Extra 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt vào ngày đầu tiên gặp gỡ Biện Bạch Hiền.

———————

Tôi không thể nhớ chính xác đó là ngày nào.

Nhưng là một đêm hè mát mẻ.

Tôi cùng mọi người trong câu lạc bộ âm nhạc đang ngồi quây quần ở một quán trà chúng tôi thương lui tới để thử nghiệm trò chơi mới đang rất hot "Ma sói".

Trò chơi cơ bản rất dễ hiểu và dễ đọc vị trên gương mặt của bọn họ, vì vậy tôi gần như ván nào cũng dành chiến thắng, trong chuỗi lượt thắng không giới hạn của bản thân mình, tôi thừa nhận, bản thân mình có chút trẻ con khi đã lỡ mắng một cậu trai nào đó đã kéo mình xuống với thời gian cực kì ngoạn mục là một phút ba mươi giây tính từ lúc tỉnh dậy.

Tính cách tôi rất cục và đương nhiên tôi biết điều đó, nhưng đến lúc tôi tỉnh táo mà nhận ra thì lúc ấy người nọ đã nhìn tôi với đôi mắt to tròn cực kì, cực kì ủy khuất.

Phác Xán Liệt tôi từ bé đến lớn đã gặp và giao tiếp hơn hàng ngàn người, kể cả đứng trên sân khấu hát trước vạn người, cũng không khiến tôi căng thẳng đến mức này.

Mặc dù tôi cũng không có ý gì xấu, nhưng có lẽ đã hơi quá khi nói người ta như vậy, muốn mở miệng xin lỗi, nhưng câu từ chưa thốt ra, người đó đã vội đứng phắt dậy, nhanh nhẹn chào hỏi những người còn lại rồi kéo theo một đàn em khác tên Dương Chân đi thẳng về.

-" Aiz, cái thằng này! Mày làm hỏng mất việc tốt của chị mày rồi đó!"

Trưởng nhóm Đới Dĩ Lâm mặt mày sa sẩm hướng về tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, đến bản thân tôi cũng không kiềm được mà căng cứng một phen, quả thực mặt chị dù có xinh đẹp tới đâu mà trưng ra cái bộ này cũng dọa sợ đến đầy người đấy!

-"Việc tốt?"

Đới Dĩ Lâm đỡ trán, ngã ra sau

-" Nhóc con mày vừa chửi vừa rồi là Biện Bạch Hiền của trường Y, một giọng ca tài năng đấy!"

-"Rồi?"

-"Rồi rồi cái thằng bố mày! Mày biết chị phải tốn bao nhiêu công sức mới dụ được thằng bé ra đây để tuyển vào đội không hả! Mày cái con mẹ nó!! Chị muốn giết mày!"

- "A!A chị Lâm bình tĩnh đã!"

- "Chúng mày tránh ra! Chị phải cho cái mặt than kia một trận!"

- "Chị à! Bình tĩnh a! Bình tĩnh a"

- "Xán Liệt à! Còn không mau chạy đi! Bọn tao không giữ nổi nữa rồi!"

-"Có giỏi thì đừng hòng chạy! Thằng nhóc kia!"

Bỏ lại sau lưng đống lùm sụp ồn ào, tôi thở dài đảo mắt nhìn trời mây trắng xóa trong màn đêm đen.

Lao con xe vun vút trong ngọn gió hè mát lạnh, Biện Bạch Hiền à? Ánh mắt long lanh, khuôn mặt ưa nhìn, đầu óc có chút ngốc ngốc.

Hình như tôi đã từng...

Nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi thì phải?

____________________

Mùng 6 tết, tôi cùng nhóm bạn chơi thân đến nhà Dương Chân để ăn năm mới, cho dù là hơi muộn nhưng chúng tôi vẫn rất háo hức đi đầy đủ.

Nhóm của chúng tôi hơn hai chục người, là lứa từ 16 đến 18 nên cũng khá gần gũi và thân nhau, hơn nhưng bên trong này còn có một người tôi rất thích.

Tên là Ân Ly, kém tôi hai tuổi.

Tôi thuộc mẫu đàn ông khá gia trưởng và có thiên hướng thích những người con gái đậm chất Châu Á , chính vì vậy nét xinh đẹp và dịu dàng của Ân Ly chiếm trọn tình cảm của tôi lúc bấy giờ, nhưng thất vọng thay, hình như tôi không phải mẫu người của em ấy, chính vì vậy mỗi lần tỏ tình cũng đều từ chối vô cùng thảm hại.

Các bạn có thể thấy nực cười khi một Phác Xán Liệt nổi tiếng trường X lại năm lần bảy lượt bị từ chối đến như vậy, tôi cũng không hiểu bản thân mình lúc ấy nghĩ gì, chỉ là càng khó chinh phục, thì lại càng thu hút tôi mà thôi.

Chúng tôi chung tất cả ở nhà Hoàng Dương Chân, vì vướng phải sinh hoạt câu lạc bộ nên tôi đến trễ một chút, vừa bước vào cửa.

Một thân hình thoan thoắt chạy tới chạy lui trong gian biếp chính, ánh mắt to tròn cứ ráo rác chú ý cái nồi bếp to đùng đang lấp nhấp sôi, khuôn mặt ưa nhìn khẽ nhăn lại khi ném thử nước dùng, nhìn cái cách loay hoay có chút ngốc nghếch, chẳng mấy chốc mà tôi nhận ra ngay người đó là ai dù mới chỉ gặp trước đó một lần.

-"Biện Bạch Hiền?"

Người nọ như nghe thấy mà bất giác ngơ ngác quay lại nhìn, nhưng chỉ vài giây sau, đôi lông mày lập tức níu lại, không nói gì khó chịu quay ngoắt đi hướng khác.

Haiz, nhìn vậy chắc là vẫn còn giận tôi chuyện kia rồi.

Suốt bữa ăn chúng tôi ngồi cách xa nhau, người nọ hình như cũng tỏ thái độ không thích tôi ra tận mặt, tận lực ngồi cách xa cho dù tôi có cố gắng lại gần đến đâu đi chăng nữa, đối diện còn có Ân Ly tôi thích không ngừng nói chuyện tươi cười, nghĩ một lát, tôi vẫn là nhắm mắt làm lơ.

Bữa tiệc liên hoan diễn ra trong trầm lặng, cuối cùng những kẻ không thể nhịn được cũng bắt đầu rối rít chân tay.

Hết rượu mời rồi đến rượu phạt, tôi không hẳn tự tin với tửu lượng của bản thân nhưng cũng coi như đủ để dùng trong những hoàn cảnh như thế này, thoáng nhìn qua mâm bên cạnh, tôi lập tức chú ý đến người kia.

- "Tao không uống được đâu..."

-"Uống đi!"

- "Tao thật sự không uống được mà"

-" Cứ uống đi!"

Cuộc đối thoại ở mâm bên phút chốc cũng làm tôi bận tâm, vậy là tên nhóc Biện Bạch Hiền này không thể uống, còn ép người ta như vậy không phải quá đáng sao?

Nghĩ vậy nhưng tôi cũng chẳng lên tiếng, sau cùng ánh mắt cũng không nhịn được nhìn sang mâm bên, Biện Bạch Biện nhắm mắt nhắm mũi ngửa cổ tu ực một chén rượu, bộ dạng uống xong còn luống cuống chân tay, cái bộ mặt méo xệch nhăn nhúm lại bất giác khiến tôi cảm thấy... khá đáng yêu.

- " Gì đấy?"

-"Bingo"

-"..."

-"Để đấy tao uống hộ"

Nhìn gương mặt ai kia tựa như sắp khóc, bất giác tôi cũng thấy nhộn nhạo theo, trước khi ý thức được bản thân đang làm gì, thì tôi đã ngồi cạnh cậu ta từ bao giờ, cả Bạch Hiền và Chung Đại lớp D đều nhìn tôi, ánh mắt xen lẫn cả ngạc nhiên lẫn khó hiểu.

Nếu bây giờ rút về quả thật có chút mất mặt, vì vậy chỉ còn cách đoạt lấy chén rượu trong tay Bạch Hiền, không nói một lời mà ngửa uống.

- "Liệt, tao đang mời nó mà!"

Kim Chung Đại không đạt được mong muốn, quay ra tôi thái độ có phần gay gắt.

-"Nó không uống được, tao uống hộ"

Tôi trả lời chắc nịch, Chung Đại sau đó cũng phục phịu quay đi, tôi lúc này mới quay lại nhìn Biện Bạch Hiền, nhận ngay được ánh mắt đen láy sáng lấp lánh đang nhìn mình chằm chằm, gương mặt thanh tú với sóng mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng cũng không còn mang nét khó chịu như khi mới gặp, toát lên cái gì đó rất, cuốn hút

Bị nhìn đến ngượng, tôi ho khan một tiếng:

- "Còn mày, mau ăn đi"

Trong suốt phần còn lại của bữa tiệc, tôi vẫn luôn cảm thấy có một ánh nhìn luôn hướng về mình, nhưng đến khi bất giác quay lại, cũng không biết được là ai.

_____________________

Chuyện tôi và Ân Ly không phải cứ ngày một ngày hai hay dần dần là sẽ không sao, tôi cũng (dần dần) không còn quan tâm đến em ấy nhiều như trước, cũng cảm thấy em ấy so với hình mẫu của tôi cũng xa vời một cách nào đó.

Khiến tôi khó hiểu hơn thì chắc là việc dạo này tôi bắt đầu để ý đến Biện Bạch Hiền nhiều hơn thì phải, cho dù tôi không muốn công nhận điều đó, nhưng tôi vẫn luôn để ý màn hình của Chung Đại hay Dương Chân mỗi lần họ mở story Instagram của Bạch Hiền.

Tôi cũng rất muốn trực tiếp xem, nhưng cái tôi cao ngút trời không chấp nhận được điều đó, thực sự vẫn không hiểu nổi nỗi lòng rối như tơ vò của mình.

Cuối cùng tôi đã quyết định một việc ngu ngốc, đó là tỏ tình với Ân Ly.

Khác với những lần trước, Ân Ly không còn từ chối thẳng thừng, chỉ lưỡng lự rồi nói rằng tôi hãy cho em thời gian.

Tôi đáp ứng.

Nhưng kì lạ rằng, tôi lại chẳng cảm thấy vui mừng như dự đoán.

Cảm giác mông lung này là như nào?

Chính tôi cũng không hiểu nó rốt cuộc là gì.

Tối hôm đó, tôi được Dương Chân rủ đi ăn lẩu nướng, vừa hay có thể uống rượu giải sầu, tôi cũng không từ chối.

Chúng tôi đến trước gọi bàn và thức ăn, Dương Chân hình như có việc nên xin đến sau, ăn với đám bạn được một lúc, cuối cùng thằng bé cũng đến.

Khuất sau bóng lưng của nó, là một thân ảnh khác khiến tôi dồn toàn lực chú ý, đó là Biện Bạch Hiền.

Người nọ nhìn thấy tôi cũng ngỡ ngàng ra mặt, không nói hai câu bỗng nhiên túm lấy cổ Dương Chân, vì khoảng cách quá xa, tôi cũng không biết được hai người họ nói gì, chỉ thấy có phần không thoải mái.

Được một lúc, Biện Bạch Hiền mặt này phụng phịu tiến đến bàn ăn, kéo ghế cách tôi ba chỗ định ngồi xuống thì lại bị Dương Chân nhanh nhảu cướp mất, cuối cùng không còn cách nào, lại phụng phịu ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi tự hỏi, người này rốt cuộc ghét tôi đến vậy sao?

Tại sao lại không thích ngồi cạnh?

Nghĩ đến mà tâm trạng cũng tụt dốc không phanh, có chút trẻ con khi tự nhận rằng mình thật sự không thoải mái.

Vì vậy đã quay sang giở trò trêu chọc cậu ấy.

Kì lạ thay, cho dù như vậy, Bạch Hiền cũng chỉ trả lời hết sức gọn nhẹ rồi quay đi.

Tôi không thoải mãn, lập tức tiếp tục dùng đũa gắp hết đống đồ ăn của người kia.

Cuối cùng cũng chạm được vào cái lông ngược của cậu, khiến người nọ thở phì phì như muốn lao vào một sống một còn với mình.

Bộ dáng tức giận này có chút đáng yêu.

Ăn xong tất cả mọi người đều không muốn đi về, vì vậy nghĩ ra đi lượn đường hóng mát, tôi cũng không phản đối.

Nhưng có chết cũng không ngờ Dương Chân lại đẩy người sang chỗ tôi, nhìn Biện Bạch Hiền ngơ ra như khúc gỗ, tôi nhịn không được mà hơi gắt lên.

Không hiểu có phải vì vậy không mà cậu ta định cho người khác lên xe tôi thật, thấy tình hình có vẻ không khả quan, tôi vẫn là mạnh bạo túm lấy cổ tay người nọ kéo lên.

Hừ! Cũng không thể nói tôi cơ hội, tôi chỉ là không thích ngồi chung xe cùng người lạ thôi!

_____________

Tôi không tự nhận mình là một đứa con ngoan hiền hoàn toàn, nhưng việc lên Bar khiến cho tâm trí tôi có phần được giải tỏa, áp lực của kì thi đại học và lựa chọn môn khiến tôi dần trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Mẹ tôi cũng thương con, vì vậy đề nghị tôi về việc du học, như vậy cũng sẽ bớt đi một phần gánh nặng của việc ôn thi đại học, tôi cũng không phản đối, lựa chọn này suy cho cùng cũng là tốt cho tôi.

Nhưng bố thì lại có vẻ không đồng ý cho lắm, nên chúng tôi cứ cãi nhau qua lại mãi.

Và tối hôm đó, tôi đã gọi Ân Ly đi uống.

Chủ quán BAR này là chú của tôi, vì vậy tôi có thể vào mà không cần chứng minh thư, tôi không nhớ lúc ấy mình đã uống bao nhiêu rượu, Ân Ly ở bên cạnh cũng uống, nhưng chúng tôi chẳng nói với nhau một lời nào, sau đó rất lâu, em ấy mới lên tiếng:

-" Xán Liệt à, em nhận ra em cũng hơi thích anh, vì vậy chúng ta hẹn hò đi"

Người con gái tôi từng thích, đang ở trước mặt nói thích tôi.

Nhưng tại sao tôi lại chẳng hề cảm thấy vui mừng?

Ngẫm lâu thật lâu, tôi mới mở miệng trả lời:

- "Xin lỗi, anh hết thích em rồi!"

Và tôi đã lãnh trọn cú tát đau nổ đom đóm mắt của em nó.

—————————

Tôi nhận ra mình thích Bạch Hiền, chắc là từ lúc nhìn thấy em ho ra máu.

Cho dù sau đó chỉ là do cắn phải lưỡi, nhưng thực sự doạ cho tim tôi cũng muốn ngừng đập theo, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng một người mình không để tâm sau này lại khiến mình yêu thích đến như vậy.

Bạch Hiền là con trai, nhưng sự đáng yêu của em ấy thật sự khiến tôi cũng muốn chết ngẹn, cái má phúng phính áp vào cổ tôi rất mềm mại, ánh chiều tàn nhuộm bầu trời thành một màu đỏ rực cháy bỏng.

Tôi ngước nhìn bầu trời kia, rồi lại nhìn khuôn mặt đáng yêu đang say ngủ, có lẽ Bạch Hiền sẽ không biết, lúc ấy tôi đã đặt lên trán em một nụ hôn chúc ngủ ngon.

——————————

Đêm nhạc hội ở trường, khi nhận được cuộc gọi của Biện Bá Hiền, tôi thực sự cũng không ngơf được người này thế mà lại gọi cho tôi.

Hạnh phúc là thật.

Vui mừng là thật.

Tâm trạng đang có chiều hướng tốt bỗng nhiên bị giọng nói của Ngô Thế Huân làm cụt hứng, thằng nhóc đó không hiểu vì lý do gì muốn bắt tôi xuất đầu lộ diện đến như vậy?

Có thể do tôi đã thừa nhận mình thích Biện Bạch Hiền với nó, nhưng một Xán Liệt có cái tôi quá cao lại không thể hạ nó xuống mà tìm người tỏ tình, chính vì vậy nên muốn ép tôi ra mặt chăng?

Vậy thì hắn làm được rồi.

Kéo em đi, tôi thực sự có chút hơi ghen vì không nói với tôi, thế nên đã sơ ý cầm cổ tay em hơi mạnh.

Lúc quay lại nhìn em đau, tôi thực sự rất xót.

Luông cuống không biết nên làm sao, thì bỗng nhiên trên môi đã chạm vào thứ gì đó thật mềm mại.

Thoáng qua trong chốc lát nhưng ngọt vào tận tâm can.

Biện Bạch Hiền hình như cũng bất ngờ với hạnh động của chính mình, đã thế còn có ý định tẩu thoát, tất nhiên, tôi nào có thể để cho em thoát được!

Đè người lại, tôi rúc mặt vào hõm cổ em tra hỏi, tôi rất sợ, sợ câu trả lời nhận được sẽ là "chỉ là do nhất thời thôi!"

Nhưng không, người con trai nhỏ bé như vậy lại nức nở mạnh bạo thừa nhận rằng thích...không...yêu tôi.

Phác Xán Liệt có trăm cái miệng cũng không thể thốt lên được lời từ chối.

Lần đầu được người mình thích tỏ tình, tôi rất nhiên vui mừng, lại còn khá luống cuống, nghĩ lại thực sự quá mất mặt.

Trong lúc nguy kịch, lời bài hát All of me bỗng nhiên hiện ra trong đầu, lời tỏ tình mà tôi muốn gửi đến em!

Ánh mắt em như bao trọn cả vũ trụ, lấp lánh trong màn đêm mùa hạ tháng năm, khiến tôi không thể kiềm lòng, hôn lên đôi mắt đen láy ấy một chút.

Bao nhiêu nỗi lòng lúc ấy tôi không thể hiểu, sau này sẽ từ từ bù đắp lại cho em.

Cám ơn em, Biện Bạch Hiền.

Cám ơn, vì đã động tâm với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net