XIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vật lộn mãi tôi mới kéo được cậu ấy khỏi sức hút của hai cái máy gắp thú kia để đi rửa tay.

Bá Hiền đứng trước gương vừa để tôi rửa tay vừa làm trò. Tay này đang rửa thì lại giơ tay đầy bọt kia lên thổi bọt tung toé hết cả.

"Ưm, người yêu tớ thật đẹp trai nha"

Cậu ấy hôn một cái lên trán tôi, cười thích thú. Rửa tay xong cũng chẳng thèm sấy khô đi, chỉ lau vội vào áo rồi chạy biến.

Tôi đỡ trán cười khổ một tiếng, bao giờ thì Bá Hiền nhà tôi mới lớn đây.

Nhưng mà kể ra cứ thế này cũng tốt, rất rất tốt. Vì cậu ấy được sống với chính mình, cậu ấy cũng có khoảng thời gian được vô lo vô nghĩ, muốn làm cái gì thì làm, chẳng có ai chỉ trích hay soi mói, cũng chẳng cần phải giữ hình tượng, xem có vừa lòng người này người kia hay không.

Như vậy thật tốt.

Tôi ra ngoài đã thấy cậu ấy ngồi ôm lưng ghế, gác cằm lên đợi tôi đi mua xu để chơi rồi. Bá Hiền bĩu môi, mắt ti hí nhìn tôi trách móc

"Lâu quá là lâu, không chừng người ta cũng đóng cửa mất, sau đó đuổi cậu về!"

"Cậu không về cùng tớ sao? Người ta không đuổi?"

"Người đáng yêu như tớ người ta sẽ không nỡ đuổi! Ở lại chơi tiếp! Mỗi ngày đều được chơi!"

Tôi không đợi cậu ấy nói hết đã chặn lại bằng một nụ hôi, đương nhiên là chỉ hôn nhẹ thôi, người ngoài phát hiện thì không tốt.

Cho đến khi Biên Bá Hiền véo vào eo tôi một cái đầy buốt giá, tôi mới không đành lòng buông miếng thạch mềm mềm xinh xinh của cậu ấy ra

"Xán Liệt chơi xấu!"

Cậu ấy lại đỏ mặt nữa rồi kìa. Ai ôi. Tôi còn chưa kịp định thần đã chạy mất tiêu, nhún nhảy trước quầy bán vé

Chị gái bán vé có trái tim mỏng manh dễ vỡ : Đừng tưởng tui đang dán mắt vào điện thoại mà không thấy gì! Đấy chỉ là thuật dương Đông kích Tây thôi! Hai người được lắm! Tăng giá vé!

Nhưng mà tui phải lau máu mũi cái đã...

Bá Hiền dùng bộ mặt nghiêm trọng nhìn chăm chăm vào hộp xu đầy ắp kia, kiên định nói

"Cậu mua hết chỗ xu này đi!"

Tôi : ( ゚∀ ゚)

"Bằng không mang cả hai cái máy kia về!"

Tôi : 囧



(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net