chap 15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền và Xán Liệt cứ quắn nhau không rời, khiến mọi người kẻ ganh tị, kẻ cảm thấy không vừa mắt nhất chính là những người theo chủ nghĩa độc thân. Suốt khoảng thời gian bên cạnh Xán Liệt, anh kể cho Bạch Hiền nghệ tất cả những chuyện xảy ra trong suốt thời gian không có cậu. Xán  Liệt nũng nịu nói:
- Tớ đâu có muốn làm trùm trường hay boss boss gì đó đâu. Chẳng qua lúc trước tớ trộm tấm ảnh lúc nhỏ của cậu đem theo đến trường. Vừa đi vừa ngắm, đụng phải tên đầu gấu lưu ban, xé tan tấm ảnh, tớ giận quá, đánh nó nhập viện tận một tháng. Thế là lúc nó xuất viện gọi tớ là đại ca. Tất cả học sinh cũng thế. Cậu nói xem tớ thật đáng thương.
Bạch Hiền cười cười nhìn cậu. Cảm giác khó tả cứ lân lân trong người cậu.  Cậu chỉ biết cậu thật sự thích Xán Liệt rất thích anh. Hồi còn ở Luân  Đôn cậu vì muốn thật nhanh về gặp anh, cậu chỉ tập trung vào học tập ngày đêm. Và đây bây giờ anh đang ở bên cạnh cậu, cười ngốc nũng nịu như chú cún con như thế thật đáng yêu. Giây phút này Bạch Hiền thề với lòng, sẽ không bao giờ buông tay anh cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì chỉ cần cậu còn sống cậu sẽ giữ Xán Liệt mãi mãi.
Bạch Hiền nhìn anh đến ngây dại, bị ánh mắt cậu nhìn như thế Xán Liệt lùi về phía sau hai tay chấn phía trước ngực mình mà nói:
- Cậu nhìn tớ gian manh như vậy gì! Tớ ...tớ nói cho cậu biết tớ không dễ dãi như hồi sáu tuổi đâu nha.
Bạch Hiền nhếch mép kinh bỉ, phan gối vào mặt anh nói:
- Cậu thôi suy nghĩ vớ vẩn đi. Tôi đi ngủ.
Bạch Hiền nói xong rồi bỏ đi. Xán Liệt liền tí tởn đuổi theo cậu, miệng không ngừng nói:
- Đi !!! Chúng ta đi ngủ !!! Đi ngủ !!! Đi ngủ!! Chỉ chúng ta
Cậu cười với anh nói:
- Tớ ngủ với bà! Còn phòng tớ , tớ ngủ với bà vậy nha ngủ ngon!!!
Nói rồi cậu đi vào phòng đóng cửa lại. Không thèm nhìn mặt anh đã bí xị. Cậu rên rỉ ở ngoài cửa nói:
- Bacon tớ muốn ngủ với cậu mà. Bacon à, tớ muốn ngủ với cậu.
Bà ngoại nhìn Bạch Hiền đang đứng áp tai vào cửa mà cười nói:
- Sao hai đứa không ngủ cùng đi!
Bạch Hiền quay sang đi lại giường ngồi ôm bà nói:
- con muốn ngủ với bà cơ! Con rất rất nhớ bà!
Bà cười hiền vuốt tóc cậu nói:
- Vậy ngủ sớm đi cún con của bà!
.....
Nữa đêm, có ai đó lại ầm ĩ mặt dày đồi ngủ chung, la í ới ngoài cửa
- Bà ơi Tiểu Liệt sợ ma!! Bacon cứu tớ! Cứu với có con ma to to ngoài đây này. Huhu. Nó ăn thịt con mất. Bà ơi!!! Bacon ơi!! Huhu.
Cánh cửa mở ra, Bạch Hiền nhìn nam nhân to lớn này, nhìn anh cậu còn sợ huống chi ma. Vẻ mặt cậu khó chịu còn ngái ngủ nói:
- Cậu nữa đêm ầm ĩ cái gì hả. Ồn ào không cho ai ngủ cả. Cậu muốn tôi và bà mất ngủ hay sao hả.
Xán Liệt mếu máo,ôm lấy Bạch Hiền nói:
- Tớ sợ ma! Lúc nảy tớ nhìn thấy nó. Cậu cho tớ ngủ nhờ đêm nay nha nha!!
Thế là ai đó cứ bám lấy Bạch Hiền không buông. Bạch Hiền đành giơ tay đầu hàng cho anh ngủ cùng nhưng người nằm giữa hai người là bà. Xán Liệt có chút thất vọng nhưng không sao miễn có thể nằm chung giường với Bacon của cậu là được.
_______________
Hôm nay trường danh tiếng XOXO có học sinh nữ mới chuyển đến, cô ấy rất xinh đẹp nhà, có thể vì như nữ thần trong các nữ thần. Nét đẹp ngây thơ của cô bé mười bảy tuổi, thân hình nhỏ nhắn, người ta nhìn thấy chỉ muốn hảo hảo mà che chở cho cô. Mãi đi không chú ý cô va phải một người,hoảng hốt cô cuối đầu miệng không ngừng nói:
- Sorry! Sorry!! I'M so sorry! Are you OK??
Cậu trai nhíu mày một chút rồi bình thản nói:
- Tôi không sao! Nhớ cẩn thận nhìn đường một chút!
Cô mỉm cười gật đầu nhìn theo bóng dáng chàng trai ấy rời đi cùng anh chàng cao lớn kia. Bỗng nhiên cô bắt gặp vóc dáng cao lớn này có phần quen thuộc, đang ở phía trước cậu trai vừa rồi. cô tiến bước theo người phía trước, e dè hỏi:
- Vị bạn học này có phải là Phác Xán Liệt không?
Xán Liệt quay lại nhìn cô gái nhỏ nhắn này, anh nhìn cô, cô nhìn anh. Anh nghiên đầu nói:
- Chúng ta biết nhau sao?
Cái thái độ này đúng là Xán Liệt rồi. Cô không kiên nễ mà cóc vào đầu anh,  dõng dạc nói:
- Đến chị họ mày cũng không biết à! Phác Từ Vi này sẽ cho mày một trận.
Xán Liệt liền nhẩm nhẩm " Phác Từ Vi" sao đó cười trừ nói:
- À à! Xin lỗi lâu quá không gặp! Dạo này xinh đấy chứ chẳng nhận ra tý nào!
Từ Vi cười lớn xong nhìn chàng trai đi bên cạnh Phác Xán Liệt mà thầm đánh giá. Cô dường như có thiện cảm với cậu trai này, trong lòng có chút gì đó khó tả, tim loạn nhịp khi cô và cậu ấy chạm ánh mắt nhau. Phác Xán Liệt nhìn thấy hai người cứ nhìn nhau như thế liền phá hủy không gian này. Anh nắm tay lôi hai người về lớp.

Thời gian qua, khi có sự xuất hiện của bạn học Từ Vi đó. Xán Liệt dường như ít để ý đến Bạch Hiền hơn. Buổi sáng cũng đi cùng cô ấy, giờ nghĩ trưa cũng có cô ấy, buổi chiều tan học Xán Liệt lại về chung với cô ấy, đến cả bữa ăn sáng, bình thường Xán Liệt chỉ mua cho mỗi cậu, nhưng bây giờ lại mua thêm phần cho cô ấy. Bạch Hiền buồn buồn lại suy nghĩ tiêu cực. Thì phía sau có người vỗ vai làm cậu giật mình, người này ngồi xuống trước mặt cậu nói:
- Cậu sao vậy! Ngồi thơ thơ thẩn thẩn. Đang mơ đến anh nào à!
Bạch Hiền lắc đầu nhìn về phía cửa sổ miệng nói:
- Tiểu Lộc! Cậu có thấy Xán Liệt dạo này rất khác không?
Lộc Hàm lắc đầu, nói:
- Không có! Có chuyện gì à!
Bạch Hiền gục đầu xuống nói:
- Từ khi có bạn học Từ thì Xán Liệt không còn để ý đến tớ nữa!
Lộc Hàm cười cười:
- Cậu đang ghen à!
Bạch Hiền ngẩn đầu nhìn Lộc Hàm với đôi mắt cún con nói:
- Xán Liệt và bạn học Từ có quan hệ gì vậy sao người họ thân thiết đến vậy?
Lộc Hàm bất đầu lợi dụng cơ hội này đổi chút lợi cho mình liền không muốn nói cứ ấp úng mãi đợi đến Bạch Hiền đưa ra giá:
- Tớ khao cậu và Thế Huân Chầu trà sữa hoành tráng trong một tháng.
Lộc Hàm nghe như thế liền kể cho Bạch Hiền nghe có phải Lộc Hàm dễ dãi với trà sữa quá không?:
- Là thế này, tớ sẽ kể cụ thể cho cậu nghe. Từ Vi là chị họ hàng xa của Xán Liệt. Từ nhỏ cô ta đã chuyển đến ở chung với giá đình của Xán Liệt một thời gian nhưng lúc đó Xán Liệt chỉ biết có cậu ngày nào chỉ biết có cậu. Đến khi cậu sáng nước ngoài, cô ta ở bên cạnh an ủi cậu ấy thế là cả hai thân thiết và Xán Liệt xem cô ta như chị của mình. Thế thôi!!!
Bạch Hiền gật gật đầu. Thì có tiếng gọi từ phía cửa:
- Bạch Hiền! Ra đây với tớ một chút được không?
Là Từ Vi, Bạch Hiền gật đầu rời đi bỏ rơi Lộc Hàm ở lại, Lộc Hàm chỉ nhìn theo bóng cậu mà nói:
- Cậu nhớ cậu đã hứa với tớ nhé!
__________
Phía sau sân trường, bóng dáng học sinh một nam một nữ. Từ Vi nhìn cậu trai có vẻ mặt baby trước mặt mà ngại ngùng đưa trước mặt cậu là một hộp dâu đỏ mọng và ngại ngùng nói:
- Tớ nghe Tiểu Xán nói cậu rất thích ăn dâu, này cho cậu!
Bạch Hiền ngạc nhiên, mặc dù cậu rất thích ăn dâu nhưng cậu phải xua xua tay từ chối cậu không nhận bừa của người khác được:
- Không không! Tớ cảm ơn cậu. Cậu cất đi. Tớ không thể nhận được!
Từ Vi nhìn cậu nói:
- Tại sao lại không thể nhận chứ! Tôi thích cậu tôi tặng cậu thì có sao đâu! Này nhận đi!
Bạch Hiền ngạc nhiên với câu nói của Từ Vi. Chã lẽ cô không biết cậu và Xán Liệt đang quen nhau chứ? Xán Liệt không nói cho cô biết sao?.
- Cậu thích tớ ư?
Từ Vi dùng lời nói cùng ánh mắt chân thành nhìn Bạch Hiền nói:
- Đúng! Cậu có tin yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Tôi thì đã thích cậu từ cái nhìn đầu tiên rồi!!! Còn Cậu! Cậu có thích tôi không?
Bạch Hiền với những chuyện như thế này thì luôn dứt khoát và thẳng thắn:
- Không! Tôi không thích cậu!
Từ Vi như mất bình tĩnh nói:
- Tại sao! Tôi xinh đẹp, học giỏi, gia đình giàu có thế lực! Là cô gái có bao người xếp hàng chờ tôi. Tại sao cậu không thích tôi?????
Bạch Hiền vẫn bình thản và thẳng thắn như tát nước vào mặt Từ Vi:
- Vì tôi đã có người trong lòng!
Bạch Hiền xoay người rời đi, mặc kệ Từ Vi la hét phía sau.

Buổi tối, cậu và Xán Liệt đi chơi cùng nhau cả hai đi dạo quanh coong viên, Bạch Hiền vừa ăn kèm vừa nói:
- Dạo này cậu không để ý đến tớ! Cậu và bạn học Từ Vi đó cứ thân thiết tớ tưởng hai người đang hẹn hò đấy!
Xán Liệt mỉm cười nhìn Bạch Hiền:
- Cậu đang ghen à!.
Bạch Hiền lườm Xán Liệt nói:
- Ai thèm ghen chứ!
Xán Liệt xoa đầu Bạch Hiền dịu dàng nói:
- Từ Vi là chị họ của tớ. Cha mẹ chị ấy trước lúc mất có dặn dò bảo tớ phải bảo vệ lộ lắng cho chị ấy!
Bạch Hiền buồn buồn gục đầu xuống đá cục đá dưới chân, nói:
- Cậu cũng không nên bỏ rơi tớ chứ! Cũng phải để ý đến tớ một chút chứ!
Xán Liệt ôm Bạch Hiền vào lòng ăn ủi cậu, vuốt tóc cậu nói:
- Bacon à! tớ xin lỗi cậu! Tớ sẽ không như vậy nữa. Cậu như thế tớ đau lòng muốn khóc rồi này!
Bạch Hiền không tự chủ được mà nói:
- Nếu như Từ Vi thích tớ cậu sẽ thế nào!
Xán Liệt cười cười nói:
- Tớ luôn tôn trọng người chị này. Tớ sẽ nhường cậu cho cậu ấy!!
Không ngờ câu nói của Xán Liệt lại khiến Bạch Hiền phản ứng mạnh, đẩy anh ra rời đi thật nhanh. Vốn dĩ Xán Liệt bước vài bước đã tóm được cậu anh hỏi:
- Cậu sao thế? Sao lại nổi giận?
Bạch Hiền cố kiềm nén tức giận mà nói:
- Cậu có nghĩ tớ quan trọng không?
Xán Liệt gật đầu đầy chất nịch và nói:
- Cậu rất rất quan trọng với Phác Xán Liệt này. Không gì có thể thấy thế cậu!
Bạch Hiền cười khẩy:
- Thế cậu nói nhường là nhường làm sao, nhường thế nào? Chỉ cần cô ấy thích tôi thì cậu có thể sẵn sàng cho cô ấy. Cậu có nghĩ đó là hành động tôi quan trọng với cậu không?
Xán Liệt thấy thái độ vô lí của Bạch Hiền cũng có chút tức giận:
- Cậu! Cậu vô lí! Tôi nói như thế vì tôi chắc một điều cô ấy sẽ không bao giờ thích cậu. Cậu hiểu không?
Bạch Hiền cười khẩy với khi thấy Xán Liệt, chẵng lẽ ai đụng đến Từ Vi thì anh liền như thế:
- Tại sao cậu chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ thích tôi?
Xán Liệt lập tức trả lời:
- Bởi cậu là người yêu của tôi!.
Bạch Hiền cảm thấy nực cười khi nghe câu nói của Xán Liệt:
- Dựa vào cái gì mà cậu nói tôi là người yêu của cậu. Đến cả tôi là người yêu của cậu thì cô chị họ của cậu không biết nên đi tỏ tình tôi đấy!
Bạch Hiền rời đi, được vài bước cậu hít thở sâu nói:
- Xán Liệt à! Chúng ta chia tay đi. Tôi không thích làm món đồ của cậu!!!
___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net