chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đế chế thương nghiệp của gia tộc nhà họ Biên vừa đổi ngôi chưa bao lâu, vô số lời đồn lớn nhỏ liên quan tới vị tân chủ tịch đã thi nhau truyền đi khắp mọi góc phố ngõ nhỏ của mảnh đất thành phố H sầm uất.

Đồn đại rằng, vị chủ tịch mới nhậm chức kia của tập đoàn Biên Gia - Biên tổng Biên Bá Hiền trước khi kế thừa gia sản của nhà họ Biên là một tên ăn chơi trác táng, không lo học hành suốt ngày chỉ biết cùng hội cậu ấm cô chiêu thác loạn ngày đêm, không biết đã bao lần chọc cho gia chủ Biên gia tức đến học máu.

Thế nhưng còn đồn người nọ tính tình quái gở tàn độc, phong cách làm việc tàn nhẫn quyết đoán, vừa lên nắm quyền đã đánh đòn phủ đầu đưa ra ban bố ngầm rằng sẽ tự mình tách ra khỏi hắc đạo.

Từ nay về sau Biên Gia hoàn toàn làm ăn trong sạch, hủy bỏ mọi loại giao dịch ngầm không chính thống và trái pháp luật. Đồn rằng ngày họp cổ đông có mặt đầy đủ các vị đại lão cả hai giới hắc bạch hôm ấy, tân chủ tịch dám đập bàn khẳng định rằng y đủ năng lực đưa cả tập đoàn cũng như nhà họ Biên đi lên mà không màn tới những lợi ích hợp tác cùng thế giới ngầm.

Người dân hóng chuyện lúc đấy mới tỏ ra mơ màng: Rốt cuộc cố chủ nhà họ Biên đã chọn ra mấy người kế nhiệm mình vậy? Có chắc là cùng một người không vậy? Một cậu ấm chỉ biết ăn chơi đàn đúm lại có gan làm loại chuyện rúng động như này sao?? Sớm biết nhà họ ba đời làm ăn cấu kết xã hội đen nhưng đến mấy quan chức lớn còn mắt nhắm mắt mở cho qua rồi. Nay lại vì một lời không biết là nghiêm túc hay chỉ muốn ra oai chứng tỏ bản thân của cậu ta mà nói rút liền rút sao???

Rất nhiều nghi vấn được đặt ra, nhưng không một ai đủ hiểu biết để có thể đứng ra giải đáp. Chung quy thì tin đồn luôn có trắng có đen, không thể thật sự tin vào mấy loại tin tức không chứng minh xác thực này được.

Ban bố đưa ra đột ngột đã dẫn tới một trận sóng gió cực kỳ dữ dội cùng phản ứng chống đối gay gắt của một số vị đại lão, họ tham lam món hời từ mấy việc như buôn bán vũ khí hay cả sự chống lưng của thế giới ngầm. Thế nên không ít người vì đó mà cấu kết nhau gây trở ngại cho Biên Bá Hiền, ý đồ dù không thực sự lật đổ được y thì cũng phải tạo được sức ép khống chế y.

Nhưng trận chiến quyền thế mưu sâu kế độc trong giới thương gia có diễn ra khốc liệt cỡ nào, gió tanh mưa máu, trời đất rung chuyển ra làm sao thì những con người thuộc tầng lớp thấp bé như họa sĩ nhỏ Phác Xán Liệt cũng chỉ có thể vô tình nghe qua từ mấy lời bàn tán xôn xao náo nhiệt từ dư luận ngoài kia mà thôi. Cậu cũng chẳng tò mò hay xem đây là chuyện đáng để quan tâm, cứ thế mà sống cuộc đời bình yên của mình.

Kể ra cũng thật đáng tiếc, sự kiện kinh tế chấn động duy nhất trong mấy năm qua như: "người kế nhiệm tập đoàn Biên Gia lộ diện!", "khí chất anh tài hiếm có của tân chủ tịch Biên Gia, liệu có phải như lời đồn vốn là thiếu gia ăn chơi trác táng?" Và còn vô số những đầu báo giật tít khác.

Tất cả đều tràn lan khắp mọi kênh thông tin đại chúng, lời bàn tán về ông trùm kinh tế rầm rầm rộ rộ, cũng vẫn như cũ không hề lôi kéo được một tia chú ý của họa sĩ nhỏ họ Phác.

Bởi thế nên mới có tình huống khó nói xảy ra như hiện tại. Phác Xán Liệt cậu hình như phát hiện ra thân thế khủng bố của tên đẹp trai vô danh đang nằm 'liệt' giường không chịu đi ở nhà mình mấy ngày nay rồi!

Không...không phải chứ?!!!

Anh ta là.. B..Biên...Bá...H...

Chuyện là bạn thanh niên này tên Phác Xán Liệt, tuổi vừa tròn đôi mươi, là một họa sĩ nhỏ không mấy tiếng tăm. Vì một số vấn đề và thích sự yên tĩnh nên đến giờ cậu vẫn chọn sống tại một khu chung cư cũ mà đa số các hộ chung quanh đều là các bác, các cụ.

Chắc cũng vì lẽ đó mà thói quen làm việc của Phác Xán Liệt cũng vô cùng khác thường. Cậu thích ra ngoài vẽ cảnh lúc chiều muộn đến đêm khuya hơn là buổi sáng. Thích một mình giữa đêm đen hiu gió, dưới màng sao rực trời mà miêu tả lại từng cảnh vật qua ánh nhìn của bản thân bằng những nét vẽ. Dùng một tâm thái thoải mái và bình yên nhất có thể để thể hiện từng tác phẩm nghệ thuật mang đậm chất riêng của mình.

Cuộc sống của Phác Xán Liệt cứ thế êm đềm trôi qua bình dị và nhạt nhẽo cho đến một đêm mưa nọ.

Đêm ấy cũng như thường lệ, Phác Xán Liệt vẫn vác đồ nghề đi tìm cảnh vẽ vu vơ. Chọn được nơi phù hợp, múa cọ chưa được bao lâu thì trời đột nhiên nổi gió to đến nổi suýt thì lật bay cả bản vẽ cũ kỹ.

Vội vàng đưa tay giữ lấy cho bản vẽ cố định lại, cậu ngước lên nhìn bầu trời đêm nay. Từ khi nào mây đen đã che khuất trăng sáng, cũng chẳng có lấy một ánh sao như mọi hôm. Cậu thầm nghĩ có lẽ trời sắp đổ mưa to nên lật đật thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng về nhà.

Phác Xán Liệt không có xe, bình thường đi vẽ cảnh cũng không chọn vị trí quá xa nhà nên luôn thích đi bộ. Hôm nay vẫn vậy, thế là cậu quyết lấy hết can đảm mà rẽ vào một con hẻm vắng, đi lối tắt về nhà.

Tí tóc---

Vừa bước được vài bước trong con hẻm tối, cậu cảm giác được sự mát lạnh khi giọt nước rơi xuống chạm vào da thịt.

'Mưa rồi sao?'

Cậu bắt đầu tăng nhanh bước chân rồi đổi thành vác đồ nghề chạy chậm dưới làn mưa lất phất.

Đang định nhắm mắt nhắm mũi tăng thêm tốc độ thì Phác Xán Liệt mơ hồ nhìn thấy một bóng người ngồi dựa lưng vào tưởng gục đầu bất động từ đằng xa xa.

Đường hẻm này khá nhỏ, chỉ cỡ vừa đủ cho hai người trưởng thành đi ngang qua nhau, người kia ngồi tựa đó đã gần như chắn toàn bộ đường đi của Phác Xán Liệt.

Đêm khuya thanh vắng, ai lại đi ngồi im không nhúc nhích ở con hẻm này hứng mưa vậy chứ?

Càng tới gần, lòng cậu càng thấy hoảng loạn. Hàng nghìn tin tức sát nhân giết người quăng xác nơi vắng vẻ đột ngột chạy ngang đầu cậu họa sĩ nhát gan.

Không phải là xác chết thật đó chứ?!

Cậu vừa sợ vừa hoảng, rất muốn mặc kệ tất cả mà không nhìn đến người đang ngồi đó, cứ thế bước qua thật nhanh bỏ chạy khỏi đây, sau đó sẽ đi báo cảnh sát. Nhưng càng đến gần cậu càng thấy chùn bước, sự sỡ hãi đang dần bành trướng níu lấy mọi cử động cơ thể. Hai chân run rẩy như nhũn ra không thể nào bước tiếp.

'Có..có nên quay lại không nhỉ? Mà không được! Đã vào sâu trong hẻm rồi, mưa càng lớn sẽ ướt hết tranh của mất. Mình phải làm sao...'

Phác Xán Liệt lết thân thể cứng đờ đến gần, suy nghĩ hỗn loạn đến tận khi đứng ngay bên cạnh đối phương. Cậu dừng lại cách người đó khoảng nửa mét, lưng nép sát vào bức tường đối diện người kia. Cậu cứng nhắc hơi khom người, cúi đầu nhìn thử mặt mũi đối phương.

Rầm.

Ông trời đúng lúc ban xuống một tia sấm, xẹt sáng cả con hẻm nhỏ chật hẹp, soi rõ diện mạo người đang bất tỉnh.

Là một người đàn ông mang đầy thương tích. Người kia thân hình cân đối, mặc trên người một bộ tây trang đen, áo sơ mi có lẽ đã đứt hết mấy cúc đầu. Quần áo trên dưới đều nhăn nhúm xộc xệch, ướt sũng nước mưa pha lẫn cả máu cùng bùn đất. Đôi giày da dưới chân vốn sang trọng cũng đầy những vết trầy xước. Bộ dáng vừa đau đớn vừa chật vật biết bao.

Phác Xán Liệt cố trấn tỉnh bản thân đang run lẩy bẩy, nhìn thật kỹ người đàn ông nọ. Tóc undercut màu bạch kim nổi bần bật rơi lòa xòa phủ trước trán. Nước mưa làm tóc hơi bết lại, theo đó mà nhỏ từng giọt tí tách xuống gương mặt góc cạnh đẹp đẽ.

Người nọ có lẽ đang bị thương ở tay trái, cả tay áo trong và ngoài đều rách một vết rất dài như bị loại vũ khí cực kỳ sắc bén chém qua. Máu từ vết thương đọng thành vũng dưới đất hòa cùng nước mưa chảy vào đường dẫn thoát nước một màu đỏ nhạt.

Cậu đang thất thần quan sát người nọ, bỗng nhiên người đàn ông chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc sắc bén xuyên màn đêm, không hề e dè mà nhíu đôi mày sắc lạnh nhìn thẳng mắt cậu.

Bản thân người đàn ông hiện tại vô cùng chật vật nhưng khí thế vẫn đầy lạnh lùng xa cách. Sự cao ngạo như được khắc ra từ xương tủy của y khiến người khác phải cúi đầu e sợ.

"Anh bạn trẻ, có tiện...giúp đỡ một chút không?"

Rõ ràng là cầu cứu với người khác, nhưng khi y thốt ra lại bâng quơ tùy ý. Chẳng khác gì đang hỏi người qua đường xem có tiện giúp mình chụp một tấm hình kỷ niệm ở công viên giải trí hay không.

Phác Xán Liệt ngẩn người, đáp lại ánh nhìn của y. Đôi mắt kia quá sức lạnh lùng và soái khí, cậu cảm tưởng mình như sắp bị nó dọa cho loạng choạng ngã mất thôi.

Y cất giọng nói khàn đặc, thấp giọng thều thào với cậu thanh niên trước mặt mình. Hàng giờ liền trốn chạy cùng vết thương trên tay liên tục chảy máu khiến y như muốn gục ngã. Cố gắng gượng lấy chút hơi tàn để nói một câu với người kia, không biết giữa cơn mưa lớn như vậy, cậu có nghe rõ mình nói gì hay không.

Nhưng tại thời điểm ấy, y không thể quản nhiều thứ như vậy nữa, đau đớn đan xen với cái lạnh đã làm y cạn kiệt sức lực ngất đi khi vừa dứt câu trên.

Phác Xán Liệt vốn còn chưa kịp hồi thần sau một màn vừa diễn ra khi nãy. Cậu đang suy nghĩ có nên đáp lại là mình không tiện hay không, thì thấy người nọ đã trực tiếp ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

'Cái tình huống gì đây...? Vừa tỉnh dậy dọa người ta giật mình một vố, xong rồi ngất nữa hả? Anh cố ý dọa tôi đúng không??'

Phác Xán Liệt sắp mếu đến nơi rồi.

Dù hoảng hốt hoang mang là vậy, nhưng cậu vẫn quyết định cõng người nọ về nhà. Không thể cứ để cả hai ở đây hứng mưa vậy được. Anh ta vẫn còn sống, cứu người quan trọng hơn.

Cậu cao đến một mét tám lăm, so ra thì vẫn hơn người đàn ông kia nửa cái đầu. Vừa cõng y trên lưng vừa xách lỉnh kỉnh đồ đạc về nhà cũng không tính là quá sức nhỉ?

Hôm nay Phác Xán Liệt ra ngoài hơi trễ hơn bình thường, đến khi tha tên kia tới cái ổ nhỏ của mình thì cũng đã hơn 11 giờ khuya.

Mấy hộ gia đình xung quanh đây đa số là người lớn tuổi nên đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi, mưa ngoài trời cũng đã lớn như trút nước.

Vì cả hai đều ướt sũng nước mưa nên vừa vào nhà Phác Xán Liệt cởi hết đồ y ra rồi đặt y lên sô pha ở phòng khách. Sau khi lấy chăn đắp tạm lên người để y đỡ lạnh, cậu vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, quăng bỏ bộ âu phục dính đầy máu và đất vô sọt rác, xong hết rồi mới đi chỉnh lý lại bản thân gọn gàng sạch sẽ.

Phác Xán Liệt thay một chiếc áo thun trắng rộng rãi cùng quần đùi trắng điểm họa tiết gấu con thoải mái. Cậu lấy ra một cái khăn sạch vắt lên thành chậu nước đã pha ấm, bưng ra phòng khách đặt lên bàn trà, rồi lại vào phòng ngủ lấy hộp y tế chuẩn bị xử lý viết thương cho người đàn ông.

Cậu ngồi xếp bằng dưới thảm giữa sô pha với bàn trà, gắp ngược mép chăn xuống ngang bụng để lộ toàn bộ thân trên trắng sáng của y ra ngoài. Khi nãy cậu đã kiểm tra cẩn thận, trên người y ngoại trừ vết chém trên cánh tay trái ra thì không còn vết thương hở nào khác, chỉ có rải rác một vài vết bầm không mấy nghiêm trọng ở vai và lưng mà thôi.

Vết chém cũng không quá sâu nhưng khá dài. Không biết đối phương chém kiểu gì mà từ cơ delta kéo dài xuống gần hết cả cánh tay, chắc cũng phải đâu đó hơn ba mươi xăng ti mét. Vì tương đối cạn nên máu đã ngưng chảy từ lâu, chỉ cần xử lý tỉ mỉ rồi băng bó lại, cố gắng tịnh dưỡng tốt nữa là không có vấn đề gì.

Nghĩ vậy, Phác Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi bắt tay vào xử lý vết thương. Băng bó xong xuôi lại quay ra lấy khăn sạch thấm nước ấm, lau người cho y rồi lấy bộ đồ ngủ ngắn tay có nút gài cậu mới mua mấy hôm trước. Mua tận 4 5 bộ nhưng không mặc do đặt nhầm size lại lười đổi trả, nay mặc vào cho y vừa hay không sai biệt lắm, trông rất thoải mái.

Phác Xán Liệt đứng thẳng người dậy, cúi đầu nhìn một cái lại ngồi xổm xuống, cậu muốn nhìn thật kỹ người đàn ông mình cứu về một chút. Hiện y vẫn đang nằm hôn mê chưa tỉnh trên sô pha, hơi thở đều đều tựa như ngủ rất say.

Mái tóc bạch kim khô ráo mềm mượt xõa tung tôn lên làng da trắng ngần không tì vết. Ngũ quan thanh tú nhưng lại vô cùng hút mắt người nhìn. Đáng tiếc là bây giờ gương mặt khôi ngô ấy đã bị bầm tím tím xanh xanh. Đôi mắt kia hình như là mắt hai mí, nhưng nhìn như một mí khiến càng khiến ánh nhìn của y thêm phần sắc bén. Tựa như mấy tiếng trước, lúc y vừa nhấc mắt lên nhìn Phác Xán Liệt khiến cậu phải sợ hãi lùi về sau nửa bước. Là một đôi mắc thật đẹp lại quá sức lạnh lẽo.

Đôi môi hơi mỏng phớt hồng, ở khóe môi trên còn điểm một nốt ruồi cực nhỏ nhợt nhạt. Lúc người nọ tỉnh táo thì khí tràng lạnh lẽo tỏa ra tứ phía, ngủ rồi lại trông có vẻ khá điềm đạm, còn có chút đáng yêu nữa...

'Hả? Đ..đáng yêu á? Phác Xán Liệt mày chỉ toàn nghĩ lung tung là giỏi! Hừ! Không thèm ngắm nữa!!!'

Phác Xán Liệt đứng lên, dời mắt nhìn sang đồng hồ treo tường, trên đó đã hiển thị 1 giờ 20 phút.

Khuya thật.

Ngoài trời, mưa nhỏ dần dần rồi tạnh hẳn, không khí ngập tràn hơi nước, gió rét thổi mạnh hòng chui vào không gian ấm áp, đáng thương bị cửa sổ ngăn chặn bên ngoài.

Căn hộ Phác Xán Liệt ở không quá lớn, chỉ có duy nhất một phòng ngủ. Sau khi dọn dẹp xong tất cả, cậu đành khiêng y vào phòng ngủ, đặt lên giường của mình rồi dém chăn thật kỹ. Lại lăng xăng đi lấy thêm một cái chăn khác cho bản thân rồi cũng leo lên giường nằm kế y. Cậu cẩn thận nằm xuống bên tay phải của y vì sợ mình vô tình đè trúng vết thương người ta. Với tay vặn thấp ánh sáng đèn ngủ một chút sau đó mới dè dặt chìm vào giấc mộng.

Vất vả cả tối, cậu mệt muốn xỉu đến nơi nhưng có lẽ đêm nay không thể yên ổn mà mộng đẹp như ý rồi. Vì trọng trách chăm sóc người bị thương bên cạnh, Phác Xán Liệt không dám buông lỏng tinh thần mà ngủ sâu, chỉ có thể mơ màng thiếp đi.

Ngủ không bao lâu là lại giựt mình tỉnh dậy, lồm cồm bò qua lấy tay sờ trán người ta thăm chừng xem có phát sốt không. Cứ thế hai ba lần, thấy nhiệt độ vẫn luôn bình thường cậu mới yên tâm ngủ tiếp.

Rạng sáng 4 giờ.

"Hừ..hừ...hưm..."

Tiếng thở trầm thấp cùng tiếp nỉ non đứt quảng truyền tới đánh thức Phác Xán Liệt. Cậu lơ mơ mở mắt, nhìn trần nhà suy nghĩ ba giây mới nhớ ra tiếng kêu kia từ đâu ra.

"Hưm...la..lạnh...quá..."

Cậu hoảng hồn ngồi bật dậy, quay sang kiểm tra người đàn ông bên cạnh. Đưa tay sờ sờ, cảm xúc nóng bỏng ở vầng trán ướt đẫm mồ hôi của y truyền tới. Người y nóng hầm hập, mồ hôi đã thấm đẫm ướt cả lưng áo nhưng vẫn luôn miệng kêu lạnh.

Phác Xán Liệt sờ soạng khắp người y kiểm tra.

Cả tay và chân đều lạnh quá.

Phác Xán Liệt vặn sáng đèn ngủ trên tủ đầu giường, lúc này mới thấy rõ ràng sắc mặt y. Đôi môi tái nhợt run run, trong miệng không ngừng phun ra những câu mê sảng không đầu không đuôi, khi thì bảo nóng, lúc lại nói lạnh.

Phác Xán Liệt nhìn y không ngừng run rẩy lại bắt đầu hoảng theo. Tự trấn an bản thân rằng trời sắp sáng rồi, nếu y còn không đỡ hơn thì đưa y đi viện cũng chưa muộn, không sao cả.

Cậu xuống giường gấp đến không mang dép, chân trần đạp trên sàn nhà lạnh lẽo mà đi lấy viên sủi hạ sốt vì sợ y đang hôn mê không nuốt được thuốc viên. Sau lại vào bếp rót thêm một ly nước ấm rồi quay lại phòng ngủ, đặt cả ly nước và ly thuốc lên tủ.

Phác Xán Liệt ngồi lên giường đỡ người dậy dựa vào ngực mình, đang sốt còn tiếp xúc nhiệt độ cơ thể khiến y vô cùng khó chịu mà ngọ nguậy không yên.

Thấy vậy, Phác Xán Liệt chỉ đành nhỏ giọng mà dỗ dành: "Anh đừng quậy mà, ngoan ngoãn uống thuốc là sẽ hết nóng ngay thôi."

Cậu lấy ly thuốc và một cái muỗng nhỏ rồi lại cất giọng nói: "Nào, há miệng, sẽ không nóng nữa đâu. Nhé?"

Trong tiềm thức mơ hồ, y nghe thấy một âm thanh trầm ấm dịu dàng như dòng suối nước nóng trong lành, dội xuống lý trí nóng như lửa đốt của y, khiến y thoải mái lạ thường, thần kinh buông lỏng, bất giác làm theo lời nói đó.

Phác Xán Liệt từng chút từng chút đút cho y, hết thuốc lại tới nước, cứ thế đút từng muỗng một.

Cho y uống xong khóe miệng còn vương chút nước, ban nãy cũng không mang khăn tới nên cậu đành cong ngón tay quệt đi giúp y. Xong xuôi cậu đặt y nằm về chỗ cũ, còn mình thì đứng lên bước ra ngoài lấy chậu nước đổ vào đó nửa chậu nước nóng, chỉ pha thêm ít nước lạnh để lau người giúp y hạ nhiệt. Bưng chậu nước còn bốc hơi nóng vào phòng đặt tạm lên giường ngủ, cởi hết quần áo cho y để sang một bên rồi tỉ mỉ lau từ mặt đến từng kẽ ngón tay.

Cứ thế lau đi lau lại, nước nguội lại đổi nước mới, lau hơn nửa tiếng cộng thêm tác dụng của thuốc, cuối cùng người kia cũng không còn rên rỉ than nóng than lạnh nữa.

Lấy nhiệt kế trong ngăn kéo ra kiểm tra lại. Nhiệt độ đã hạ đi nhiều, chỉ còn sốt nhẹ. Phác Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi mới mang chậu nước và mấy cái ly đi dẹp.

Đồ lúc nãy thay ra cho y đã dính đầy mồ hôi không thể mặc lại nữa, cậu quăng nó vô sọt đồ dơ kế bên máy giặt rồi vào phòng mở tủ lấy một bộ đồ ngủ khác trong lô đồ nhầm size kia.

Loay hoay mặc đồ đắp chăn kỹ càng cho y xong cũng đã hơn 5 giờ sáng. Thần kinh Phác Xán Liệt căng thẳng nãy giờ đã được thả lỏng, mệt mỏi cùng cơn buồn ngủ lại dồn dập ập tới.

Cậu nằm xuống giường, xoay mặt sang hướng người đàn ông đang yên ổn ngủ kia, thầm nói sao người này lại đột nhiên xuất hiện rồi hành mình thế nhỉ? Vừa nghĩ vừa ngáp một cái thật dài, mắt cũng lim dim mơ màng, nói nhỏ câu 'ngủ ngon' với y rồi lập tức thiếp đi.

Đêm dài cứ thế yên ả trôi qua, rạng đông ló dạng.

_____________

Nếu đã đến đây thì hãy để lại ngôi sao và lời nhắn nhủ ở phần còm men nhé 🌷✨


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net