7. xuyên không gặp được em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt cảm thấy cánh tay có chút tê, bên hông cũng có cảm giác nặng trĩu như bị vật gì đó đè nên, hắn khó chịu mở mắt.

Mà vừa mở mắt đã bị làm cho hết hồn. Trước mặt hắn là gương mặt của một cậu thiếu niên. Thiếu niên này có làn da trắng nõn, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt gần sát hắn, từng hơi thở đều đều như có như không phả vào mặt hắn, hai cánh môi mỏng hơi hé ra, bên khóe miệng còn có một nốt ruồi nhỏ trông có chút đáng yêu.

Hóa ra cánh tay hắn tê là vì đầu cậu nhóc này đang gối lên, còn bên hông cảm thấy nặng là vì một chân của cậu nhóc này cũng gác lên.

Suy nghĩ lại một chút, cảnh tượng này là thế nào, nhìn kĩ lại một chút, căn phòng này là thế nào?! Rõ ràng là hắn đang ngồi ở tửu lâu uống rượu nghe đàn hát, hai tay trái ôm phải ấp mỗi bên một mỹ nữ. Tại sao hắn vừa mới uống được mấy chén đã liền ngất đi, mở mắt ra lại ở một nơi xa lạ, cảnh vật xung quanh cái gì cũng quái lạ, mỹ nhân đâu, rượu đâu, thị vệ đâu????

Trong lúc Phác Xán Liệt còn đang mải mê suy nghĩ, cậu nhóc trong vòng tay hắn đã tỉnh lại từ bao giờ, đôi mắt đen láy đang mở to nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Biên Bá Hiền đầu tiên là cảm thấy hôm qua ngủ thật ngon, lâu lắm rồi mới có được một giấc ngủ thoải mái như vậy. Nhưng vừa mở mắt đã thấy một người đàn ông lạ mặt nằm trên giường mình, (chưa nói đến đầu tóc cùng quần áo có hơi kì quái), lại còn đang ôm mình, đứng hình mất năm giây cậu liền cho hắn một đạp lăn xuống giường.

Phác Xán Liệt lần đầu tiên bị đối xử như vậy, trợn to mắt lên quát: "Hỗn xược, ngươi lại dám đạp bản vương, có tin ta giết ngươi không?"

Tất nhiên lời nói này không gây uy hiếp gì đối với Biên Bá Hiền, cái gì mà bổn vương cơ chứ, đúng là một tên thần kinh. Trước tiên phải rời giường đã, Biên Bá Hiền đứng dậy đi vào nhà tắm để lại Phác Xán Liệt ngồi dưới đất vẫn đang cực kì khó chịu vì bị cho ăn bơ.

Sau khi Biên Bá Hiền từ nhà tắm bước ra đã không thấy Phác Xán Liệt đâu. Xuống dưới lầu, quả nhiên hắn đã đầu tóc gọn gàng, quần áo chỉnh tề đang đi khắp nhà cậu nhìn đông ngó tây.

Thấy Biên Bá Hiền đi xuống, Phác Xán Liệt liền quay qua hỏi, "Này tiểu tử kia, đây là đâu?!"

"Nhà tôi!"

"Ngươi là ai?"

Biên Bá Hiền thật muốn lao vào đánh hắn, "Cái này tôi phải hỏi anh mới đúng, anh là ai, tại sao lại xuất hiện trong nhà tôi?!"

"Cái này... bản vương cũng không biết, ta rõ ràng là đang ngồi uống rượu cùng mỹ nhân... Này! Này! Ngươi làm cái gì đó, ngươi dám đẩy bản vương đi sao?"

Biên Bá Hiền cảm thấy đây nhất định là một tên có bệnh, cũng không cần biết hắn làm sao vào được nhà mình, trước hết cứ đuổi đi đã.

"Này, này, ngươi thật to gan, ngươi biết ta là ai không? Ngươi có tin mình sẽ bị trừng phạt không?"

Nghe vậy, Biên Bá Hiền dừng lại động tác, nhưng tuyệt đối không phải vì sợ hắn, "Ồ, vậy anh thử nói xem anh là ai và vì sao tôi phải sợ anh?"

Phác Xán Liệt cuối cùng cũng có cơ hội để được thể hiện, không biết hắn từ lâu lấy ra một miếng ngọc bội, giơ lên trước mặt cậu, "Hứ, bản vương chính là Phác Thân Vương - Phác Xán Liệt, em trai duy nhất của Hoàng Đế, ngươi nói xem thái độ của ngươi đối với bản vương sẽ phải chịu tội gì?"

Biên Bá Hiền không thèm nhìn miếng ngọc bội, 'A' một tiếng, "Vậy sao?", là một tên thần kinh thì có! Nói xong, lại tiếp tục động tác đẩy Phác Xán Liệt ra ngoài cửa.

Phác Xán Liệt nhờ vào thân hình cao lớn cộng thêm sức khỏe nhờ quanh năm tập võ liền có thể kháng cự lại được Biên Bá Biền, chạy ngược lại vào trong nhà, ngồi lại lên ghế.

Hắn trừng lớn mắt nhìn Biên Bá Hiền, quát: "Ngươi!"

Biên Bá Hiền giật mình một cái, lại tiếp tục đi về phía hắn. Phác Xán Liệt sợ lại bị cậu đuổi đi, thay đổi thái độ, đứng bật dậy, cầm tay lôi lôi kéo kéo Biên Bá Hiền ngồi vào ghế. Không biết Biên Bá Hiền bị làm sao, Phác Xán Liệt vừa động vào cậu liền như bị điện giật, vội rụt tay lại, tự mình ngồi vào ghế cách Phác Xán Liệt một khoảng khá xa.

Phác Xán Liệt ngẩn người. Gì chứ, mắc bệnh khiết phích sao, rõ ràng vừa nãy còn đùn đẩy mình cơ mà.

"Đây là nhà ngươi đúng không?"

"Phải!"

"Chúng ta có thể thương lượng một chút không?"

"Không thể!"

Phác Xán Liệt đường đường là Vương gia, em trai của Hoàng Đế lại bị đối xử như vậy, hắn tức lắm. Nhưng hắn tự nhận thức được nơi này là một nơi xa lạ, không phải nơi hắn có thể xưng vương xưng bá, đành hạ thấp bản thân, nhún nhường mà nói chuyện với Biên Bá Hiền.

"Ngươi cứ bình tĩnh, nghe ta nói đã chứ. Là thế này, hiện giờ bản vương cũng không biết tại sao lại ở nhà ngươi, nhưng bản vương lại không biết đi đâu, nhưng nhìn ngươi có vẻ đáng tin cho nên bản vương sẽ ở đây, nếu ngươi đồng ý bản vương sẽ trả tiền cho ngươi, có được không?"

Biên Bá Hiền suy nghĩ một lúc, liền nói, "Tiền đâu?"

Phác Xán Liệt liền cười cười, lấy ra túi tiền trong ngực dâng lên bằng hai tay, "Đây, đây!"

Biên Bá Hiền mở túi tiền ra xem. Ha, đùa sao? Tiền này làm sao mà dùng được. Tưởng hắn là tên thần kinh thích cosplay chứ, nhưng có vẻ hắn giống như người cổ đại thật. Chẳng lẽ là xuyên không, thật kì diệu!

Biên Bá Hiền trước nay vẫn luôn là fan cứng của những bộ phim xuyên không, cậu liền đứng dậy, đi vòng quanh Phác Xán Liệt tỉ mỉ ngắm nhìn hắn. Phác Xán Liệt liền cười rộ lên: "Sao nào, ngươi có phải chưa từng thấy ai đẹp như bản vương, bị mê hoặc rồi đúng không?"

Quả nhiên vẫn là có bệnh. Biên Bá Hiền trả lại túi tiền cho hắn: "Tiền này không dùng được."

Phác Xán Liệt thất vọng, "Sao lại không dùng được?!" Không đủ sao? Lần này hắn đi đúng là không mang gì nhiều, chỉ mang tiền lẻ chứ không mang ngân lượng.

Biên Bá Hiền quyết định nói cho hắn biết sự thật, "Là thế này, thật ra anh..."

Hai tiếng sau.

Phác Xán Liệt vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này.

"Thật... thật... thật... thật sao?" Làm sao có thể, tại sao hắn lại xui xẻo như vậy. Đường đường một Vương gia, bây giờ lại chỉ là một người bình thường. Tiền của hắn cũng không thể dùng được, giờ phải làm sao?

Biên Bá Hiền gật đầu một cái, đứng dậy, "Đói rồi đúng không? Tôi đi nấu cơm!" Mặc dù để hắn ở lại nhà mình là một điều không ổn cho lắm, nhưng nhìn hắn tội nghiệp như vậy, Biên Bá Hiền quyết định sẽ làm người tốt một lần.

Phác Xán Liệt ngồi chờ đợi một lúc liền bị hương thơm từ trong bếp hấp dẫn, hắn tò mò bước vào xem thử.

Trước mặt hắn là một cậu thiếu niên chân dài, vai rộng, eo thon đang cẩn thận múc đồ ăn từ chảo ra đĩa. Hình ảnh này rất đỗi bình thường nhưng vào mắt Phác Xán Liệt thì lại thật đẹp làm sao, khiến cho lòng hắn không khỏi rung động.

Biên Bá Hiền quay đầu đặt món cuối cùng lên bàn, nói với Phác Xán Liệt: "Có thể ăn rồi!"

Phác Xán Liệt liền ngồi lên bàn bắt đầu ăn, kì thực hắn đã đói lắm rồi!

"Ngon lắm! Tay nghề của ngươi thật tuyệt!"

Biên Bá Hiền cười, không nói gì. Bản thân cậu cũng tự biết tay nghề mình tuyệt, hắn là người đầu tiên được ăn đồ cậu nấu đó.

Buổi chiều, Biên Bá Hiền có tiết phải đến trường, trước khi đi cậu dặn dò Phác Xán Liệt thật kĩ càng rằng phải ở yên trong nhà, tuy rằng đã khóa cửa nhưng cũng không biết hắn có ở yên hay không.

Phác Xán Liệt ngoan ngoãn ở nhà, ngồi suy nghĩ lại về cái việc 'xuyên không' mà Biên Bá Hiền nói với mình. Rồi lại suy nghĩ lại về hình ảnh Biên Bá Hiền lúc nấu cơm, hắn tự nhiên lại có chút thích thú, khóe miệng hơi nhếch lên.

Gần tối, khi Biên Bá Hiền về còn mang theo một người.

Biên Bá Hiền ở ngoài nhận bưu phẩm đúng lúc được gửi tới, đưa chìa khóa cho Ngô Thế Huân vào mở cửa trước. Sau đó còn chưa bước chân vào nhà đã nghe Ngô Thế Huân 'ối' một tiếng.

"Bá Hiền, nhà cậu có trộm!"

Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn tên nhóc mặt trắng như bọc sữa nhỏ trước mặt, "Điêu dân, ngươi nói ai là trộm?!"

"Điêu... điêu dân! Tên này có bệnh sao? Bá Hiền?"

Biên Bá Hiền thở dài: "Không có gì, chỉ là một người bạn."

Ngô Thế Huân cũng không nói gì thêm. Bá Hiền bảo gì thì chính là như vậy.

Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền mang về một người đàn ông, không biết tại sao trong lòng hắn lại có chút khó chịu. Khó chịu cái quái gì cơ chứ, rõ ràng mới quen người ta chưa đến một ngày.

Biên Bá Hiền bỏ lại hai người bốn mắt trừng nhau dưới nhà, đi lên lầu đi tắm.

Đến khi tắm xong đi ra, hai người vẫn giữ nguyên thái độ như tình địch nhìn nhau, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

"Thế Huân, cậu vẫn chưa về sao? Cậu chỉ đến lấy sách thôi mà, nó ở trên bàn đấy!"

Ngô Thế Huân cười cười cầm quyển sách lên rồi đi về, "Tớ về đây!" Trước khi đi vẫn không quên lườm Phác Xán Liệt thêm một cái.

Biên Bá Hiền quay qua Phác Xán Liệt: "Anh đi tắm đi!"

"Được."

Phác Xán Liệt vào nhà tắm được tầm năm phút liền gọi với ra ngoài: "Này, ngươi có đó không?"

Biên Bá Hiền biết là hắn sẽ không biết sử dụng nhà tắm nên liền chạy vào giúp đỡ.

Vừa bước vào đã lóa hết cả mắt. Phác Xán Liệt thân trên để trần, nước da màu đồng mạnh mẽ, cơ bắp rắn chắc khỏe khoắn. Dáng người hắn cậu đã thấy rất đẹp rồi, giờ lại còn đẹp hơn. Cũng may hắn vẫn mặc quần, nếu không Biên Bá Hiền sợ rằng mình sẽ chảy máu mũi mất.

Biên Bá Hiền cố gắng giữ bình tĩnh, tỉ mỉ giảng dạy cho hắn cách sử dụng xong liền chạy vọt ra ngoài.

Mặt nóng quá, tim đập cũng nhanh nữa!

Làm cho Phác Xán Liệt một bát mì, Biên Bá Hiền liền chạy lên lầu đóng cửa lại, không khóa.

Không còn tâm trạng để mà ăn cơm nữa, đặc biệt không dám đối mặt với Phác Xán Liệt nữa. Tại sao mặt lại nóng như thế cơ chứ?!

Từ năm cấp ba, Biên Bá Hiền đã tự xác định được tính hướng của mình rồi. Cậu không hề thích con gái, ngược lại còn có chút khó chịu khi ở gần họ. Mặc dù bản thân thích con trai nhưng Biên Bá Hiền cũng không phải người tùy tiện, chỉ chơi với Ngô Thế Huân, và vẫn luôn giữ chừng mực ở mức bạn bè.

Hôm nay là lần đầu tiên trong đời cậu có nhiều hành động thân mật với một nam nhân khác như vậy, đồng ý cho Phác Xán Liệt ở lại có vẻ không phải là điều đúng đắn.

Có tiếng mở cửa, Biên Bá Hiền bật dậy. Phác Xán Liệt đứng ngoài cửa mặc áo choàng tắm để lộ cơ ngực rắn chắc cùng xương quai xanh trông vô cùng gợi cảm. Vì đồ của cậu không vừa với hắn, chỉ có duy nhất bộ này là size lớn, nhưng Biên Bá Hiền cảm thấy đưa cho hắn mặc đích thực là sai lầm rồi.

"Anh vào đây làm gì?"

Phác Xán Liệt thản nhiên: "Đi ngủ đó, bản vương ăn xong rồi, rửa bát rồi nha!"

"Không được, anh đi xuống dưới ngủ ở ghế đi." Đùa à, Phác Xán Liệt mà ngủ cùng, Biên Bá Hiền không biết mình sẽ thế nào nữa.

"Vậy là không được, đường đường bản vương gia sao có thể ngủ ghế." Phác Xán Liệt thản nhiên lên giường.

Biên Bá Hiền đùn đẩy hắn, "Tốt hơn hết anh vẫn nên xuống dưới lầu ngủ."

"Sao có thể chứ, cái giường rộng như vậy, ngươi lại đuổi ta đi là sao? Ngủ một mình uổng lắm đó!" Phác Xán Liệt bày ra bộ mặt như sắp khóc đến nơi. Tiếp xúc gần một ngày, Phác Xán Liệt phát hiện ra Biên Bá Hiền là người thích mềm không thích cứng, hắn chỉ có thể nịnh nọt thôi.

Biên Bá Hiền nhìn mắt hắn rưng rưng, đưa tay đỡ trán. Cái gì mà vương gia, cái gì mà em trai Hoàng Đế. Hoàng Đế mà có đứa em như này chắc cũng không dám nói là quen. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn bày ra bộ dạng như thế này?!

"Được rồi, nhưng anh nhớ nằm cách xa tôi ra, tốt nhất đừng có chạm vào tôi."

Phác Xán Liệt ngoan ngoãn gật đầu nằm xuống, an ổn nhắm mắt ngủ.

Biên Bá Hiền cũng nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt nhưng vẫn khó khăn không ngủ được.

Bên hông bị một cánh tay ôm lấy, siết chặt, kéo lại, Biên Bá Hiền giật nảy mình, cố vùng ra nhưng không được.

"Này! Bỏ ra!"

"Bản vương phải ôm thì mới ngủ được."

"Tên khốn chết tiệt, có tin tôi đạp anh xuống không?"

Phác Xán Liệt không trả lời, vòng tay ôm Biên Bá Hiền lại siết chặt hơn. Biên Bá Hiền tức giận, xoay người lại. Trùng hợp làm sao, khoảnh khắc Biên Bá Hiền xoay người, hai cánh môi mỏng vừa vặn chạm vào môi Phác Xán Liệt. Khoảng cách này... cũng quá gần rồi đi.

Phác Xán Liệt hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều. Ngủ nhanh vậy sao? Mặc dù hắn đã ngủ say rồi nhưng Biên Bá Hiền có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Hết cách, thở dài một cái Biên Bá Hiền liền mặc kệ, nhắm mắt ngủ, cậu mệt rồi.

Trong bóng tối, Biên Bá Hiền không hề thấy được, khóe miệng Phác Xán Liệt khẽ nhếch lên.

====

Sáng hôm sau, Biên Bá Hiền là người tỉnh dậy trước, phát hiện chính mình còn đang rúc trong ngực ai kia, tay lại còn ôm người ta, thật muốn cho mình một cái tát.

Thoát được khỏi vòng tay Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền rời giường đi làm vệ sinh cá nhân.

Khi Phác Xán Liệt tỉnh dậy đã không thấy người đâu. Hắn gãi gãi bộ tóc dài "thướt tha" của mình đi xuống dưới lầu tìm người.

Biên Bá Hiền nhìn bộ tóc của hắn cùng dáng vẻ chẳng đâu vào đâu kia, thở dài. Xem ra phải đưa hắn đi cắt tóc với mua thêm quần áo thôi.

Biên Bá Hiền chạy sang nhà Ngô Thế Huân ở đối diện mượn tạm một bồ độ cho hắn mặc rồi cùng nhau ra ngoài.

Một tiếng sau, Phác Xán Liệt ngồi ở tiệm cắt tóc với một bộ đầu hoàn toàn mới, nhưng vẻ mặt lại là sự tiếc thương vô hạn nhìn đống tóc bị cắt đi của mình.

Biên Bá Hiền trả tiền xong liền kéo hắn đi. Vì tiếc tiền nên chỉ dám đi bộ, không bắt taxi. Kì thật cậu cũng không biết là tại sao mình lại tốt với hắn như vậy. Lấy tiền đóng học ba mẹ cho để mua đồ cho một người đàn ông...

Để chắc chắn, Biên Bá Hiền vẫn phải hỏi lại Phác Xán Liệt, "Này, ngoài cái túi tiền kia, trên người anh không còn gì sao? Vương gia gì mà nghèo thế?!"

Phác Xán Liệt đang hớn hở ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, nghe câu nói của Biên Bá Hiền mà như sét đánh ngang tai, hắn trợn mắt.

"Cái gì?! Ngươi dám nói bản vương nghèo sao?! Lần này bản vương ra ngoài không mang theo ngân lượng, ngoài chút tiền đó ra thì chỉ có miệng ngọc bội này thôi!" Vừa nói, hắn lại lấy miếng ngọc bội hôm qua ra.

Lần này Biên Bá Hiền mới ngắm kĩ, miếng ngọc bội này được điêu khắc rất tinh xảo, một bên mặt có khắc một chữ Liệt, bên còn lại là kí tự gì cậu cũng không rõ. Ngọc bội này của hắn có vẻ rất có giá, bán đi chắc cũng được khối tiền.

"Cái ngọc bội này của anh để làm gì?"

"Không gì cả, chỉ dùng để xác nhận thân phận thôi."

Xác nhận thân phận thì ở thời đại này cũng không cần. Nhưng có lẽ vẫn là nên giữ lại thì hơn, có thể đây là vật mà Hoàng Đế tặng hắn, để hắn giữ lại coi như làm kỉ niệm đi.

"Cái này không được."

Phác Xán Liệt lại bày vẻ mặt buồn thiu: "Vậy sao?"

Lúc này đột nhiên hai mắt Biên Bá Hiền sáng lên, cầm lấy tay hắn, "Nhưng cái này thì được!"

Trên tay Phác Xán Liệt có đeo hai cái nhẫn vàng, sao bây giờ cậu mới để ý chứ!

Phác Xán Liệt liền tháo nhẫn ra đưa cho cậu, "Cho ngươi! Trong phủ của ta nhiều lắm, nếu bây giờ mà vẫn ở đó thì tốt, ta sẽ cho ngươi hết."

Biên Bá Hiền chỉ lấy một cái, trả lại hắn một cái, "Một cái là đủ rồi!"

Sau khi bán nhẫn lấy được tiền, cả hai đi mua cho Phác Xán Liệt một đống quần áo cùng đồ dùng, rồi đi mua thêm thức ăn.

Đi vào trong siêu thị, Phác Xán Liệt thì kinh ngạc không thôi về những thứ ở xung quanh. Còn mọi người thì lại kinh ngạc không thôi về hắn (đa số là nữ).

"Oa, đẹp trai quá!"

"Anh ấy là diễn viên sao?"

"Đẹp quá má ơi, chân lại còn dài nữa."

Phác Xán Liệt mặc dù không hiểu "diễn viên" là gì nhưng khi nghe người ta khen mình lại càng ra vẻ.

Chỉ một lúc sau, một đám nữ sinh đã xúm lại quanh hắn.

"Anh đẹp trai, cho xin wechat đi!"

"Anh đẹp trai, anh tên gì?"

Phác Xán Liệt vẻ mặt mờ mịt.

Biên Bá Hiền không thể chịu đựng được nữa, đẩy xe bỏ đi trước.

Phác Xán Liệt liền đuổi theo, "Này!"

"Ngươi sao vậy?!"

"Chẳng sao cả!"

"Có sao đó, mặt đang nhăn lại trông cực kì xấu kìa!" Vừa nói hắn vừa rất tự nhiên mà đưa tay nhéo lên má Biên Bá Hiền.

"Kệ tôi!" Biên Bá Hiền đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gạt tay hắn ra, tiếp tục đi.

Phác Xán Liệt vẫn ở bên cậu lải nhải: "Sao tự nhiên lại nhăn nhó rồi? Ta biết rồi! Có phải ngươi ghen không?"

Nghe hắn nói vậy Biên Bá Hiền liền đỏ mặt, tốc độ đẩy xe cũng nhanh hơn.

"Đúng rồi, ngươi nhất định là ghen với... bản vương! Ngươi ghen vì họ không để ý đến ngươi đúng không?"

Nghe vậy, Biên Bá Hiền liền bình tĩnh lại. Cũng may hắn không nhìn thấu suy nghĩ của mình. Cậu cảm thấy mình nhất định là điên rồi, mới quen hắn có hơn một ngày thôi mà, tại sao lại không khống chế được cảm xúc cơ chứ, tại sao lại... có chút tức giận cơ chứ?!

Tối đó, Biên Bá Hiền cư nhiên vẫn bị Phác Xán Liệt ôm ngủ.

====

Có những điều tưởng chừng như không thể nhưng lại trở thành có thể. Sau một năm chung sống hai người cứ như vậy mà trở thành một cặp.

Phác Xán Liệt nhờ vào đầu óc và sự ham học hỏi mà đã tự mở một công ty. Chắc chắn sẽ không ai biết được Phác tổng ở công ty lạnh lùng cao lãnh lúc ở nhà lại là một tên đa nhân cách như nào, khi thì lưu manh vô lại, khi thì yếu đuối như thiếu nữ mới lớn.

Ví dụ như hôm nay hắn lại trổ tài nấu ăn, làm cháy một cái nồi, bị Biên Bá Hiền mắng cho một trận chỉ biết cúi đầu ủy khuất.

Đến tối khi lên giường thì sự việc lại khác.

"Ưm... nhẹ thôi..." Biên Bá Hiền hiện tại đang ở dưới thân hắn kịch liệt thở dốc, hay tay ôm lấy cổ hắn, mà một bên bàn tay, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn vàng tinh xảo, chính là chiếc nhẫn mà ngày đó Biên Bá Hiền trả lại hắn.

Phác Xán Liệt ghé sát tai cậu, dừng lại động tác mà trêu chọc, "Chẳng phải lúc nãy em mắng anh sao? Sao giờ không mắng nữa đi?! Hửm?"

"Ưm... anh... đồ khốn này!" Hắn cứ như vậy đang lúc sắp đến cao trào thì dừng lại.

"Gọi vương gia!"

"Vương... gia!"

"Em đúng là bảo bối!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net