phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều mùa xuân thời tiết rất tốt, nắng rất nhẹ nhàng. Mặc dù nhiệt độ có hơi thấp nhưng xung quanh đều sáng sủa, dễ khiến người ta vui vẻ hơn.

Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt ăn cơm trưa ở nhà cậu, đồ đạc cũng dọn xong hết. Chuyến bay sẽ xuất phát lúc 2h chiều. Gần 1h, Phác Xán Liệt đã gọi taxi chuẩn bị đến sân bay.

Biên Bá Hiền quá háo hức mà chạy tới chạy lui, vali đồ của cậu chỉ soạn mỗi quần áo, mọi thứ còn lại đều do Phác Xán Liệt soạn hộ. Lúc ra khỏi nhà, Biên Bá Hiền bị Phác Xán Liệt mắng vài câu nho nhỏ vì không đeo khăn quàng và mặc áo khoác. Hắn đeo khăn cho cậu, tay chạm nhẹ vào bờ má hơi hồng nên vì thời tiết khô. Đầu ngón tay liền hơi run, nửa mặt Biên Bá Hiền quấn trong khăn nhìn tròn ú đến lạ.

Hai người đến sân bay rất nhanh. Phác Xán Liệt một mình kéo hai vali lớn, Biên Bá Hiền nhỏ xinh đi sát ngay bên cạnh. Lúc đến chỗ tập trung, mọi người ai cũng trầm trồ vì Tổng giám đốc của họ đi du lịch thường niên,đặc biệt hơn còn mang theo một bé nhỏ.

"Chào mọi người. Đây là lần đầu tiên tôi du lịch thường niên, mong chúng ta sẽ có thời gian vui vẻ."

Phác Xán Liệt chào hỏi vài câu, lại nói tiếp: "Bên cạnh tôi đây là Biên Bá Hiền, là..."

"Là người của tôi. Mong mọi người cũng sẽ hoà thuận!"

Biên Bá Hiền nghe Phác Xán Liệt nói vậy thì cũng ngại ngùng cúi chào, mặt rúc sâu hơn vào khăn. Mọi người cũng bắt đầu bàn tán trò chuyện riêng.

Đoàn du lịch đến Sapparo khi trời đã tối. Theo lịch trình, mọi người sẽ lên nhận phòng khách sạn và nghỉ ngơi một tối, ngày mai mới bắt đầu đi tham quan.

Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền đương nhiên ở chung phòng. Tắm rửa sạch sẽ xong, Phác Xán Liệt kêu phục vụ khách sạn mang đồ ăn lên phòng cho cả hai ăn đỡ đói. Ăn uống no nê, sau chuyến bay dài cả hai đều mệt nên cũng lăn ra ngủ. Phác Xán Liệt vẫn như thói quen mà ôm lấy Biên Bá Hiền vào lòng, xoa xoa mái tóc của cậu rồi chúc cậu ngủ ngon.
_~_
Sáng hôm sau, điểm đến của đoàn du lịch là những địa điểm dân gian nổi tiếng tại đây. Lần đầu tiên được ra nước ngoài, lại được đến nơi đẹp như Sapparo, Biên Bá Hiền không quản mệt mỏi chạy tới chạy lui, xem cái này xem cái kia. Cậu còn selfie rất nhiều, hầu như đến điểm nào cũng phải lôi điện thoại ra chụp vài tấm. Phác Xán Liệt chỉ có đi theo canh chừng cậu, thấy cậu mệt thì lấy sữa trong túi cho cậu uống, hệt như chăm sóc trẻ mầm non đi du lịch vậy.

Buổi chiều, chính là đến khu trượt tuyết. Mọi người ai nấy đều rất vui vẻ nô đùa cùng nhau. Phác Xán Liệt mặc quần áo dày dặn, dưới chân đã đeo vào hai cái ván trượt chuẩn bị chơi. Hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Biên Bá Hiền như cục bánh ú na ú nần vì bị hắn quấn quá nhiều khăn và áo quanh người.

"Em có biết trượt tuyết chưa?"
*Lắc lắc*
Phác Xán Liệt phì cười, "Vậy để anh dạy em nhé!"

.....
"Đó! Đúng rồi Bá Hiền! Cứ như vậy, cứ như vậ—"
"Aaaaaaa!"
Biên Bá Hiền sau khi trượt được vài vòng thành công, bỗng mất đà, đầu chúi dụi xuống nền tuyết. Phác Xán Liệt giật mình, cuống cuồng chạy tới đỡ cục bánh ú kia dậy. Biên Bá Hiền được đỡ từ tuyết lên, vì lạnh nên mặt đỏ ửng. Phác Xán Liệt phủi tuyết trên người cậu, lại thấy người kia bắt đầu mếu mếu, liền ôm vào lòng thật chặt.

"Đồ ngốc này...Lạnh không?"
"Ưm...hic"
"Tại anh tại anh cả, không nên để em tự trượt một mình. Đừng khóc, ngoan!"

Vòng tay nhỏ của Biên Bá Hiền cũng vòng lấy hông Phác Xán Liệt, ghì thật chặt người mình vào lòng hắn. Ấm áp ghê...

Lúc hai người xuống núi, có một gian hàng nhỏ của một ông lão. Trên bàn bày vô số những túi vải giống như bùa đầy màu sắc. Ông lão nhìn thấy Phác Xán Liệt đang dắt Biên Bá Hiền, liền lên tiếng chào hàng.

"Hai cậu trai, vào đây mua chút bùa may mắn đi!"
Biên Bá Hiền ngạc nhiên: "Sao ông nói được tiếng Trung rành thế ạ?"

"Có gì đâu, lăn lội ở điểm du lịch lâu rồi cũng phải biết chứ! Nào, lại đây xem!"

Phác Xán Liệt chẳng hứng thú với mấy việc mê tín, liền định kéo tay Bá Hiền đi, nhưng cậu lại đứng lại, nhìn chằm chằm vào những lá bùa màu sắc. Ông lão lại quảng cáo: "Muốn gì thì mua bùa đó! Đặc biệt, bùa tình duyên này rất linh nghiệm . Chỉ cần mỗi bên giữ một cái, tình cảm lập tức sẽ dạt dào, không gì sánh được, cũng không gì chia cách được."

"Thế lấy cho cháu hai cái đi."

....

Vâng, các bạn không nhầm, chính là Phác Xán Liệt mở miệng.

"A được được, nào, chọn màu đi."

"Bá Hiền, em chọn đi."

Biên Bá Hiền không rõ Phác Xán Liệt muốn làm gì lắm, nhưng vẫn chọn hai lá bùa màu xanh da trời và màu đỏ. Cậu quay sang đưa cho Phác Xán Liệt, hắn lấy chiếc màu xanh biển, còn để cậu giữ chiếc màu đỏ.
"A cái đó, sao em lại cầm thứ này được?"
Phác Xán Liệt xoa đầu cậu, "Giữ hộ thôi được không?"
Biên Bá Hiền thấy thế cũng không nghĩ gì nhiều nữa, gật gật đồng ý, sau đó liền bỏ vào trong túi áo khoác.

Trượt tuyết xong, mọi người đến khu suối nước nóng. Phác tổng cùng bé thỏ con của mình đương nhiên tắm ở một phòng riêng, và...ừm...chuyện gì ngại ngùng thì cũng có, chỉ là hắn vẫn kiềm chế chưa chén sạch thỏ con thôi.

Đoàn du lịch ăn tối ngay gần đó, là một nhà hàng sang trọng và nổi tiếng về các món ăn truyền thống của Nhật. Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt ngồi chung phòng với những trưởng phòng và chức vụ cao của tập đoàn. Thế nhưng Phác Xán Liệt chẳng ngại ngần ngồi bồi bé con ăn, nào là bóc tôm, lọc xương cá, bóc trứng, thiếu điều bế cậu vào lòng mà đút cho ăn thôi.

Ăn no nê, vì Phác Xán Liệt cũng mấy nhân viên kia còn uống rượu, nên hắn bảo cậu ra ngoài đi quanh nhà hàng cho tiêu cơm, cậu có ở trong phòng cũng chán ngắt với mấy câu chuyện làm ăn của hắn mất thôi.

Biên Bá Hiền muốn đi vệ sinh lại không biết chỗ, liền ra hỏi nhân viên nhà hàng. Cũng may vì nhân viên ở đây nói thành thạo nhiều ngoại ngữ, liền dẫn cậu đến tận nơi. Aiza, cái nhà hàng gì mà lớn quá!

Khu vệ sinh chia thành khu nam và nữ, nhưng lại cùng ở trong một khu lớn. Biên Bá Hiền mới đến cửa khu lớn, liền nghe thấy tiếng nói chuyện, cậu dừng lại.

"Này, cô nghĩ tên nhóc đi cùng Phác Tổng là gì đối với anh ấy thế?"

"Biết đâu được? Em trai? Họ hàng?"

"Đâu đơn giản thế, tình nhân thì có! Tôi thấy cậu ta được Phác Tổng cưng thấy rõ ra mà!"

"Đúng đúng! Mà cậu ta đúng là mặt dày! Rõ ràng Phác tổng cũng sắp kết hôn rồi mà, Uyển tiểu thư cũng chỉ đi vắng một thời gian ngắn thôi, vậy mà cậu ta có thể trơ trẽn đến mức đi du lịch cùng cả tập đoàn thế này chứ?!"

Tiếng nói chuyện như nhỏ dần trong tai Biên Bá Hiền. Mọi thứ xung quanh như dừng lại, cậu lùi lại, chạy thật nhanh ra ngoài. Bước ra đến cửa nhà hàng, tuyết đã rơi rất dày. Gió lạnh khiến chân tay cậu đông cứng cả, cậu quên mặc áo khoác rồi.

Thế nhưng, Biên Bá Hiền, mày đang làm gì vậy?
_~_

"Em là Bá Hiền?"

Biên Bá Hiền ngồi thẫn thờ trên ghế ngoài trời ở khuôn viên nhà hàng, một đôi chân bước đến và giọng nói trầm ấm từ trên đầu cậu. Biên Bá Hiền ngước lên nhìn.

"Anh là An Tuệ. Chúng ta cùng đoàn du lịch với nhau."

Biên Bá Hiền không nói gì, chỉ nhìn anh ta. An Tuệ lại nói tiếp:
"Sao vậy? Trời lạnh lắm, Phác Tổng vẫn đang ăn tối sao?"

"...."

"Em muốn đi uống chút gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net