1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Kinh, Trung Quốc, ngày 1/2/2020.

"Thông báo tới tất cả các y bác sĩ của bệnh viện về họp gấp để ứng phó với dịch bệnh đang bùng phát! Có mặt trong 10 phút!"

"Thông báo tới tất cả các y bác sĩ của bệnh viện về họp gấp để ứng phó với dịch bệnh đang bùng phát! Có mặt trong 10 phút!"

Trong phòng phẫu thuật, Phác Xán Liệt vừa hoàn thành xong một ca mổ kéo dài 7 tiếng đồng hồ. Hắn cởi đồ vô trùng ra, ném vào sọt rác, xoay cổ vài cái, sau đó quay người lại, như mọi lần y tá nhỏ đã đến gần hắn, đợi hắn cởi đồ vô trùng ra giúp.

"Anh, trên loa báo họp gấp." Biên Bá Hiền đưa tay lên chỉnh lại cổ áo cho Phác Xán Liệt. Hắn thuận đà cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu một cái. "Để anh đi được rồi, em nghỉ ngơi đi!"

Biên Bá Hiền giả vờ nhéo tai hắn "Dám xui tui làm việc vô trách nhiệm hả?!!"

Phác Xán Liệt cười cười nắm lấy tay cậu đi ra khỏi phòng phẫu thuật. "Lo em mệt, tối về chúng ta không thể lăn giường."

"Bại hoại!"

Cuối cùng vì tinh thần trách nhiệm, Biên Bá Hiền cùng Phác Xán Liệt vẫn sánh vai đến phòng họp, các y bác sĩ khác cũng đang rục rịch tới tập trung.

Cuộc họp kéo dài bốn mươi phút. Mở cửa ra ngoài, Biên Bá Hiền vẫn còn thẫn thờ, không tin vào những gì mình vừa nghe được. Phác Xán Liệt nhìn ra sự bất an trong cậu từ lúc đó đến giờ, không khỏi đau lòng. Nắm tay cậu lặng lẽ đến phòng riêng của bác sĩ, cửa phòng vừa đóng, hắn lập tức hôn xuống môi cậu.

Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng không mãnh liệt, mút môi vài cái liền buông ra. Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền vẫn còn thẫn thờ, liền ôm cậu vào lòng.

"Bảo bối..."

"Em đừng im lặng như vậy, anh rất sợ."

"Nếu em không muốn, anh sẽ nhất định không đi!"

Biên Bá Hiền lúc này mới vòng tay qua hông hắn siết chặt. Giọng nói như muỗi như có như không lọt vào tai Phác Xán Liệt. "Em không cản anh, anh nên đi, em đồng ý để anh đi, em nguyện ý để anh đi..."

Phác Xán Liệt cảm thấy một mảng trước ngực mình đã ướt.

"Chỉ là..." Biên Bá Hiền sịt mũi một cái. "Anh nhất định phải về với em..."

Phác Xán Liệt hôn lên đỉnh đầu cậu. "Anh hứa."

Dịch bệnh đang tràn lan trên đất Vũ Hán, Hồ Bắc. Thành phố bị phong toả, người dân chen chúc đông nghịt tại các bệnh viện. Có những người có triệu chứng của viêm phổi cấp do chủng mới của virus corona không thể chen nổi giữa đám đông bệnh viện để lấy số, đành về nhà nằm chờ chết. Có người tuyệt vọng đến mức, ném tiền từ trên tầng cao xuống, thậm chí tự nổ chính nhà mình để tự sát trước khi tử thần tìm đến.

Các y bác sĩ trên khắp Trung Hoa được vận động đi tình nguyện tại ngọn lửa dịch Vũ Hán, có những người đích xác bị cửa đi, trong đó có Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, với hơn 10 năm rèn giũa kinh nghiệm, bệnh viện đương nhiên tin tưởng cử hắn đi đến ổ dịch để hỗ trợ cứu người.

Biên Bá Hiền theo Phác Xán Liệt đến sân bay, hai người ôm nhau một cái thật lâu, rồi Biên Bá Hiền kiễng chân lên hôn vào trán hắn. "Đây là để cho đầu óc anh luôn sáng suốt." Cậu tiếp tục hôn vào mũi hắn. "Mũi này phải chú ý đeo khẩu trang thường xuyên." Lại đến tai. "Tai này phải luôn chú ý nghe điện thoại em mỗi lúc rảnh." Cuối cùng là đến môi. "Môi này, nhất định phải trở về, để tiếp tục nói lời yêu em."

Phác Xán Liệt không kìm lòng được, nắm tay cậu thật chặt, hôn sâu xuống môi cậu. Dứt ra, gọi một tiếng "Bảo bối".

Vì hắn sợ đây là tiếng bảo bối cuối cùng mà hắn được gọi.

"Anh yêu em."

Vì hắn sợ đây là lời yêu cuối cùng mà hắn có thể nói với cậu.

Anh không sợ Vũ Hán, anh không sợ dịch bệnh, anh chỉ sợ em bị bỏ lại một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net