chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bạch Hiền!!

Bạch Hiền đang xem văn kiện, nghe có người gọi mình ngẩn đầu lên nhìn giây sao lại cúi xuống làm việc tiếp. Chung Đại đi đến giành lấy văn kiện trên tay cậu:

- Có phải cậu gặp được Xán Liệt không?

Bạch Hiền ngẩn đầu nhìn Chung Đại nói:
- Tôi không chắc. Nhưng tôi có cảm giác cậu ấy là Xán Liệt.

Chung Đại nhìn cậu thở dài nói:
- Bạch Hiền! Một khi con người tin tưởng vào thứ gì đó. Cho dù là chuyện hoang đường người ta vẫn mù quáng mà tin!

- Tôi không mù quáng. Tôi chắc chắn là cậu ấy!

- Bạch Hiền, Xán Liệt suốt năm năm qua không tìm được cộng thêm lúc cậu ấy mất tích có thể cậu ấy đã chết rồi!

Bạch Hiền tức giận đứng lên:

- Cậu là bác sĩ sao lại có thể phán đoán tùy tiện như thế.

Chung Đại tức giận vì Bạch Hiền cứ cố chấp như thế, nhưng nhìn ánh mắt tức giận che giấu đi nổi buồn ở tận bên trong cậu, thì lại không biết nói như thế nào. Từ ngần ấy thời gian qua  Chung Đại luôn ở bên  cạnh cậu, trong lòng cậu nghĩ gì mình còn không biết sao. Nhưng trong lòng không muốn nhìn thấy cậu bạn thân của mình cứ ôm hy vọng rồi lại thất vọng thứ ấy rất đáng sợ.

Nó có thể giết chết một người không có tốn sức lực nào. Khi chúng ta đang ôm hy vọng về một thứ gì đó, trong phút chốc nó lại cho ta tuyệt vọng đến chết đi sống lại. Cho dù là người có một tinh thần thép đến đâu đến khi rơi hố sâu của tuyệt vọng thì cũng có lúc nghỉ đến cái chết đi. Chung Đại là sợ Bạch Hiền ôm hy vọng rồi tuyệt vọng sợ cậu suy nghĩ không thông sẽ làm những chuyện dại dột. Lúc Xán Liệt mất tích Chung Đại đã bị cậu dọa cho sợ mất hồn rồi chỉ sợ lúc ấy Chung Đại không kịp thời cứu cậu thì chắc cậu cũng mất mạng. Bây giờ lại thêm một người giống Xán Liệt, Chung Đại lại không biết lần này có bị cậu dọa đến mất luôn cái mạng này.
Hai người cứ đứng trừng mắt với nhau mắt to nhìn mắt nhỏ. Cho đến khi bị tiếng của Mạc Kỳ  mới không nhìn nhau nữa.

- Biện Tổng! Người cậu muốn điều tra tôi đã tra xong rồi! Tôi để ở đây cho Biện Tổng .....

Nhận thấy tình cảnh không đúng liền muốn rời đi. Nhưng bị giữ lại và báo cáo tất cả mình điều tra được cho Bạch Hiền nghe.

Lăng Lục Từ năm nay 24 tuổi là con trai của Giáo sư y học Lăng Giản ở Thụy Điển, cậu ấy đang là nhà sáng tác nhạc được nhiều người chú ý đến.

Bạch Hiền nhíu mài:
- Hết rồi sao?

Mạc Kỳ liền cúi đầu nói:
- Vẫn còn một điều nữa ạ. Cậu ấy đã kết hôn, vợ là Phương Anh Hàn cũng là một giáo sư y học.

- Hết rồi?

- Vâng hết rồi! Tôi chỉ điều tra được như thế không điều tra được gì nữa ạ!

- Cậu đi được rồi!

Mạc Kỳ rời đi Bạch Hiền quay sang nhìn  Chung Đại nghiêng đầu nói:

- Sao cậu không đi?

- Mình cũng phải đi sao?

- Đi. đi!

Bạch Hiền ngã người dựa vào ghế, mệt mỏi nhắm chặt mắt đôi mắt. Liền bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Ấn nút nghe, cậu chưa kịp nói gì, thì đầu dây bên kia đã nói rồi.

- Bạch Hiền!! đúng là xui xẻo gặp ma rồi. Cứu mình đi. Hu hu!!

- Chung Đại không phải cậu nói mình là nhà khoa học sao? Sao lại gặp ma rồi!.

- Mình nói cho cậu biết đến đồn cảnh sát đón mình. Nếu không mình nghĩ mình sẽ bị doạ sợ đó!

- Mặc kệ cậu!

Bạch Hiền tắt máy đi. Miệng thì nói mặc kệ nhưng lại lái xe đến chỗ Chung Đại. Đi vào đã thấy Chung Đại ngồi với cảnh sát trưởng, bên cạnh còn có Lăng Lục Từ. Tại sao hai người họ lại ở đây. Chung Đại nhìn thấy Bạch Hiền liền chạy đến bên cạnh như đứa trẻ vậy.
- Cậu lại gây ra chuyện gì nữa vậy?

Chung Đại trợn mắt lên nhìn cậu chỉ tay về phía Lăng Lục Từ nói:
- Lần này không phải mình. Mà cậu ta. Mình muốn kiện.

Lăng Lục Từ nhìn Kim Chung Đại vẻ mặt áy náy nói:
- Cậu Kim tôi chỉ là hiểu lầm thôi mà!

Chung Đại không hiểu sao thường ngày rất là một vị bác sĩ thư sinh nho nhã nhưng hiện tại lại trở thành giống như mấy người phụ nữ đến tháng, đanh đá khó chịu.

- Nói cho cậu biết, đừng tưởng mình giống với người kia mà tôi không dám làm gì cậu. Tôi chính là muốn kiện cậu tới tấp tan nát đấy.

Bạch Hiền nhíu mài kéo Chung Đại đang làm loạn lại hỏi chuyện, Chung Đại tức giận lại kể thành thật cho cậu nghe:
- Chuyện là muốn uống cà phê. Đi ra ngoài lại bị cậu ta bắt lại nói mình móc túi, mình chứng minh nhưng anh ta không tin. Đến khi đến đây xác nhận thân phận cậu ta mới chịu tin. Mình cảm thấy bọn tổn thương. Cậu nhìn mình đi giống móc túi lắm sao, mình muốn kiện.

Bạch Hiền lấy tay chặn họng Chung Đại lại nhìn Lăng Lục Từ rồi nhìn Cảnh sát trưởng im lặng nảy giờ:

- Chẳng phải hiểu lầm đã rõ rồi sao. Thôi thì cứ giải quyết như thế đi. Chúng tôi đi trước.

Bạch Hiền nói xong liền lôi Chung Đại đi ra ngoài, cảnh sát trưởng cũng im lặng thở phào. Ông ta chẳng dám đắt tội với mấy người có tiền này đâu.

Chung Đại nhăn nhó nhìn Bạch Hiền, Bạch Hiền vội nuốt nước bọt nói:
- Cậu phiền phức quá đấy, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tớ mời cậu ăn cơm.

- Xem như cậu còn biết chuyện! hừ!

Chung Đại chạy tọt lên xe của Bạch Hiền ngồi yên phận. Bạch Hiền đi theo sau, lúc lên chuẩn bị lên xe, nhìn thấy Lăng Lục Từ đi phía sau.

- Cậu Lăng! Có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?

- Tôi.... Tôi...

- Không cần phải ngại, tôi muốn mời cậu bữa cơm tiện thể xin lỗi  chuyện hôm ấy với cậu có được không?

Lăng Lục Từ thật sự rất muốn từ chối, nhưng nhìn cậu, anh thật sự không nỡ từ chối cậu, đồng ý cùng cậu ăn bữa cơm.
__________________

Chung Đại nhìn thấy Lăng Lục Từ chỉ hận tại sao mình lại đến đây. Chán ghét cái tên này quá, nhưng mà bữa đồ ăn ở đây ngon quá cậu ta không nỡ bỏ đi, đành phải xem Lăng Lục Từ là miếng thịt bò mà cắt cắt, mặc kệ bọn họ. Bây giờ phải chờ bọn họ tiễn nhau thật là bực chết được.

- Cậu Lăng! Nghe nói cậu là sáng tác nhạc rất hay.

Lăng Lục Từ ngẩn đầu nhìn Bạch Hiền cười ngại ngùng nói:
- Không có đâu, chỉ tạm tạm thôi.

- Sao lại thế được, tôi nghe mọi người rất khen ngợi về tài năng sáng tác cậu. Nếu cậu không phiền khi nào rảnh có thể ký tặng cho tôi được không?

- Chuyện này... Tất nhiên là được rồi. Hay là như thế này đi vài hôm nữa tôi có buổi hẹn với vài người thích nhạc của tôi ở đây.....

- Tôi có thể tham dự không?

Giọng nói của Bạch Hiền cắt ngang, khiến anh ta bất ngờ sau đó cười tươi hơn:
- Được chứ, điều đó vinh hạnh cho tôi.

- Được hẹn gặp cậu !

Chung Đại không kiên nhẫn ló đầu ra.

- Mau lên! Mau lên! Tớ phải về bệnh viện!

Suốt đường đi cứ bị Chung Đại lãi nhãi đến đau cả đầu. Khó khăn lắm cậu ta mơi chịu ngoan ngoãn đi vào bệnh viện. Bạch Hiền quay lại về nhà. Cậu sợ cậu quay về sẽ lại nhớ anh, cậu đi lên phòng ngủ của hai người, nằm trên giường cầm tấm ảnh của anh xem mà cậu đau lòng rơi nước mắt. Có những lúc cậu cũng rất muốn quên anh, nhưng cậu càng muốn quên anh thì lại càng thêm nhớ anh. Tình yêu của cậu đối với anh đã tới tận tâm can không thể nói là có thể vứt bỏ được. Bạch Hiền ôm lấy tấm hình anh khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi.

__________________

"Đến giờ phút này ta chẳng còn chi nữa

Cho dù có đối diện với em

Giờ đây chẳng còn lại gì cả

Dù có sống cùng em dưới một mái nhà

Hôm nay xin em đừng đi"

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Hiền mệt mỏi nhận lấy điện thoại bên cạnh mình, giọng khàn khàn nói:
- Ai vậy?

- Biện Tổng là tôi đây. Lăng Lục Từ!

- Ừ!

- Có phải Biện Tổng không được tốt đúng không? Nghe giọng của anh không được khoẻ.

- Tôi không sao! Cậu có chuyện gì không?

- À à! Thật ra hôm nay tôi chờ Biện Tổng đến nhưng không mãi không thấy. Nên mới gọi điện thoại hỏi anh.

Bạch Hiền nhớ ra điều gì đó, toàn thân lại mệt mỏi đành nói:

- Cậu có rảnh không đem đến dùm tôi.

- Sao ạ?

- Địa chỉ tôi sẽ gửi sau.

Bạch Hiền cúp máy rồi gửi địa chỉ nhà của mình sang cho anh ta. Mới lôi cái thân thể của mình xuống giường, Bạch Hiền nhìn bộ đồ trên người mình mà thở dài, cậu đã mặc bộ này đã ba ngày rồi, phải đi tắm thôi. Bạch Hiền lau mái tóc ước nhìn tấm ảnh cậu và Xán Liệt chụp chung với nhau, cậu mỉm cười xoa xoa khuôn mặt anh.
- Xán Liệt! Buổi sáng vui vẻ!.

____________

- Mau vào nhanh đi, bên ngoài mưa to lắm!

Bạch Hiền dẫn  Lăng Lục Từ vào nhà đưa cho anh cái khăn khô lau người, còn có cả bộ đồ của Xán Liệt. Lăng Lục Từ trong lòng ấm áp nhưng nhìn mà ngại ngùng. Bạch Hiền nhìn thái độ của anh ta liền bậc cười:
- Không sao! Đừng ngại, cứ thay đi! Cậu bị cảm sẽ không tốt đâu. Phòng tắm ở bên kia cứ tự nhiên.

Bạch Hiền nói xong liền đi vào nhà bếp. Lăng Lục Từ lưỡng lự một hồi lạnh quá liền đi vào nhà tắm thay đồ. Anh ta đi ra nhìn xung quanh căn nhà. Đây là lần  đầu anh đến nơi này. Không hiểu sao lại có cảm giác rất quen thuộc, mọi thứ ở đây giống như rất thân thuộc với anh. Như thể anh đã ở đây rất lâu và có một cuộc sống hạnh phúc với một người nữa, nhưng hình ảnh người đó mơ hồ quá anh ta không nhớ rõ. Lục Từ cầm tấm ảnh của Bạch Hiền chụp chung với một người đàn ông, nhưng người này sao lại giống anh ta như thế, giống như thể anh ta chính là cậu. Lục Từ đột nhiên nghĩ đây có phải là người anh trai của anh không? Nhưng hoang đường người nhà họ Lăng chỉ có một mình cậu là con trai, không thể có người thứ hai. Nhưng người này nhìn sao cũng không đẹp trai bằng anh ta. Lục Từ nghĩ như thế liền cười tủm tỉm.

- Rất giống đúng không?

Lục Từ giật mình nhìn Bạch Hiền, cậu ngồi ở đối diện cầm tách trà uống.

- Ừa!

Bạch Hiền để tách trà xuống, nhướn mày về phía anh ta nói:
- Trà gừng uống đi!

Lăng Lục Từ ngoan ngoãn cầm lên uống, Bạch Hiền nhìn anh ta mỉm cười nói:

- Tôi không nói dốc cậu đúng không? Cậu và anh ấy thật sự rất giống nhau!

- Cậu ấy không ở đây à? Khi nào cậu ấy về? Nếu không cậu ấy gặp tôi sẽ bị sock.

Bạch Hiền nghe anh ta nói cả người cứng đơ lại. Đôi tay cậu run rẩy, ánh mắt rũ xuống.

- Anh ấy mất tích rồi! Đã rất lâu tôi không tìm được anh ấy!

Lăng Lục Từ nhìn cậu trong lòng lại nỗi lên cảm giác đau đớn. Anh ta không muốn nhìn thấy Bạch Hiền đau buồn, chỉ muốn nhìn cậu tươi cười, hạnh phúc. Anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại có cái suy nghĩ này. Cố trấn an suy nghĩ trong lòng mình xuống.

- Tôi xin lỗi anh. Đáng ra tôi không nên hỏi!

- Không sao! Tôi cho cậu xem thứ này! Đi theo tôi!

Bạch Hiền dẫn Lăng Lục Từ đến nơi Xán Liệt dùng để sáng tác nhạc, trên đường đi toàn là hình ảnh của hai người, trong lòng anh ta lại có cảm giác quen thuộc giống như đây chính là anh ta vậy nén cỗ suy nghĩ của mình anh quan sát chỗ này mà há hốc mồm ở đây có đủ loại nhạc cụ, xem ra cậu trai này là một người rất chuyên nghiệp, anh ta đang có rất nhiều lời khen ngợi đây.

- Xán Liệt anh ấy cũng thích âm nhạc giống cậu. Anh ấy là học viên của học viện Star.

- Học Viện STAR. Wow! Tôi biết nơi này rất nổi tiếng đó. Chắc hẳn anh ấy là người rất giỏi.

- anh cũng rất giỏi mà!

- Không Không tôi chỉ là tay mơ thôi. Không thể so sánh với anh ấy được. Xem này anh ấy còn nhận được giải thưởng danh giá nữa này. Tôi thì chẳng qua may mắn được người khác thích nhạc của mình mà thôi.

Bạch Hiền mỉm cười vừa đi đến cây đàn piano vừa nói:

- Cậu nghĩ mình giỏi thì mình giỏi, cậu nghĩ mình ngu ngốc thì sẽ ngu ngốc. Nghĩ đơn giản đi đừng phức tạp quá!

Bạch Hiền ngồi xuống bắt đầu đàn. Âm nhạc du dương vang lên. Lăng Lục Từ nhắm mắt lại thưởng thức những nốt nhạc của cậu, không nhịn được mà cất giọng hát.

" Anh luôn tin vào tình yêu em dành cho anh

Và tất cả những gì em đã làm

Yêu em. Anh yêu em

Đừng lo lắng anh sẽ bảo vệ em

Anh sẽ không bao giờ từ bỏ, sẽ mãi giữ em ở bên cạnh anh......"

Bạch Hiền bất ngờ dừng lại không đàn tiếp nữa, cậu nhìn Lăng Lục Từ xúc động nói:

- Sao cậu biết bài này?

Lăng Lục Từ cười gãi đầu nói:

- Không biết nữa! Chỉ là trong đầu của tôi đột nhiên nghĩ ra rồi tôi hát theo. Có thể tôi đã nghe bài hát này ở đâu thì phải?

Bạch Hiền tiến đến bên cạnh Lăng Lục Từ nắm chặt lấy tay anh ta ánh mắt nghiêm túc nói:
- Không đúng, bài hát này không ai có thể biết, chỉ có tôi và anh ấy biết bài hát này. Anh không thể nghe được nó vì chính anh ấy đã sáng tác tặng một mình tôi không, chỉ một mình tôi! Anh nói đi tại sao anh biết, tại sao???

Vốn bên ngoài trời mưa to còn có cả sấm đã đủ doạ Lăng Lục Từ bây giờ bị Bạch Hiền doạ sợ run rẩy nhưng ánh mắt của anh rất chân thật nhìn Bạch Hiền nói:
- Biện Tổng.,...... Tôi không biết, có thể lúc tôi bị tai nạn đã quên đi. Khi nào tôi nhớ lại sẽ nói cho anh biết được không?

- Là anh đúng không? Là anh đúng không?
Bạch Hiền vốn bị sốt suốt ba ngày lại bị kích động liền ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net