước gì năm ấy đừng dại dột bỏ đi, và giá như cũng có thể lí trí hơn một chút.

Biện Bạch Hiền no nê kéo theo tâm trạng cũng phấn khởi, bao nhiêu muộn phiền đều tan biến, vô tư nhào vào lòng anh ôm siết lấy, tất cả mọi quy tắc, mọi rào cản đều bị phá vỡ ngay tại thời khắc ấy, Phác Xán Liệt như thấy mình được quay trở lại những quá khứ hư vô, hồn nhiên nhưng chưa phải đau khổ bao giờ.

Biện Bạch Hiền chợt bừng tỉnh, hốt hoảng tránh xa anh ra nhưng chẳng còn kịp bởi người ta đã giữ lấy cậu tự bao giờ.

-Buông ra!

-Em là người chủ động kia mà, hử?

Biện Bạch Hiền mặt mũi đỏ bừng bừng chẳng biết thoái thác ra sao, anh ghé qua tai cậu, thổi nhẹ một cái, giọng khàn khàn:

-Chẳng lẽ... em lại muốn nữa?

Anh nhìn cậu gầm gừ tức giận, khẽ nhéo mũi cậu, có hơi thất vọng:

-Em ghét anh đến như vậy sao?

-"...."

-Ghét đến nỗi gần anh một chút em cũng không dám...

Phác Xán Liệt, không phải đâu. Em... là em...

Em sợ. Em vẫn chưa chuẩn bị được gì cả, từ lúc anh quay về, em đã luôn là kẻ thua cuộc trong trò chơi đuổi bắt đó, em không muốn mình phải quá phụ thuộc vào anh, nhưng hình như em không làm được, em sợ khi đôi ta đến gần, yêu nhau thêm lần nữa sẽ phải chờ nhau thêm vạn lần...

-Em nói gì đi, đừng như vậy với anh mãi thế.

-Em... xin lỗi.

-Biện Bạch Hiền, em không có lỗi...

Anh nhìn cậu, cậu lắc đầu, mím môi im lặng một lúc lâu.

Thời gian từng giây từng phút chầm chậm trôi, Biện Bạch Hiền rốt cục không nhịn được, lại một lần nữa chủ động ôm chầm lấy anh.

-Phác Xán Liệt, em xin lỗi, em nhớ anh...

Cậu nói xong liền nức nở. Phác Xán Liệt cảm nhận sự xót xa đang dần lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, khẽ vươn tay xoa xoa lưng cậu.

-Em rất nhớ anh, suốt đằng ấy năm trôi qua, em vẫn rất nhớ anh, thật sự không có cách nào ngừng nghĩ đến anh được.

Đây là lần đầu tiên từ lúc anh quay về và họ gặp nhau mà cậu dám nói lên sự thật từ tận đáy lòng mình. Biện Bạch Hiền nhận thấy, hình như người cậu nhẹ đi hẳn, những ưu tư đang cháy âm ỉ dần bị ngọn lửa khác che khuất và nuốt trọn.

Đó có phải ngọn lửa vĩnh hằng không?

Biện Bạch Hiền nằm gọn trong lòng anh, mỉm cười. Ở bên anh là hạnh phúc, nhưng cũng là tuyệt vọng, thế mà chẳng cách nào biến được nỗi nhớ thành tro bụi, chỉ có thể chọn đối mặt, dũng cảm bày tỏ để ai đó thấy rằng: Ồ, thật ra tôi chưa bao giờ quên anh.

Và họ, họ cũng vậy.

Vì hạnh phúc là sợi chỉ mỏng manh, vì cuộc sống là con dao sắc bén, nếu còn yêu, đừng để những chấp niệm thường ngày cắt đứt sợi chỉ kia.

Vì cuộc đời là những chuyến đi, ta còn biết yêu nên còn bước tiếp, xách ba lô băng qua mọi nẻo đường, bất lực rồi hãy quay đầu nhìn lại, vì phía trước không có ai kia, nhưng phía sau người ấy vẫn đang chờ.

Bạn không chạy đi, làm sao để tìm kiếm một bóng hình? Nhưng không ngoảnh mặt, làm sao biết có người vẫn hết lòng yêu thương?

Thế nên ta vẫn cứ cất bước hiên ngang, nhưng mệt mỏi nhất định phải quay về, về với kẻ thật lòng luôn mở rộng vòng tay.

*****

Phác Xán Liệt đã hỏi: Em muốn ở đây hay về nhà?

Biện Bạch Hiền có cả một buổi chiều để suy nghĩ, một mặt cậu muốn ở lại với anh, một mặt muốn quay trở về nhà. Phác Xán Liệt có chút việc cần giải quyết nên đã để cậu một mình, vừa hay tiện cho việc cậu đưa ra quyết định.

Rốt cuộc, khi hoàng hôn buông xuống, Biện Bạch Hiền đã chọn ở lại, cậu nằm lười trên sofa nghịch điện thoại, ngáp ngắn ngáp dài canh đồng hồ, anh đi lâu quá, cậu tự nhiên lại xây dựng cho mình thói quen ngày đó, cằn nhằn lúc nghe thấy tiếng anh bước vào nhà.

-Có biết mấy giờ rồi không hả? Đồ nói mà không biết giữ lời.

Phác Xán Liệt tháo giày để ngay ngắn trên kệ, chợt cảm thấy buồn cười.

Chỉ mới gần anh một ngày mà có thể khôi phục lại một Biện Bạch Hiền vô ưu vô lo như vậy, anh thực sự rất muốn giữ cậu ở đây cả đời.

Tuổi trẻ qua rồi, lòng nhiệt huyết cũng chẳng còn sôi sục nữa, có chăng chỉ còn lại là những mong muốn rất đỗi bình thường nhưng tràn ngập yêu thương.

Biện Bạch Hiền nhận ra mình bị hớ liền bụm miệng, im thin thít. Anh tiến về phía cậu, chắp hai tay ra sau lưng, ngắm cậu một lúc mới chậm rãi mở miệng:

-Từ nay về sau, cứ mỗi lần hoàng hôn buông xuống, dù ở bất cứ nơi đâu anh cũng sẽ lập tức quay trở về.

Phác Xán Liệt khẽ cắn môi dưới rồi cười với cậu, nụ cười đó nhẹ nhàng đến nỗi khiến Biện Bạch Hiền ngẩn ngơ.

Thật ra quay về bên anh đâu có gì không tốt, cậu vốn dĩ chỉ là chưa sẵn sàng.

.....

Tối hôm đó, Phác Xán Liệt trêu Biện Bạch Hiền đến kiệt sức mới chịu ngủ. Anh nằm quay người về phía bên kia, cậu nhìn tấm lưng trần vững chắc của anh mà thẫn thờ. Không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh đèn mờ mờ. Mãi đến lúc Biện Bạch Hiền sắp ngủ say mới nghe thấy giọng của anh, rất nhỏ nhưng rất rõ ràng:

-Biện Bạch Hiền, em bán bao nhiêu một trái tim?

Họ nằm quay lưng về phía nhau, Biện Bạch Hiền cố gắng điều chỉnh nhịp thở, thiết nghĩ anh chỉ là ngủ say nên nói mớ, cậu không trả lời. Mà có ngờ đâu, Phác Xán Liệt nằm ở bên này đang rất tỉnh táo, tâm trí cũng hoảng loạn giống cậu, im lặng chờ đợi một hồi âm.

Đợi mãi, đợi mãi, không một lời cất lên. Phác Xán Liệt mím môi hít một hơi, khó khăn nhắm mắt.

Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài cửa sổ có ánh trăng lẻ loi, hai người hai tâm tư, tách biệt với không gian hiện tại.

Phác Xán Liệt trong lúc mê man ngủ, chợt nghe tiếng nói:

-Cho em thời gian.

Anh khẽ cười. Chắc là mơ.

.....

Bao nhiêu một trái tim?

Có lẽ là...

Cả thanh xuân dành trọn đời trân trọng...

Cả tuổi trẻ hướng mãi về một người...

Cả tấm lòng thật thà không dối trá...

Cả nỗi nhớ ăn mòn hết tâm can...

.....

Còn là cả một đời nữa...

Dành trọn một đời đổi lấy một trái tim...

.....

23:07
13/6/2018












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net