Chương 5: Anh chờ em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, ở ngoài kia xe cộ đã đông đúc như vậy, trên chung cư cũng ồn ào không kém, khắp nơi đều náo nhiệt và bận rộn, chẳng hiểu Biện Bạch Hiền đã lĩnh giáo được nội công gì mà vẫn có thể cuộn mình trong chăn ngủ say như chết. Hoa Vũ đứng tựa lưng vào cửa, tay nghịch nghịch khóm hoa gần đó, bất lực lắng nghe tiếng tút tút kéo dài vô tận từ điện thoại.

-Mẹ kiếp! Đồ điên Biện Bạch Hiền, không biết còn bao nhiêu lần đây phải đợi đó dậy đi làm nữa! Lớn rồi phải biết tự giác chút chứ!

Hoa Vũ tức tối tắt điện thoại, giậm chân rồi lại thao thao bất tuyệt,cuối cùng chốt lại một câu:

-Ngày xưa Phác Xán Liệt cưng chiều cậu đến hư rồi! Lâu như vậy thói quen cũng không một mình sửa được...

Cậu ta còn định nói tiếp thì cánh cửa chợt mở, may nhờ có phòng bị nên vẫn không ngã, Biện Bạch Hiền đầu tóc rối bù, mắt nhắm mắt mở làu bàu:

-Cậu làm gì thế?

Hoa Vũ tức nổ đom đóm mắt, nhảy vào nhà đẩy thẳng Biện Bạch Hiền vào phòng tắm, sau đó còn đích thân lấy quần áo rồi soạn đồ giúp cậu.

-Cậu có nhanh lên không? Đã bảo công ty của cậu có sếp mới, một tên khó tính khó ưa, cái gì cũng phải tuân thủ đúng, nếu không thì cậu biết rồi đấy, cậu lại còn... abcxyz...

Trong khi Hoa Vũ hấp tấp chuẩn bị thì cậu vẫn thản nhiên đánh răng rửa mặt, đã vậy còn múa máy tay chân, Hoa Vũ nghĩ, bộ đồ ngủ trên người cậu chỉ cần đổi vài sọc là có thể giao cậu cho công an, hoặc hơn nữa là tống vào viện tâm thần.

Biện Bạch Hiền đủng đỉnh bước ra từ phòng ngủ, xách chiếc cặp mà Hoa Vũ đã tốt bụng chuẩn bị sẵn rồi huýt sáo đầy vui vẻ đi về phía cửa. Hoa Vũ nghiến răng đi theo sau, ngàn lần muốn cậu bị phạt thật nặng cho chừa. Liếc nhìn đồng hồ, cậu ta thở dài, còn mười phút, có mà taxi biết bay thì đến kịp!

*****

-Ừm, sau đó thì sao?

"Điều quan trọng không nằm ở Tô Mi, cậu hãy ngưng cố gắng khai thác từ cô ta đi, nếu còn tiếp tục thì đó là điều ngu ngốc nhất tôi từng thấy ở cậu!"

-Rồi sao nữa?

"Cậu cần tiếp cận Phác Chi Du, nếu được, cậu thực hiện nhanh việc này giúp tôi, nó sẽ có ích rất nhiều cho phía cậu!"

-"...."

"Hãy kết hôn với cô ấy!"

Phác Xán Liệt đứng trước tấm kính thủy tinh lớn nhìn xuống bên dưới, cảnh tượng sáng sớm thật nhộn nhịp, ai cũng vội vã cho công việc của riêng mình, ai cũng ôm cho mình một kế hoạch để thực hiện. Anh nắm chặt điện thoại, khẽ cười thành tiếng rồi nói với người ở đầu dây bên kia.

-Tôi biết rồi!

Sau đó liền cúp máy, bỏ điện thoại vào túi. Phác Xán Liệt vừa định quay đi liền sững lại, ánh mặt dán chặt vào bóng dáng bé nhỏ đáng lúi húi ở trước cổng, cậu có vẻ rất chật vật. Thời gian như ngừng trôi trước khoảnh khắc cậu ngước mặt nhìn lên, anh vô thức lùi bước để né tránh, như thể sợ cậu nhìn thấy anh, sợ ánh mắt quen thuộc mà lại xa lạ đó khi chạm đến sẽ khiến anh không thể kiềm chế được.

Phác Xán Liệt thấy đầu hơi ong lên, tim cũng đập nhanh hơn một chút, anh bất giác cắn chặt môi, xoay người bước lại bàn làm việc, ngồi tựa lưng xuống ghế, khép mắt lại.

Cậu vẫn luôn là người khiến cuộc sống của anh trở nên phức tạp, luôn là người khuấy đảo tâm trạng vốn yên tĩnh của anh, luôn là người khiến anh cảm thấy muốn nắm bắt nhưng lại muốn từ bỏ.

Và... cậu luôn là người anh yêu nhất, xưa nay vẫn vậy, không bao giờ thay đổi...

"Hãy kết hôn với cô ấy!"

Phác Xán Liệt đột nhiên nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy, trong lòng chợt dấy lên một cơn chua xót. Thật vậy, nếu một ngày anh buột phải kết hôn với người khác, vậy thì cậu sẽ như thế nào? Biện Bạch Hiền có hận lại càng thêm hận, hay vẫn sống cuộc sống của một người bình thường mà không bao giờ nhớ đến anh nữa?

Ánh mắt ban nãy của cậu khi nhìn lên đây, long lanh như viên pha lê, tĩnh lặng như mặt hồ, không hề có chút giận dữ xen lẫn bất lực của năm nào, có lẽ mấy năm nay cậu vẫn sống tốt?

Phác Xán Liệt nhíu mày, cậu phải chăng đã quên anh rồi?

Ngàn vạn câu hỏi không lời giải đáp cứ lẩn quẩn xung quanh anh, Phác Xán Liệt đứng dậy đi vào phòng nghỉ, tiếng cửa đóng lại vang lên nặng nề.

"Biện Bạch Hiền, anh biết phải sống sao, nếu có một ngày người đi bên anh mặc áo cưới, nhưng người mặc nó lại không phải là em?"

*****

-Chị ơi, chị xem cái này có ổn không?

Biện Bạch Hiền giơ ra một tờ giấy trước mặt Tâm - chị đồng nghiệp thân thiết nhất của cậu.

Chị Tâm nhận lấy tờ giấy từ tay cậu, đọc lướt một hồi rồi phì cười:

-Ai bảo em viết cái này?

Biện Bạch Hiền chu môi, gãi đầu:

-Em nghe người ta nói tổng giám đốc mới rất khó tính, em lại đi trễ đúng ngày anh ấy nhậm chức, chị xem có phải là chui đầu vào hang cọp không? Em thà tự biết thân biết phận viết kiểm điểm còn hơn là nhởn nhơ để bị đuổi việc.

Chị Tâm nghe cậu nói lại không nhịn được cười, cuối đầu nghịch tóc của cậu, chị nói:

-Thật ra có nhiều người nhận định sai về anh ấy, bản thân chị thấy anh ấy rất dễ thương, tuy có chút lạnh lùng, nhưng mà đẹp trai lắm!

Dễ thương? Biện Bạch Hiền há hốc mồm vì hai từ "dễ thương" đó. Ôi, ai đó lại đây mà xem đi, có một cấp dưới dám khen một cấp trên là dễ thương này. Cậu lắc đầu nhìn chị Tâm vẻ trăn trối kiểu: Anh ấy mà biết, chị chết chắc!

-Mà... bộ tổng giám đốc của mình trẻ lắm hả chị? Lúc nãy em ở ngoài sảnh, thấy mấy cô bàn tán sôi nổi lắm.

Nghe đến đây, chị Tâm phấn chấn hẳn lên, kéo tay cậu lắc lắc:

-Ối trời ạ, không những vừa trẻ vừa đẹp trai mà còn ga lăng nữa, nghe nói anh ấy vừa đỡ một cô gái bị trượt chân ấy, chết mất, sao mà lãng tử quá vậy nè, cô gái kia thật tốt số.

Biện Bạch Hiền nghe thấy mùi ganh tị trong lời nói của chị Tâm, chỉ biết thè lưỡi rồi chạy biến. Cậu không nhìn đường, cứ thế chạy thẳng lên phòng tổng giám đốc, đến lúc nhận ra, muốn quay đầu cũng không kịp.

-Cậu Biện, cậu đi đâu vậy?

Cửa phòng bật mở, thư ký Hòa bước ra, vẻ mặt chán ghét nhìn cậu từ đầu đến đuôi, cậu ngượng ngùng chào lấy lệ rồi nhanh chân nhảy tót vào trong, chưa để anh thư ký kia được lên tiếng liền khóa trái cửa rồi rón rén đi lại bàn làm việc. May quá, không có tổng giám đốc ở đây.

Biện Bạch Hiền đặt tờ giấy viết kiểm điểm lên bàn, nghĩ ngợi một lúc lại lôi từ trong áo ra một cây bánh oreo để lên phía trên, thật ra đó là đồ ăn sáng của cậu, nhưng mà thôi, cậu cảm thấy nịnh tổng giám đốc trước vẫn là thượng sách.

Xong xuôi, Biện Bạch Hiền thong dong bước ra ngoài. Cửa chính đóng lại, cửa phòng nghỉ mở ra. Tình huống này thì không biết là do cậu ăn ở tốt hay do duyên phận của hai người nữa, Phác Xán Liệt cài lại cúc áo vest rồi biếng nhác đi đến bàn làm việc.

Một tờ giấy đầy ắp chữ, một cây bánh đặt ngay ngắn trên bàn. Phác Xán Liệt khó hiểu cầm nó lên, liếc nhìn tờ giấy với vẻ tò mò, thư tỏ tình hả?

Không, bản kiểm điểm. Đôi mắt anh nhanh chóng nhìn chằm chằm vào từng con chữ trên mặt giấy, thoáng sửng sốt. Là nét chữ của Biện Bạch Hiền, tuy có hơi nguệch ngoạc nhưng không lẫn vào đâu được. Phác Xán Liệt thở dài, tim anh lại một lần nữa phải mệt mỏi, bản thân anh lại một lần nữa cảm thấy bất lực.

Tại sao cứ phải là cậu? Tại sao mọi thứ liên quan đến cậu luôn bám lấy và dày vò anh? Tại sao anh cứ phải đau khổ vì quá khứ đã sớm nhạt nhòa?

Thật ra anh đã rất muốn quay trở về để gặp lại cậu ngay lập tức, thời gian trôi qua cũng cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng chính những khoảnh khắc đó anh mới chợt nhận ra, anh sợ phải chạm mặt cậu biết nhường nào...

Sợ không biết phải nói gì, sợ phải nghe thấy những lời cay đắng, sợ những kí ức xưa ùa về, siết chặt lấy trí óc anh khiến anh dằn vặt, sợ muốn ôm lấy và nói rằng anh rất nhớ cậu nhưng chẳng được, lại thành ra chỉ biết đứng lặng ở đó, chạm đến nhau bằng cái nhìn lạnh lẽo và vô hồn.

Phác Xán Liệt đã nhiều lần suy nghĩ, và lần này anh đã quyết định.

Anh sẽ chờ.

Chờ đến khi cậu bước đến.

Chờ mọi việc được giải quyết ổn thỏa.

Chờ cậu quay đầu và tha thứ cho anh.

Để anh nói cậu nghe chuyện xảy ra lúc đó, để anh bù đắp lại những tổn thương, để anh xóa hết vốn từ dày đặc, chỉ chừa lại: "Anh Yêu Em". Bởi nói với cậu như vậy, là đủ rồi.

.....

Tiếng chuông điện thoại để bàn reo lên, Phác Xán Liệt nhấc máy, giọng thư ký Hòa oang oang:

-Tổng giám đốc, lúc nãy cậu Biện có tự tiện xông vào phòng của anh, tôi có cản lại nhưng không kịp, xin anh thứ lỗi, cậu ấy có làm phiền anh không?

Phác Xán Liệt nhíu mày:

-Không sao, cậu nhiều lời thật.

Đầu dây bên kia cười hì hì:

-Em chỉ muốn tốt cho sếp thôi.

-Cảm ơn.

Phác Xán Liệt nói với giọng miễn cưỡng, thư ký Hòa lại tiếp tục:

-À, còn buổi party ngày mai thì sao ạ? Chúng ta tổ chức ở đâu, ai có thể tham gia ạ?

Phác Xán Liệt im lặng một hồi, lát sau, anh nói:

-Gọi điện đến nhà hàng của Hoa Vũ, bảo cậu ta chuẩn bị. Toàn bộ nhân viên đều được tham gia, đến hay không thì tùy!

Thư ký Hòa tỏ vẻ ngạc nhiên qua điện thoại, Phác Xán Liệt bổ sung thêm một câu:

-Cậu có muốn ai cũng được đến, trừ cậu không?

Sau đó cúp máy. Anh xoay người dựa vào bàn, mắt nhìn ra cửa sổ, thấy một chiếc lá vẫn còn xanh bị gió đưa đi, xoáy tít trong không trung rồi nhẹ nhàng lơ lửng, anh bất giác xoay người cầm cây bánh lúc nãy lên ngắm nghía, tưởng tượng đến vẻ mặt đắc thắng của cậu, chợt cảm thấy vui vẻ.

.....

"Biện Bạch Hiền, có những thứ rất dễ phai mờ, nhưng ta lại không tài nào phục hồi lại, cũng không có cách nào để lãng quên đi..."

Giống như kỉ niệm giữa hai ta vậy...

Anh không có cơ hội để tiếp cận em trước, cho nên...

Biện Bạch Hiền, anh chờ em!

22:45
22/5/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net