Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Bá Hiền này hôm nay đặc biệt có chuyện gì đó, cậu vừa vào cửa thì Phác Xán Liệt đã nhìn ra. Bình thường Biên Bá Hiền đến trường đều đi xe buýt, rất ít để Phác Xán Liệt đưa cậu đi, trừ khi là sắp bị muộn.

Khoảng cách từ trường học của Biên Bá Hiền và công ty của Phác Xán Liệt với nhà của hai người thì cũng gần như nhau, nhưng là vì Phác Xán Liệt tự lái xe, nên so với Biên Bá Hiền sẽ về nhà sớm hơn một chút.

Thường ngày khi Biên Bá Hiền về đến nhà là sẽ vứt cặp sách lung tung, sau đó chạy đế phòng bếp náo loạn một trận, nhưng mà hôm nay rõ ràng là tâm tình của cậu không được tốt, đặt túi sách lên ghế xong thì liền lên lầu, Phác Xán Liệt thấy kì quái nên liền đi theo sau.

Biên Bá Hiền nổi giận đùng đùng đi vào phòng ngủ, cửa cũng không đóng liền ngồi ở trên giường, vẻ mặt thì hiện lên chữ đến đây an ủi tôi đi.

Phác Xán Liệt không phụ kỳ vọng của cậu mà đi vào ngồi ở bên cạnh cậu, sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, kết quả bị Biên Bá Hiền khó chịu gạt đi.

“Làm sao vậy, chủ nhiệm lớp lại la em?”

“Không phải.”

“Vậy thì là sao, sao trông em như ăn nhầm phải thuốc nổ vậy.”

Biên Bá Hiền ngẩng đầu chăm chú nhìn Phác Xán Liệt, “Em thật sự rất là ngốc sao?”

Phác Xán Liệt cảm thấy như được an ủi, cậu rốt cuộc cũng hiểu được vấn đề này, không uổn công anh mỗi ngày đều khéo léo nói cho cậu biết sự thật này. (Má, mất dại vậy a Park =))))))) )

“Không phải đâu, ai lại nói vậy? Em rất là thông minh nha.”

“Kim Chung Nhân nói đó.”

Cái này cũng giống như lời của Ngô Thế Huân nói, Kim Chung Nhân ngày nào chả ngủ gật, chẳng lẽ là trong lúc ngủ mớ, không cẩn thận lại nói ra? Như vậy cũng giống với lúc say rượu rồi nói ra những lời thật lòng.

“Đừng nghe cậu ta nói bậy.”

“Thế nhưng em biết em rất ngốc.”

“Vì sao, em không phải vẫn luôn rất tự tin sao, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Lúc chúng em thi trắc nghiệm hóa học, Ngô Thế Huân thi so với em được nhiều điểm hơn.”

“Cuộc thi thôi mà, lần này cậu ta nhiều điểm hơn em, lần sau đến lượt em nhiều điểm hơn cậu ta là được rồi.”

“thế nhưng em đã nỗ lực học tập rất nhiều nha, Ngô Thế Huân còn không thèm học, vì sao so với em vẫn thi được nhiều điểm hơn.”

“Em thi được bao nhiêu?”

“56 điểm.”

“Còn Ngô Thế Huân?”

“77 điểm.”

“Vậy trước kia, anh nói lúc em học lớp 10 ấy, thi được bao nhiêu?”

Biên Bá Hiền yên lặng vươn ra ba ngón tay đầu, “6 điểm.”

Phác Xán Liệt gật đầu, thì ra một đầu ngón tay của Biên Bá Hiền là đại biểu cho 2 điểm. khoan, anh thật sự là rất muốn hỏi vì sao lại thi chỉ có được 6 điểm, thế nhưng sợ sẽ đả kích cậu ấy.

“Còn Ngô Thế Huân thì sao?”

“Thế Huân trước đây hình như là có thể thi đạt điểm tiêu chuẩn.”

Nói xong Biên Bá Hiền lại càng thêm thương tâm, khóe miệng và khóe mắt đều rủ xuống đến tận cổ rồi.

“Em xem,” Phác Xán Liệt bày ra một bộ dạng đặc biệt giống như bố, “Tiến bộ của em là 50 điểm, đây chính là được một nửa số điểm rồi, mà Ngô Thế Huân kia, cậu ta có tiến bộ cũng chỉ được thêm 10 điểm, 10 điểm mà thôi, có thể thấy được sự thông minh của cậu ta có bao nhiêu thấp a.”

“Đúng nha” ánh mắt của Biên Bá Hiên lập tức sáng lên, “Ngô Thế Huân thật ngốc.”

“Đúng vậy, mà không chỉ riêng cậu ta, anh của cậu ta cũng vậy, bọn họ đều không thông minh.”

Biên Bá Hiền đặc biệt sùng bái nhìn Phác Xán Liệt nói, “Phác Xán Liệt, anh thật thông minh, em cũng thật thông minh.”

Phác Xán Liệt rất vui vẻ, “Ừ.” (này là dạy hư trẻ nhỏ nha a Phác =)))))))) ).

Sau đó Biên Bá Hiền vô cùng cao hứng thúc giục Phác Xán Liệt xuống lầu nấu cơm, “Cơm tối hôm nay em sẽ làm, anh cứ ngồi chờ ăn đi nha.”

Xong đời, sớm biết cậu ấy sẽ vui vẻ đi làm cơm như vậy thì đã không lừa gạt cậu ấy rồi.

“Không cần đâu, em đã một ngày một đêm học tập mệt mỏi rồi, cứ đi xem ti vi đi.”

“Không sao, không sao, em không có mệt.”

“Xem như là thưởng cho em lần này có tiến bộ lớn như vậy, em muốn ăn cái gì cứ nói anh biết, để anh làm.”

“Em sẽ cho anh thành phụ bếp.”

“Thật không?”

“Dĩ nhiên!”

“Vậy được.”

Buổi tối, Biên Bá Hiền ngoan ngoãn ghé vào trên bụng của Phác Xán Liệt mà nằm, đừng hỏi tôi vì sao a, bởi vì đây đã là thói quen của Biên Bá Hiền, làm xong liền thích nằm úp sâp trên bụng anh.

Phác Xán Liệt như cũ nghịch tóc Biên Bá Hiền, “Bá Hiền.”

“Sao?”

“Biểu hiện của một người có thông minh hay không được chia làm hai loại, một loại là chỉ số thông minh, một loại là tình cảm, của em tuy rằng chỉ số thông minh không cao, thi cũng không được tốt, nhưng em là một người sống rất tình cảm… Không anh nói sai rồi, em xem, tình cảm của em tu không cao nhưng mà chỉ số thông minh của em rất cao… A, thôi quên đi, chúng ta nói một chút về Ngô Thế Huân đi, Ngô Thế Huân tuy rằng học tập phi thường tốt, toán cậu ta học cũng giỏi, nhưng tình cảm của cậu ta…”

Phác Xán Liệt cuối cùng vẫn quyết định đem vấn đề này nói rõ ràng với Biên Bá Hiền, “Em nghĩ xem, tình cảm của cậu ta sẽ như thế nào?”

“Cũng rất cao a.”

“Sao?” Phác Xán Liệt không biết bây giờ là cái tình huống gì.

“Em biết, Ngô Thế Huân thật sự rất thông minh.”

“Vậy vì sao em lại…”

“Em cũng biết anh là đang an ủi em, em chính là ngốc như thế, em ỷ lại vào anh.”

Phác Xán Liệt nở nụ cười, cái bụng của anh động đậy, cái đầu của Biên Bá Hiền cũng động theo. Anh chợt kéo Biên Bá Hiền đến trước mặt mình, “Có muốn hay không một lần nữa.”

“Được!”

Kỳ thực Biên Bá Hiền không ngốc, ừ, một điểm cũng không ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net