Chương 39: Hai Người Cút Ra Ngoài !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ách. . . . . Vết thương này đối với nó có thể nói là tương đối nghiêm trọng, muốn hồi phục chắc phải cần một thời gian." Quan Hạo Lê nâng trán, tính khí bạo ngược này của A Tư cần phải thay đổi thôi.

"Một thời gian là bao lâu?" Lồng ngực Phác Xán Liệt phập phồng.

"Nhanh thì mấy canh giờ, lâu thì mười mấy canh giờ." Quan Hạo Lê dừng một chút, "Thật ra thì, còn một cách."

"Nói."

"Để con nai nhỏ thử một chút xem." Nụ cười trên mặt Quan Hạo Lê, khỏi phải nói rất chi là mập mờ.

Biện Bạch Hiền thấp thỏm đi theo Kim Chung Nhân vào phòng, vừa vào cửa đã nhìn thấy anh chàng con lai đẹp trai xem xét mình như tên trộm, không khỏi sờ sờ lên mặt, chẳng lẽ mặt cậu bị rỗ sao?

Khi nhìn thấy người đàn ông ác ma nghiêng người dựa trên ghế salon, tứ chi tùy ý duỗi ra thì trong lòng bắt đầu đánh trống: xem ra bộ dạng anh ta đã khá hơn ban nãy nhiều rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?

"Qua đây." Trong lòng Phác Xán Liệt tức giận quả thật có thể liên tưởng đến sóng nước cuồn cuộn để hình dung, quả nhiên chỉ có con mèo hoang nhỏ này là to gan lớn mật!

"Vừa rồi tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi." Biện Bạch Hiền lắc lắc đầu ngón tay nhỏ giọng nói.

Kim Chung Nhân cố sức mím môi không dám cười, Quan Hạo Lê không nhịn được bật cười khì một tiếng, cậu trai này đáng yêu y như con nai nhỏ.

"Bất đắc dĩ?" Giọng Phác Xán Liệt lạnh lùng cắn răng nghiến lợi.

"Vốn tại anh mà! Chẳng lẽ bị anh cưỡng gian mà tôi không được phản kháng sao?" Biện Bạch Hiền cắn môi giải thích, trước mặt ác ma tuyệt đối không được yếu thế, phải cứng rắn!

"Khụ. . . . ." Quan Hạo Lê bật cười lần nữa, liền nhận được ánh mắt hiếu chiến, muốn đánh nhau của ai đó, lập tức che miệng giả vờ bình tĩnh. Rốt cuộc A Tư tìm thấy kẻ dở hơi này ở đâu thế! Anh chết cười mất.

"Hai người cút ra ngoài!" Phác Xán Liệt thực sự khó chịu về ánh mắt hứng thú của hai người bọn họ nhìn Biện Bạch Hiền, nhất là ánh mắt hèn hạ của tên họ Quan kia. Cả nụ cười cũng thế, nhìn mà bực chết đi được!

"Tôi nói này A Tư, cậu tham lam muốn chiếm hữu thì cũng vừa vừa thôi! Nai nhỏ không phải vật riêng của cậu, chẳng lẽ không để bọn tôi nhìn thêm mấy lần sao?" Quan Hạo Lê nháy đôi mắt như biển xanh của mình, cực kì vô tội.

Thật ra Biện Bạch Hiền cũng không muốn hai người này đi ra ngoài, mặc dù là người của ác ma, nhưng cậu không muốn một mình đơn độc đối mặt với người đàn ông nguy hiểm này.

Phác Xán Liệt lạnh lùng liếc mắt một cái, mười phần khí thế, Kim Chung Nhân và Quan Hạo Lê ngoan ngoãn đẩy cửa đi ra ngoài, nếu không sớm muộn cũng có ngày bị con sói xám phúc hắc kia tính kế.

Trong chốc lát, căn phòng to lớn chỉ còn lại hai người Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, một người nằm nghiêng trên ghế salon, một người thận trọng đứng cách xa ba mét.

"Qua đây."

"Không." Biện Bạch Hiền chắc chắn bây giờ anh ta còn chưa hoàn toàn hồi phục, hơn nữa căn phòng này rất lớn, cậu có thể tìm được chỗ trốn, sau đó tùy cơ chạy thoát.

Hình như Phác Xán Liệt mặc kệ tâm tư của cậu, lạnh lùng mở miệng: "Biện Bạch Hiền, 18 tuổi, học ngành truyền thông ở Đại học F. Năm 5 tuổi mẹ qua đời do bệnh nặng, được người hàng xóm tên Diệp Lan nhận nuôi, nuôi nấng đến bây giờ. . . . ."

Mỗi một chữ giống như cái chày băng lạnh lùng gõ vào lòng Biện Bạch Hiền, thì ra anh ta đã nắm rõ cậu trong lòng bàn tay, nhất cử nhất động của cậu không chạy thoát khỏi tầm mắt của anh ta.

[d~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net