15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn S tuy không thể so với các thành phố trung tâm của cả nước như thành phố Q nhưng cũng tương đối sầm uất, nhộn nhịp.

Ngày cuối tuần các khu vui chơi hay công viên đều đông nghẹt người. Nhất thời, Phác Xán Liệt không biết phải đưa Biên Bá Hiền đi đâu.

Thật ra từ trước đến nay, hắn và cậu cũng chưa lần nào gọi là thực sự hẹn hò. Những lần ra ngoài cùng nhau hầu như đều là theo Phác Xán Liệt đi tiếp các đối tác làm ăn.

Vậy nên lần cuối này khiến hắn không khỏi lúng túng mà Biên Bá Hiền cũng bày ra bộ mặt lạnh nhạt.

Phác Xán Liệt ngồi trên xe suy nghĩ một lúc, thấy đầu bên kia không có ý kiến gì liền tự mình đề xuất.

"Em có nơi nào đặc biệt muốn đi không?"

Biên Bá Hiền đang lơ đãng ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ bị một câu hỏi của hắn kéo trở về, thờ ơ đáp.

"Không."

Một câu trả lời ngắn gọn, vô tình, giống như đem tất cả hứng thú của Phác Xán Liệt ném đi.

Hắn chậm rãi lái xe trên đường lớn, rốt cuộc lại trở về trạng thái nói chuyện một mình.

"Tôi dẫn em đi xem phim nhé."

Biên Bá Hiền yên lặng không đáp.

Đối với cậu, đi đâu cũng như vậy thôi.

"Em không tò mò tại sao lại là đi xem phim sao?"

Phác Xán Liệt tiếp tục duy trì cuộc đối thoại. Lần này, Biên Bá Hiền cũng có ý quan tâm nhưng là ném cho hắn một ánh mắt lại kèm theo một nụ cười giễu cợt.

"Chuyện đó còn quan trọng à?"

Nhưng ngược lại Phác Xán Liệt rất thành tâm gật đầu.

"Tôi vốn không thích chỗ đông người. Nhưng vì nhớ lần hẹn hò đầu tiên giữa chúng ta là em đề nghị đi xem phim. Vậy nên —"

Biên Bá Hiền khó chịu quay sang nhìn hắn.

"Anh bớt đem chuyện cũ ra đàm phán đi."

Bởi vì lần đầu tiên ngây thơ ấy, tôi cũng không muốn nhớ đến nữa.

Vậy nên xin anh ít nhắc lại một chút.

Nói xong, cậu tiếp tục quay mặt nhìn ra cửa sổ, Phác Xán Liệt cũng im lặng, hai người lại rơi vào trầm tư.

Mà đoạn thời gian đi tới rạp phim này vì sự ngượng ngùng bao trùm mà trôi qua tương đối lâu.

Lúc xuống xe, Biên Bá Hiền tưởng chừng như trái tim mình bị ai bóp nghẹn.

Trống ngực dù chẳng đập vì rung động hay đau khổ nữa nhưng cõi lòng cay đắng vẫn luôn ẩn hiện bất thường.

Tại sao lại thấy chua xót như thế?

Có lẽ vì hiểu rõ Phác Xán Liệt sẽ không vì một tình nhân bé nhỏ mà xuống nước thêm nữa.

Cũng có lẽ vì biết trước sau hôm nay hắn sẽ thật sự biến mất khỏi cuộc đời cậu.

Vậy nên Biên Bá Hiền cứ lẳng lặng đứng như trời trồng không nói câu nào.

"Lên trên thôi."

Phác Xán Liệt nhỏ tiếng nhắc cậu.

Lúc này, Biên Bá Hiền mới thẫn thờ đem theo ánh mắt u uất hướng về phía hắn. Sau đó, cậu cũng không nhiều lời nhanh chóng theo Phác Xán Liệt đi mua vé rồi ngồi vào rạp phim.

Toàn bộ quá trình, Phác Xán Liệt đều tự mình quyết định, Biên Bá Hiền hoàn toàn không để tâm đến hắn.

Tất nhiên, kiểu hẹn hò quái gở này cũng khiến cả hai chẳng cách nào tập trung vào nội dung bộ phim.

Vẻ mặt bình tĩnh của Biên Bá Hiền bị giấu trong bóng tối dần lộ ra chút buồn khổ khó nắm bắt.

Mà Phác Xán Liệt ngồi cạnh cậu cũng không biết đang suy nghĩ gì im lặng không nói.

Bởi vì bộ phim đang chiếu có giới hạn độ tuổi nên trong rạp tương đối ít người.

Phác Xán Liệt cùng Biên Bá Hiền chọn hàng ghế cuối cùng, bên cạnh lại không có ai ngồi khiến không khí càng lúng túng.

Đột nhiên, Biên Bá Hiền nhớ về lần đầu gặp hắn. Cậu ngồi nhìn Phác Xán Liệt làm việc, còn Phác Xán Liệt thì nhíu mày kí văn bản.

Lúc đó cảm thấy ông chú này mới ưa nhìn làm sao.

Hiện tại cũng vậy, chẳng biết từ bao giờ Biên Bá Hiền đã vô thức đưa mắt ngắm nhìn một nửa khuôn mặt của hắn.

Phác Xán Liệt cũng nhíu mày không biết là đang mang tâm tư gì.

"Sao em lại nhìn tôi?"

Đột nhiên người bên cạnh cũng quay sang nhìn cậu, xấu xa cười hỏi.

Biên Bá Hiền giống như làm việc xấu bị bắt tại trận, lập tức thu lại ánh mắt quay mặt sang hướng khác.

"Tập trung xem phim đi."

Biên Bá Hiền điềm tĩnh đáp lại hắn. Đáy lòng run rẩy, nỗi lo sợ của cậu rất nhanh được giấu đi.

Nhưng mà Phác Xán Liệt sống cùng Biên Bá Hiền ba năm, quãng thời gian chia tay cũng rất để ý tới cậu vậy nên với mọi loại cảm xúc của Biên Bá Hiền, hắn hiểu rất rõ.

Xem ra vừa rồi hắn thật sự dọa cậu sợ.

Nghĩ tới đây, Phác Xán Liệt liền không kiềm lòng được trước loại phản ứng đáng yêu này của Biên Bá Hiền, quay sang đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Biên Bá Hiền nhận được tiếp xúc thân mật cả người đều cứng đờ, lập tức đẩy hắn qua một bên. Song, Phác Xán Liệt cũng đặc biệt kiên trì kìm hãm hai tay cậu, nụ hôn của hắn càng lúc càng vào sâu khiến môi Biên Bá Hiền bị hành hạ không thương tiếc.

Phác Xán Liệt cạy khóe miếng cậu cho môi lưỡi tách ra, sau đó liền tận dụng thời cơ đẩy lưỡi mình vào cùng cậu dây dưa triền miên không dứt.

Tận đến khi Biên Bá Hiền tưởng chừng như sinh khí đều bị rút cạn hắn mới buông cậu ra.

Không nhiều lời, Biên Bá Hiền liền tức giận đứng lên bỏ ra ngoài. Phác Xán Liệt cũng luống cuống chạy theo.

"Bá Hiền, tôi không cố ý."

Phác Xán Liệt bắt lấy tay cậu, rất nhanh đã ghìm Biên Bá Hiền trong vòng tay. Mà Biên Bá Hiền không còn sức giãy giụa, chỉ vô lực thất thần nhìn hắn.

"Như thế là đủ rồi."

Cậu hướng đôi môi vẫn còn sưng mọng lên nói với Phác Xán Liệt. Trên khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét.

"Phim tôi chỉ xem đến đây thôi. Tôi còn có việc, tôi về trước."

Nhận ra thái độ cương quyết của cậu, cuối cùng Phác Xán Liệt cũng dần nới lỏng vòng tay, trong đáy mắt hắn tràn ngập sự thất vọng cùng mệt mỏi.

"Vậy thì chào em."

Một lời này, Phác Xán Liệt nói ra cũng bình thản, giống như cách trước giờ hắn vẫn luôn nói chuyện với Biên Bá Hiền.

Chỉ là câu chào này, xem ra có hiệu lực vĩnh viễn.

"Trong lòng em, từ lâu tôi đã không còn chút cơ hội gì nữa rồi đúng chứ."

Phác Xán Liệt nhìn theo bóng cậu khuất xa giữa dòng người, nhỏ giọng tự nói với bản thân.

Mà Biên Bá Hiền sau khi quay lưng bỏ đi cũng vội vàng chạy mất, giống như sợ Phác Xán Liệt sẽ thấy viền mắt đã đỏ hoe của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chanbaek