Chương 9: Gần nhau thêm chút nữa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm ấy trở đi, Hoa Vũ được ưu ái mua bơ cho ăn nhiều nhất. Mặc cậu ta năn nỉ, mặc cậu ta thề non hẹn biển, mặc cậu ta lê lết ăn vạ ở nhà mình, Biện Bạch Hiền vẫn giữ nguyên bộ mặt mà theo Hoa Vũ thì là đứt dây thần kinh điều khiển cảm xúc đó với cậu ta.

-Biện Bạch Hiền, cậu bị làm sao vậy? Tớ có làm gì nên tội với cậu đâu~~

Hoa Vũ nằm luôn dưới sàn ôm chân Biện Bạch Hiền, cậu rót một cốc nước, uống một hơi rồi đổ chỗ còn dư thẳng xuống mặt Hoa Vũ, không chút lưu tình đá cậu ta ra.

-Huhu~ Biện Bạch Hiền, cậu quá đáng quá a~

Quá đáng hả? Có tội tình gì sao? Biện Bạch Hiền thật sự muốn đạp thêm cho cậu ta vài phát nữa. Có là cái kiểu gì thì cũng phải tự nhận thức chứ, bộ không biết thật à? Không biết vì cậu ta đưa cậu đến cái chỗ quái quỷ đó mà cậu phải thức mấy đêm liền?

Hoa Vũ ngồi bệt dưới đất, đoán được suy nghĩ của cậu bèn thở dài, ra chiều khổ sở:

-Hic, cậu không nói thì tớ biết làm sao được. Với cả có ai mượn cậu nhớ anh ta đâu mà phải mất ngủ, tự làm khổ bản thân kia chứ.

Cái giọng đến là buồn nôn. Biện Bạch Hiền rốt cục cũng không nhịn được mà mở miệng:

-Có thôi ngay không, ai bảo với cậu là tớ nhớ?!

Hoa Vũ cười sằng sặc, biết ngay kiểu gì nhắc tới Phác Xán Liệt là cậu cũng chịu mở mồm ra. Cậu ta đứng lên phủi phủi mông, huơ tay đá chân múa mấy điệu kì quái làm Biện Bạch Hiền méo cả mặt rồi nhướng mày liên tục mấy cái, ghé sát mặt mình vào mặt cậu.

-Ai bảo hả? Chính cậu bảo chứ còn ai nữa.

-Tớ bảo khi nào?

Biện Bạch Hiền bặm môi đầy giận dữ, Hoa Vũ dừng mọi động tác nhìn cậu đăm đăm. Cái người này với cái người hôm bữa trong nhà hàng là một hả?

Buồn cười, quá buồn cười, ha ha ha.

Biện Bạch Hiền nhìn Hoa Vũ cười đến lăn lóc thì tức tím mặt mày, không kiêng nể gì nữa lôi cậu ta ra cửa, đá một cái thật mạnh rồi đóng cửa đánh sầm. Cậu hậm hực bên trong, vậy mà ngoài kia tiếng cười vẫn chưa dứt.

-CÁI ĐỒ ĐIÊN HOA VŨ!

Hoa Vũ cười chán chê, ăn chửi cũng no nê thì bỏ về, công nhận chơi chung Biện Bạch Hiền bao nhiêu năm nay, bây giờ mới để ý cậu giận cũng đáng yêu, thảo nào có người dẫu có đi bao nhiêu năm cũng chẳng thể quên cậu. Hoa Vũ không biết nó có phải là yêu không, hay đó chỉ là còn chút nuối tiếc cho tuổi trẻ tuyệt đẹp nên họ muốn quay đầu nhìn ngắm lại một chút.

Xa nhau sáu năm mà lòng vẫn nặng, đối với cậu ta thì là hoang đường, bởi lẽ chính cậu ta trong hoàn cảnh đó vẫn đổi mặt thay lòng, trở thành con người khác, kẻ mình yêu đến cuồng dại bỗng chốc xa lạ đến ngỡ ngàng.

Mà cũng bởi cứ cố gắng cảm thấy xa lạ như vậy mà đau lòng.

Không ai thoải mái khi tự ép bản thân làm một việc gì đó.

Vì tình yêu lạ kì...

.....

Hoa Vũ gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt, mãi lâu sau mới có hồi âm.

-Chuyện gì?

-Xin lỗi anh vì ngày hôm đó.

Anh im lặng, Hoa Vũ tưởng anh giận nên rối rít giải bày, bao nhiêu chuyện đều đem khai sạch sành sanh. Thật ra không phải vì sợ anh mà xin lỗi, chỉ là tình cờ nhìn thấy anh tự nhiên tiều tụy, người xỉn say dở dở ương ương thì biết mình đã gây ra chuyện lớn. Cậu ta đâu có ngờ Phác Xán Liệt còn dành nhiều tình cảm cho Biện Bạch Hiền đến thế.

-Biết rồi!

Anh ậm ừ cho qua, chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện. Hoa Vũ nghe tiếng tút tút mà toát cả mồ hôi, anh lạnh lùng như vậy, ai biết anh vui hay buồn. Lỡ chọc cọp rồi thì thôi, đành kiếm mồi dâng lên cho cọp vậy.

Nghĩ thế nào thì làm thế đấy, cậu ta chui ngay vào phòng ngủ một mạch đến chiều.

*****

Tiếng chuông cửa vang lên, Phác Chi Du mặc một bồ áo ngủ mỏng toanh, lôi thôi lếch thếch chạy ra đón khách quý. Hạo Đạt nhìn dáng vẻ của cô ta mà nóng hết cả mắt, ngược lại cô ta thì thản nhiên, đu cả người lên cửa, õng ẹo vẻ mời gọi. Hạo Đạt quay mặt đi, hắt xì một cái rõ to rồi chào Phác Chi Du, hít mũi sột một cái. Hình tượng soái ca đẹp trai quyến rũ bị hành động đó phá tan, cô ta chẹp miệng, chán nản lôi Hạo Đạt vào nhà.

Vừa kéo được anh ta đến phòng khách liền nóng lòng đẩy ngã xuống sofa rồi trèo lên người, làm một vài công việc không đẹp mắt cho lắm. Hạo Đạt tránh cô ta như né tà, nhăn nhó hỏi:

-Cô làm gì vậy?

Phác Chi Du cười nham nhở, mở mắt to hết sức có thể rồi chớp chớp.

-Ba em không có nhà, chơi với em một chút~

Hạo Đạt đối với loại phụ nữ này liền cảm thấy chán ghét, chẳng nể mặt phun ra một câu.

-Cô đói trai hả? Mắt đã hí thì đừng có cố làm nó to thêm khéo nó rớt cha ra ngoài thì khốn.

Phác Chi Du bị mắng thối hết cả mặt mũi nhưng độ dày của da vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.

-Anh đùa mãi. Lâu lâu mới đến đây mà anh làm gì căng thế~

-Tôi đâu có đến tìm cô.

-Ơ... chứ anh...

-Tô Mi đâu?

Phác Chi Du bị Hạo Đạt làm cho mất hết cả hứng, bĩu môi quay mặt đi, cố tình ép cho quả ngực thêm hoành tráng, tiếc là người ta cứ đơ cái mặt ra. Bưởi không thích, thích ăn chanh hay sao mà tìm con quỷ cái đó làm gì?

Phác Chi Du buột miệng nói ra, tưởng anh ta xuống nước, ai dè bật lại còn ác liệt hơn.

-Dẫu sao thì chanh vẫn nhiều vitamin C hơn bưởi.

-Dẫu sao thì quỷ cái nó cũng có bồ, đỡ hơn loại thiên nga trắng phếu mà đếch trai nào thèm.

Giọng nói chua như chanh từ trên cầu thang vọng xuống làm cho hai người giật mình nhìn về phía đó, Tô Mi chống khuỷu tay lên thành cầu thang, nháy mắt một cái. Phác Chi Du thấy bạn lập tức xoay như cây lau nhà 360 độ, tươi cười hở mười cái răng với Tô Mi.

-Êy! Đi tham quan nhà bố xong ngủ luôn trên đấy hả mà lâu thế? Trai kiếm mày nè, nhất mày nhé.

Tô Mi nhìn điệu bộ giả tạo của bạn mình thì suýt nôn nhưng nén lại, cơm ăn lúc sáng đắt lắm, dại gì.

-Ừ, nhà đẹp quá nên tao mê, chạy vòng vòng mãi. Thôi về nhé, hôm khác tao lại qua, cái kế hoạch kia làm như lời tao nói nhé.

Phác Chi Du gật đầu lia lịa rồi đi chuẩn bị quà cho bạn. Hạo Đạt nhìn Tô Mi, khẽ nhếch mép kiểu muốn nói: "con này nó sắp thành mẹ em rồi đấy, lần đến thăm nào về quà cáp cũng mắc mệt, làm như lâu lắm mới đến chơi không bằng."

Tô Mi nhìn Hạo Đạt, cố nén cười rồi tung tăng chạy xuống. Cũng đúng thôi, quà cáp thì nhiều thật ấy, nhưng không phải đồ ăn thiu thì cũng là đồ dùng hết hạn, cô không biết mình có phải thùng rác di động của nhà Chi Du không nữa.

-Em làm được gì rồi?

Hạo Đạt vòng một tay qua ôm Tô Mi, cô cười khúc khích.

-Em trét mắt mèo đầy giường nhà nó, nhỏ mỗi chỗ mỹ phẩm một chút nước ớt chính tay em chế, đổ nhớt lên đống đồ hiệu~

Hạo Đạt bật cười ha hả làm Tô Mi cũng cười theo.

-Em ác thế, chơi bần vừa.

-Bần đâu mà bần, quý tộc chết đi được.

-Không sợ nó chửi à?

-Nó còn nhờ em nhiều lắm, còn lâu mới dám lật lọng với em!

Nghe tiếng bước chân, hai người lập tức tách nhau ra. Phác Chi Du ôm một túi đồ to sụ đưa cho Tô Mi.

-Về vui vẻ.

Tô Mi nhận "quà", cảm ơn bạn rối rít, đoạn quay sang Hạo Đạt, còn chưa kịp nói gì thì Phác Chi Du đã chen ngang:

-Đây là ai của mày thế?

Tô Mi đã bước tới cửa, không ngoảnh lại mà vứt cho một câu.

-Anh trai mưa.

Hạo Đạt gật đầu với cô ta rồi cũng theo Tô Mi ra ngoài.

-Chờ anh với.

Tô Mi vứt cả bịch đồ vừa nhận được vào thùng rác gần cổng căn biệt thự rồi mở cửa ô tô, leo vào ngồi trên ghế lái phụ. Hạo Đạt vội yên vị trên ghế lái rồi khều cô.

-Giận anh hả? Anh làm gì đâu mà giận anh?

Tô Mi hậm hực nhìn Hạo Đạt, mà thấy cái mặt mếu thương thương nên tát cho một cái.

-Lần sau giỏi thì lang chạ với nó nữa xem.

-Dạ thôi anh không dám.

Tô Mi dứ dứ nắm đấm, thường ngày thì máu mặt lắm, đến lúc bị người yêu giận thì xoắn cả mông lên, kiểu đàn ông này, cô thích.

Hạo Đạt lắc đầu, chiều cô quá sinh hư rồi còn đâu. Anh ta đổi chủ đề:

-Em lập kế hoạch gì với con nhỏ đó vậy?

-Thuê người bắt cóc Biện Bạch Hiền.

-CÁI GÌ?

Hạo Đạt đột nhiên xù lông làm Tô Mi giật mình, hét vào mặt anh ta:

-Làm gì ghê vậy? Còn chưa kể xong mà!

Hạo Đạt gãi đầu gãi tay xin lỗi, nói tại anh cũng thân với Biện Bạch Hiền nên nghe hết hồn. Tô Mi bĩu môi tiếp tục:

-Chi Du có được Biện Bạch Hiền trong tay rồi, tất nhiên sẽ đi nói chuyện với Phác Xán Liệt, nhưng nó làm gì thì em không biết.

-Em dám tiếp tay cho kẻ địch? Em nghĩ gì vậy Tô Mi?

-Chi Du có kế hoạch của nó, nhưng em cũng có của em vậy. Vì muốn đột nhập vào phòng nó tìm một thứ nên mới chấp nhận giúp nó một tay, nhưng mà em chỉ bày mưu là bắt Bạch Hiền thôi, nó thích Bạch Hiền, lẽ nào làm hại cậu ấy? Sau này lỡ kế hoạch có thành công thì chúng ta tìm đem Bạch Hiền về, anh nghĩ xem Phác Xán Liệt có để yên không khi biết Bạch Hiền rơi vào hoàn cảnh như vậy?

-Vậy em không nghĩ tên đó sẽ xử lý em trước à?

-Đến lúc đó em giúp đỡ anh ấy thật nhiều là được thôi. Chẳng lẽ không nể tình...

Hạo Đạt đến đây không biết nói gì nữa, rướn người hôn chụt lên môi Tô Mi rồi phóng xe đi.

*****

Hoa Vũ vừa thức dậy liền lật đật chạy sang chỗ của Biện Bạch Hiền, năn nỉ ỉ ôi cả buổi rốt cục cậu cũng thương tình ngồi nghe cậu ta nói. Hoa Vũ theo kế hoạch của mình giải thích một thôi một hồi, Biện Bạch Hiền liền trợn tròn mắt.

-Người đi cùng Phác Xán Liệt là Tô Mi? Họ chỉ là đang diễn kịch? Tô Mi là chị quen biết với cậu, là đàn em của anh ấy? Hạo Đạt là chồng sắp cưới của Tô Mi, là đàn anh hơi thân của tớ?

Biện Bạch Hiền hỏi tới đâu Hoa Vũ gật đầu tới đó, rốt cục cậu vừa bối rối vừa khó hiểu, phát cáu đuổi Hoa Vũ về.

Mối quan hệ lằng nhằng này người trong cuộc ai cũng biết, còn cậu đến giờ mới hay. Biện Bạch Hiền tủi thân muốn chết.

Hoa Vũ nghe lời mà cười thích thú lắm, kiểu gì mai cậu cũng đi tìm Phác Xán Liệt. Thành công!

....

Cả tối hôm đó, Biện Bạch Hiền ngủ say một chút liền giật mình tỉnh giấc, cậu thấy có lỗi với anh ghê gớm. Chỉ là một màn kịch, vậy mà cậu chưa tìm hiểu kĩ càng đã buông lời sỉ vả anh như thế, cậu chưa bao giờ thấy hận bản thân như lúc này.

Phác Xán Liệt, anh có giận em không?

Chắc anh buồn lắm...

Em xin lỗi.

*****

Ngày hôm sau, Biện Bạch Hiền dậy sớm đến công ty, từ sáng đến chiều đều làm việc hết sức chăm chỉ đến mức chỉ Tâm phải há hốc mồm kiểm tra trán của cậu.

Biện Bạch Hiền làm xong việc đã là năm giờ chiều, mọi người từng tốp rủ nhau về gần hết. Cậu nhìn đồng hồ, chần chừ một chút rồi ra khỏi nơi làm việc, đến thang máy lên tầng của tổng giám đốc.

Chiếc cửa màu gỗ sồi đóng im lìm. Biện Bạch Hiền hết thở ra lại hít vào, mãi một lúc lâu sau mới dám đưa tay mở cửa, nhưng chỉ hé ra một chút. Và rồi, cậu thấy anh. Anh trong mắt cậu ở vị trí này đẹp đến si mê, anh nhắm mắt, hai tay để trên thành ghế, hàng lông mày khẽ chau lại, đôi môi hơi mím, nhìn anh có vẻ rất mệt.

Cậu ngây ngốc đứng ngắm anh, đến nổi cửa mở toang lúc nào cũng không biết, cậu bị hẫng, ngã nhào vào lòng ai đó ở phía trước.

Mặt cậu đỏ, người cậu run, cậu nằm im trong lòng Phác Xán Liệt, ngoan đến nỗi khiến anh bất giác mỉm cười.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, anh ấn cậu vào tường, hai tay đặt ngay phía trên vai cậu, anh cúi người, vùi đầu vào hõm cổ cậu, hít hà mùi hương của tình yêu. Giọng anh khàn khàn:

-Anh nhớ em.

Về nhà với anh đi mà.

Biện Bạch Hiền xót xa, cậu nhắm mắt để mặt anh hôn mình. Môi lưỡi cậu bị anh thao túng đến tê liệt, cậu nhẹ đẩy anh ra, buồn buồn nói:

-Phác Xán Liệt, em xin lỗi, tại em... em...

Cậu òa khóc, nức nở. Anh ôm cậu, mặc cậu run rẩy trong lòng mình.

Khóc đi, em cứ sống cho bản thân em một chút, buồn thì cứ khóc, bởi...

Có anh ở đây rồi.

-Phác Xán Liệt, em... anh...

Cậu nói mãi, nói mãi mà chẳng được câu nào, anh vuốt ve đầu cậu, hôn khẽ lên trán.

-Anh biết rồi, đừng tự trách bản thân nữa, trông kìa, khóc xấu quá đi mất.

Nước mắt cậu rơi, mà cậu lại cười. Hình như sáu năm nay, cậu chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc lại gần mình như vậy, giá kể khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.

Phác Xán Liệt mân mê đôi má của cậu, lau hết những giọt nước mắt ẩm ướt rồi lại đặt lên môi cậu một nụ hôn, rất nhanh nhưng rất chân thực.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, lâu thật lâu, rồi Biện Bạch Hiền chủ động mở lời:

-Tạm biệt anh. Em về đây.

Cậu thoát khỏi vòng tay anh, đi nhanh ra cửa. Phác Xán Liệt gọi với theo đầy vội vã.

-Anh đưa em về.

Biện Bạch Hiền dừng bước, đầu cúi gầm, nhưng rồi lại nhanh chóng chạy đi.

Cậu ra đến đường lớn, ngẩng mặt nhìn bầu trời, hoàng hôn hôm nay ảm đạm hơn bao giờ hết.

Ở trên cao, có kẻ nhìn theo dáng người nhỏ bé bước chân lên chiếc xe buýt cồng kềnh mà chạnh lòng.

Mây lững lờ trôi, dịu dàng lướt qua tầm mắt Phác Xán Liệt. Một tờ giấy trên bàn chợt rơi xuống, anh nhìn theo, thở dài.

Cậu đi rồi, cái gì cũng cảm thấy trống vắng. Lòng đường nhộn nhịp là vậy, cớ sao nhìn nó vẫn thấy cô đơn?

Biện Bạch Hiền, cho ta gần nhau thêm chút nữa, chẳng lẽ không được sao em?

Hóa ra, để xóa đi khoảng cách khó đến như vậy...
....

00:28
12/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net