5. nhất kiến chung tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Byun Baekhyun ngồi trên taxi xem kĩ lại địa chỉ trên điện thoại một lần nữa, nói với bác tài dừng xe, thanh toán rồi đi xuống.

Cậu đứng trước cửa lớn công ty CB, ngước nhìn tòa nhà to lớn trước mặt mà không khỏi kinh hãi, cậu trước giờ chưa từng thấy tòa nhà nào to lớn như thế này!

Có một vài người đi qua thấy Baekhyun đứng ngơ ngác thì nhìn cậu với ánh mắt như nhìn nhà quê lên phố. Baekhyun cũng không thèm quan tâm tới ánh mắt của họ, xốc ba lô trên vai tiến thẳng vào công ty.

Tay còn chưa chạm vào cửa lớn, chú bảo vệ đã chặn cậu lại, mặt tỏ rõ ý không cho vào.

"Này nhóc, đây không phải chỗ cho trẻ con tùy tiện vào chơi đâu!"

Baekhyun nghe mà tức xì khói, 'nhóc' cái gì chứ, cậu đây đã 22 tuổi rồi!

"Chú à, cháu không đến đây để chơi, cháu đến gặp chủ tịch."

"Cậu có hẹn trước không? Nếu không có thì về đi."

Còn chưa kịp mở miệng trả lời, chú bảo vệ đã xoay người cậu lại tỏ ý muốn đuổi khách. Cậu đứng trước cửa công ty tức nhưng không thể làm gì được.

Con người thành phố thời nay đều vô lí vậy sao? Cứ tự hỏi tự trả lời, Baekhyun vứt bỏ liêm sỉ, xoay người lại, mặt dày một lần nữa đi vào.

Kết quả vẫn như vậy, chú bảo vệ vẫn không cho cậu vào. Rõ ràng chú Park đã bảo cậu là chỉ việc đến công ty, rồi đi thẳng lên phòng chủ tịch ở tầng cao nhất để nhận việc. Nhưng việc quan trọng đầu tiên là bước qua cánh cửa này cậu vẫn chưa làm được.

Sống ở Bucheon hơn hai mươi năm, luôn luôn được ba mẹ cưng chiều, muốn gì được lấy, làm gì cũng thuận lợi. Ở quê, cậu cũng phải được gọi là có tiếng, được đám trẻ con trong khu gọi là đại ca, lúc nào cũng rất nghe lời cậu, nhưng đấy chỉ là ở quê thôi.

Lần đầu tiên lên Seoul, lần đầu tiên nếm trải cảm giác làm việc không thuận, lần đầu tiên bị khi dễ, Baekhyun cảm thấy thật không phục.

Còn đang định bỏ điện thoại ra gọi điện cho chú Park, thì cửa lớn được mở, một người đàn ông cao gần mét chín với gương mặt cực kì điển trai bước ra.

Người đàn ông này nhìn thì rất soái nhưng mặt lại trông rất khó ở, hàng lông mày của hắn nhăn lại như có thể kẹp chết một con ruồi. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen, tùy tiện mở hai cúc đầu để lộ xương quai xanh trông vô cùng hấp dẫn. Kết hợp với nó là một chiếc quần âu đơn giản làm tôn lên đôi chân thon dài.

Tóc hắn vuốt ngược ra đằng sau, bên tay trái hắn có đeo một cái đồng hồ Rolex, vừa nhìn đã biết là rất đắt rồi.

Để đánh giá người đàn ông này, Baekhyun chỉ có thể dùng hai từ để hình dung "đại gia".

Thấy cậu trai trước mặt vẫn đứng nhìn mình với ánh mắt có hơi kì quái, Park Chanyeol liền quay sang hỏi bảo vệ: "Có chuyện gì?"

Bảo vệ cung cung kính kính ghé vào tai hắn nói nhỏ, thái độ hoàn toàn đối lập lúc nói chuyện với Baekhyun: "Chủ tịch, đứa nhóc này cứ đòi gặp cậu, nhưng không có hẹn trước, tôi không dám cho vào."

Nghe xong, hắn nhìn lại Baekhyun một lần nữa, lúc này hàng lông mày của hắn mới giãn ra, nét khó ở trên mặt cũng tan biến mất. Một cậu nhóc trông như sinh viên 18 tuổi, tóc nhuộm màu hạt dẻ, mặc một cái áo phông, một cái quần short, trên vai đeo một cái ba lô, nhìn thật không hợp với nơi này một chút nào. Hắn biết rõ nhưng vẫn cố tình nhướn mày lên hỏi.

"Này nhóc, em đến tìm ai sao?"

Lần thứ hai bị gọi là nhóc, Baekhyun liền lập tức xù lông, không thèm nể nang gì hết.

"Tôi đã 22 tuổi rồi, không phải là nhóc. Tôi đến tìm chủ tịch."

Chanyeol vẫn giả bộ, quay sang nói với Baekhyun: "Đi, tôi đưa em đi gặp chủ tịch! "

Vậy là cuối cùng Baekhyun cũng có thể đường đường chính chính bước vào công ty. Lúc này mọi người hầu như đều tập trung vào công việc của mình nên không ai để ý thấy vị chủ tịch của họ có dẫn theo một cậu con trai.

Chanyeol đi bên cạnh để ý thấy cậu con trai này từ lúc bước vào hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, trên mặt đều là biểu hiện của sự ngạc nhiên, như thể lần đầu tiên được chiêm ngưỡng vậy, hắn khẽ mỉm cười, cậu nhóc này cũng có chút đáng yêu đi.

Hắn đương nhiên biết Baekhyun đến đây làm gì. Ba hắn dạo gần đây vẫn luôn tuyển thư kí cho hắn, còn làm mối cho hắn luôn, nhưng những thư kí trước đó đều không chịu được cái tính khó ở của hắn mà đều chạy hết, khiến ba hắn cực kì buồn bã.

Ông Park thấy con trai mình 27 tuổi đầu rồi mà suốt ngày chỉ biết hẹn hò với công việc, còn không thèm tìm một thư kí, ông cũng lo lắng lắm chứ. Ông liên tục tuyển người cho nó thì hết lần này đến lần khác kết quả đều là người ta bị con trai ông làm cho sợ hãi đến bỏ chạy. Lần này người ông cử đến là Baekhyun, vốn dĩ ông cũng không nỡ vì Baekhyun là con trai duy nhất của người bạn thân của ông, nhưng Baekhyun cứ liên tục nói là để cậu làm nên ông đành chấp nhận.

Chanyeol hắn vốn tính tình rất khó ở, lúc hắn đi xuống là ba hắn bắt xuống đón người. Hắn như vậy mà phải hạ mình đi đón người nên khi bước xuống mặt hắn mới đằng đằng sát khí đến vậy.

Nhưng nhìn thấy người rồi, hắn lại không thể nào mà tức giận nổi nữa. Hắn cứ nghĩ trông cậu sẽ đáng ghét như những người lúc trước nhưng không. Cậu trong sáng, ngây thơ như một cậu bé chưa nếm trải sự đời, vẻ mặt cực kì khả ái khiến cho người khác nhìn vào chỉ muốn  yêu thương, bảo vệ.

Chanyeol dẫn cậu vào phòng của mình, Baekhyun nhìn một lượt căn phòng không thấy  có ai khác liền quay sang hỏi hắn.

"Chủ tịch đâu?"

Park Chanyeol ngồi lại vào ghế của mình, hai tay đan vào nhau, chống cằm lên nhìn cậu, hỏi ngược lại.

"Đây! Nói xem em tìm tôi là vì chuyện gì?"

Trong mắt Baekhyun thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, hắn còn trẻ vậy mà đã làm chủ tịch, cậu kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn trả lời.

"Tôi đến nhận việc, tôi là Byun Baekhyun, từ nay sẽ là thư ký của anh!"

Nhìn Baekhyun nói xong còn kéo theo một nụ cười ngọt ngào, Chanyeol liền cảm thấy như tim mình hẫng mất một nhịp, hắn vội bình ổn lại tâm tình, gật đầu cười lại với cậu.

====

"Thư ký Byun, pha cho tôi một cốc cà phê!"

Baekhyun nghe xong liền ngoan ngoãn nhận lệnh đi pha ngay một cốc cà phê nóng hổi mang vào cho Chanyeol.

Chanyeol cầm cốc lên uống một ngụm liền lập tức phun ra.

"Cái quỷ gì đây?"

Baekhyun nhún vai, vẻ mặt thản nhiên đáp: "Cà phê!"

Chanyeol nhíu mày: "Sao lại ngọt như vậy?"

"Tôi cho đường đó, bình thường tôi uống tôi vẫn hay cho đường."

"Con mẹ nó, em điên sao, tôi không thích ngọt."

"Ai bảo anh bắt tôi pha, tôi không biết mắc gì chửi tôi, có giỏi anh tự đi mà pha." Baekhyun nói xong liền lườm nguýt hắn một cái rồi quay lại bàn làm việc của mình.

Chanyeol nghe xong mà thật muốn tăng xông, lần đầu tiên có người dám dùng thái độ đó nói chuyện với hắn, những người khác chỉ cần hắn mắng một câu là bỏ đi ngay, còn Baekhyun, không những không bỏ đi mà còn cãi lại hắn.

Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn vang lên, Chanyeol nhìn người gọi đến, lập tức bắt máy.

[Chanyeol à, người lần này thế nào, nếu vẫn không được ba sẽ thay... ]

"Không cần đâu ba... " Ông Park còn chưa nói hết câu, Chanyeol đã vội cướp lời, vừa nói hắn vừa chăm chú nhìn Baekhyun đang đánh máy qua lớp cửa kính, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nguy hiểm "... người này, rất tốt!"

Ông Park nghe xong, không hề thấy giọng điệu con trai bất thường, chỉ cảm thấy vui trong lòng, còn không quên dặn dò con trai.

[Nhớ đối xử với thằng bé cho tốt, đừng bắt nạt nó, bồi đắp tình cảm thì càng tốt.]

"Con biết rồi ba."

Cúp máy, Chanyeol bấm gọi cho Baekhyun vào. Baekhyun vừa bước vào, hắn liền bật công tắc kéo hết rèm xuống che đi lớp cửa kính.

Baekhyun khó hiểu nhìn hắn: "Anh muốn làm gì?"

"Lại đây."

Baekhyun không chút lo sợ bước đến gần chỗ hắn, đứng đối diện hắn qua bàn làm việc. Hắn ra hiệu cho cậu vòng qua bàn làm việc, giả bộ chỉ vào tài liệu trên bàn: "Qua đây."

Baekhyun cũng liền làm theo lời hắn nói, đi vòng sang, còn chưa đến nơi, Chanyeol đã không đợi được mà kéo người vào lòng mình.

Baekhyun hốt hoảng khi thấy mình ngồi trên đùi hắn, vội đứng dậy nhưng bị hắn giữ lại. Hai tay cậu bị một tay hắn chế trụ ra sau, bàn tay còn lại của hắn nắm cầm nâng mặt cậu lên nhìn sâu vào mắt cậu.

"Rất đẹp!"

Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng không mấy tốt đẹp của hắn, Baekhyun sợ hãi nói lắp: "Anh... anh muốn làm gì?"

Chanyeol nhìn Baekhyun cười nhẹ một cái, mà khoảnh khắc hắn cười đó, Baekhyun cảm giác như tim mình bị ai đó hung hăng cấu một phát, tim bất giác đập nhanh, mặt đỏ đến lợi hại.

Chanyeol nhếch miệng: "Làm gì à? Làm em!"

Nói xong, không kịp để Baekhyun load được ý nghĩa của câu nói vừa rồi, Chanyeol đã lập tức áp môi mình lên môi Baekhyun. Một nụ hôn có phần hơi thô bạo trực tiếp chiếm đóng khoang miệng Baekhyun. Chanyeol không ngừng gặm cắn hai cánh môi mỏng, bàn tay không an phận cũng từ từ luồn vào trong áo, xoa nắn vùng eo mảnh khảnh.

Baekhyun cả người tê dại, chết lặng tại chỗ, đến khi định thần lại thì áo sơ mi đã bị cởi ra phân nửa, cậu liền liên tiếng giãy giụa.

"Ưm... bỏ tôi ra!"

Nhân cơ hội đó, Chanyeol liền đưa lưỡi tiến vào trong khoang miệng Baekhyun, thuần thục trêu ghẹo đầu lưỡi cậu. Baekhyun giãy giụa không thành, bị hôn đến xụi lơ trong lòng hắn. Đến khi buông ra, hai cánh môi Baekhyun đã bị giày vò đến sưng đỏ, hai má phiếm hồng, khóe mắt có chút nước, nhìn thế nào cũng thấy thật mê người.

Baekhyun cơ hồ là vẫn còn chưa hết kinh hãi, nhìn hắn không thốt lên được câu nào. Chanyeol tiếp tục chuyển hướng xuống vùng cổ cùng xương quai xanh không ngừng gặm cắn, Baekhyun đương nhiên chưa bao giờ nếm trải cảm giác này, người khác như nào cậu không biết, riêng cậu, chỉ cảm thấy đau mà thôi.

Đôi bàn tay được thả ra trước đó không ngừng đấm vào người Chanyeol, miệng cũng không ngừng mắng: "Bỏ ra, tên khốn kiếp!"

Chanyeol cười tà, rút cà vạt ra, trói hai tay cậu lại, cắn một cái vào đầu nhũ tỏ ý cảnh cáo: "Thật không ngoan!"

Baekhyun lần nữa ăn đau, nước mắt trào ra, tay bị trói nhưng miệng vẫn hoạt động được: "Hức... tên khốn... anh bắt nạt tôi... "

Chanyeol nhìn bộ dạng của cậu như vậy thì không đành lòng, hắn hôn nhẹ lên khóe mắt Baekhyun, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, nghe lời!"

Giọng của Chanyeol vốn dĩ đã trầm, giờ đây khi nhuốm màu tình dục, nó lại còn khàn khàn đầy mê hoặc. Không biết là vì sao, sau khi nghe xong câu đó của Chanyeol, Baekhyun cũng thật sự nghe lời hẳn, không làm loạn gì thêm, tùy ý để Chanyeol làm gì thì làm.

Chanyeol nhẹ nhàng đặt Baekhyun lên bàn làm việc, tiếp tục rải những nụ hôn vụn vặt lên cơ thể cậu. Bàn tay nắm lấy tiểu Baekhyun thuần thục vuốt lên xuống. Lần đầu tiên bị người khác chạm vào bộ phận nhạy cảm, Baekhyun co người lại, hai chân tự giác vòng qua hông Chanyeol.

Động tác này của cậu khiến cho hắn cảm thấy cơ thể mình lại càng không ổn, tăng nhanh động tác trên tay. Chẳng bao lâu, Baekhyun như cảm thấy toàn thân tê dại, cong ngón chân một cái, liền bắn ra.

Baekhyun xấu hổ, hai tay bị trói giơ tay che mặt lại, Chanyeol thấy vậy liền bỏ tay cậu ra, mỉm cười đầy cưng chiều: "Không phải xấu hổ."

Hắn từ từ khếch trương cho cậu, cảm thấy đủ rồi mới đưa vật cứng rắn nóng bỏng đã nhịn đến phát đau của mình vào. Một đường đẩy thẳng vào trong, Baekhyun không kiềm được rên lên một tiếng "A"

Còn không đợi Baekhyun kịp thích nghi, hắn đã bắt đầu luật động, hắn đã nhịn lâu lắm rồi.

"A... ưm... chậm... chậm thôi!"

Chanyeol bỏ ngoài tai lời cậu nói, ra sức trìu sáp, khiến cho Baekhyun ở dưới thân hắn liên tục rên rỉ không ngừng.

Côn thịt không ngừng luật động, mỗi một lần đâm vào là đến tận nơi sâu nhất. Chanyeol chạm đến một khối cầu nhỏ, cơ thể Baekhyun như bị điện giật, lập tức mềm nhũn cả người.

Chanyeol nhếch miệng, tăng nhanh tốc độ hơn, dùng hết sức đâm vào. Baekhyun lúc đầu vừa đau đớn vừa phản kháng dần dần đã bị hắn dẫn dắt, bị dục vọng nhấn chìm. Lúc này cậu chỉ cảm thấy bản thân như đang được dẫn vào một chốn bồng lai tiên cảnh nào đó, được hưởng thụ một loại khoái cảm mà trước nay chưa từng có.

Ngoài phòng chủ tịch, các tầng dưới, nhân viên còn đang bận rộn sứt đầu mẻ trán chuẩn bị xây dựng ý tưởng mới. Mà bên trong phòng chủ tịch, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ không ngừng vang lên, cả căn phòng tràn ngập mùi vị của tình dục, xen vào đó còn có chút ngọt ngào của tình yêu.

Không biết đã qua bao lâu, Chanyeol giữ nguyên tư thế cũ, ngậm vành tai Baekhyun, khẽ cắn.

"Baekhyun..."

"A?..."

"Cùng một chỗ với tôi?"

"Ưm... tại sao?" Cái tay hư hỏng của Chanyeol lại bắt đầu sờ soạng, Baekhyun bị nhột, giọng nói có chút run.

"Tôi thích em."

"Tại sao?"

Chanyeol cau mày, người này sao lại lắm 'tại sao' như vậy, như là trách cứ, hắn cắn một cái lên cổ Baekhyun, rồi lại như an ủi mà liếm nhẹ lên chỗ vừa bị cắn.

"Cái này chứ coi như nhất kiến chung tình đi, vừa gặp đã yêu."

Nghe hắn nói, Baekhyun toàn thân vừa mới nguôi bớt dục hỏa lại bắt đầu nóng lên, mặt lại bắt đầu đỏ, gật đầu.

Một tháng sau, chủ tịch Park và thư ký Byun mới đến liền kết hôn, ai nấy cũng đều trầm trồ, kinh ngạc không thôi.
________________________________

Valentine vui vẻ nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net