Chương 5: Thế Nào ? Có Vừa Lòng Chưa ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biện Bạch Hiền chảy càng nhiều nước mắt, theo khóe mắt không một tiếng động rơi xuống ga trải giường trắng tinh, làm nó ướt đẫm.

Trong lòng cậu hiểu được, qua đêm nay, cậu đã không thể trở về làm một cậu bé hoạt bát vui vẻ, không buồn không lo nữa rồi.

Trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn làm cậu nhíu mi, đau quá! Hơn nữa, chỗ bị cắn trở nên... Có chút là lạ, khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Phác Xán Liệt thực không ngờ cậu lại mang đến cho mình cảm giác ngọt ngào như thế, bỗng đầu lưỡi liếm một vòng, làm cho quả anh đào trước ngực cậu đứng thẳng, rồi lại từng ngụm từng ngụm nuốt vào, quá mềm mại, làm cho anh nghiện.

"Ưm..." Biện Bạch Hiền có chút không chịu nổi anh cứ hung mãnh cắn nuốt như thế, mà để cho cậu khó chịu hơn là bên trong thân thể lại nóng ran, giống như bị lửa đốt, bùng cháy lên.

Cổ họng không kiềm chế được khẽ phát ra một tiếng rên mềm mại. Tựa như đang làm nũng, vừa như muốn từ chối lại vừa như hoan nghênh.

Khi cậu kịp nhận ra, lập tức xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể cắn rách môi mình, tại sao lại có thể phát ra tiếng xấu hổ như thế chứ?

Phác Xán Liệt chợt buông viên anh đào kiều diễm ướt át ra, chống hai tay lên, từ trên cao nhìn xuống cậu bé nhỏ phấn hồng.

Khuôn mặt trắng noãn tựa như gốm sứ thượng hạng, tỏa ra nét trong sáng tinh khiết khiến người ta phải trìu mến; hai má ửng hồng như cánh hoa anh đào nở rộ vào tháng tư, làm người ta say lòng; đôi mắt vô tội đen láy như hai viên bảo thạch, êm ả tựa như một làn nước xuân, giờ phút này lại nhiễm thêm vài phần mông lung

Nhất là đôi môi đang run rẩy kia, mềm mại như thạch hoa quả, nhìn liền muốn cắn một ngụm.

Biện Bạch Hiền bị anh nhìn bằng ánh mắt sắc bén thì khó tránh khỏi sợ hãi. Toàn thân người đàn ông này toát ra hơi thở nguy hiểm, khiến trong lòng cậu sợ hãi, tay nắm chặt chăn, nhắm mắt lại quay đầu sang chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

"Chết tiệt! Mở to mắt ra nhìn tôi!" Phác Xán Liệt bá đạo ra lệnh, sao mà càng nhìn càng thấy cậu giống tiểu yêu tinh chọc giận người khác, nhìn như đáng thương vô tội, nhưng thực ra lại có tiềm chất làm cho đàn ông nổi điên.

Đột nhiên nhiệt độ ở dưới bụng tăng cao làm cho anh suýt chút không kiềm chế được, hầu kết nhấp nhô hai cái, cúi đầu, chiếm giữ hai cánh môi đỏ mọng kia, mãnh liệt mút, liếm, cắn,...

Đầu lưỡi càng thêm linh hoạt mở ra hai hàm răng đang cắn chặt của cậu, tiến quân thần tốc, cuồng dã càn quét chất lỏng ngọt ngào bên trong miệng cậu, dáng vẻ kia như là muốn nuốt luôn cậu vào bụng vậy.

Biện Bạch Hiền bị lửa nóng của anh tiến cậung làm cho đầu óc mê muội. Cậu cảm thấy mình thiếu không khí đến sắp không thở nổi rồi, đột nhiên lại cảm giác được có vật gì cứng để ở phía dưới mình, thật là khó chịu... Oán trách đưa tay đẩy vật đó, thế nhưng....cảm giác nóng rực kia...

Đầu óc cậu đột nhiên thanh tỉnh. Cậu...cậu...vậy mà lại đi đụng vào cái kia...cái kia của anh. Trong nháy mắt mặt cậu càng đỏ hơn, như quả cà chua, ngượng ngùng muốn rút lại tay, lại bị người xấu xa kia bắt được: "Thế nào? Có vừa lòng không?"

"Vụt..."Biện Bạch Hiền trong nháy mắt huyết khí dâng trào, anh...anh biết mà còn để cho mình sờ... Trời ạ, sao cậu có thể làm ra cái chuyện như thế, thật là muốn đập đầu vào miếng đậu hũ chết đi!

Phác Xán Liệt rất có hứng thú nhìn khuôn mặt ửng hồng như trái táo của cậu, dường như còn đỏ hơn cả con tôm, tia vui vẻ trong đáy mắt càng sâu, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.

Ở một nơi khác: Ngô Diệp Phàm vô cùng hoảng sợ: Cậu chủ, cậu vậy mà nở nụ cười! Còn cười đến hại nước hại dân như vậy, cười đến yêu nghiệt quyến rũ như vậy, trời ơi, tôi...tôi...

Phác Xán Liệt lạnh lùng quét mắt liếc anh ta một cái: Đưa ra ngoài... Đánh cho chừa thì thôi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net