Chương 58: Tâm Tư Khó Đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Overdose

Biện Bạch Hiền tức giận trừng mắt liếc anh một cái, đi thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn tìm Phác Xán Liệt, anh dẫn tôi đi tìm anh ta."

Trong lòng Ngô Diệc Phàm gào to không được, cậu nhóc à, không phải cậu cố ý làm khó tôi đấy chứ? Hiện giờ ông chủ không ở trong nước, hơn nữa anh ta cũng không muốn gặp cậu.

"Cái này, ông chủ đi London rồi, không biết ngày nào sẽ về." Ngô Diệc Phàm cười đến rất muốn ăn đòn.

"Anh lừa tôi! Không phải anh ta đi đâu cũng mang anh theo sao?" Biện Bạch Hiền rõ ràng không tin.

Ngô Diệc Phàm nâng trán, "Biện Công Tử, cậu coi trọng tôi quá rồi, chỉ khi nào ông chủ xử lý công việc mới đưa tôi theo thôi, hành tung thường ngày không phải ai cũng đoán được."

Lòng Biện Bạch Hiền chợt lạnh, chẳng lẽ ác ma đã chán cậu, rõ ràng là nên vui mừng mới phải, nhưng thật sự cậu lại không có tâm tình đó.

"Này, trước khi đi anh ta có nói gì không?"

"Biện Công Tử hi vọng ông chủ sẽ nói gì đây?" Ngô Diệc Phàm cười không có ý tốt gì, nhưng anh nhớ rõ đêm hôm đó không phải Biện Công Tử cúp điện thoại mà là không nhận điện thoại, là một người khác cũng sẽ tức giận, huống chi ông chủ là người cao ngạo như vậy, chẳng lẽ cậu cho rằng mình làm những chuyện kia sẽ không bị trừng phạt?

"Chuyện của anh trai tôi có liên quan tới anh ta không?" Biện Bạch Hiền không để ý tới thái độ kì quái của Ngô Diệc Phàm, trực tiếp hỏi thẳng.

"Chuyện của anh trai cậu? Chuyện gì? Đáng để Biện Công Tử kích động như vậy chạy tới chỗ này thẩm vấn? Chẳng lẽ là chuyện lớn gì kinh thiên động địa?" Nét mặt Ngô Diệc Phàm cố ý làm cho khoa trương.

Biện Bạch Hiền có loại dự cảm, chuyện này không thể không liên quan tới bọn họ được! Nhìn xem. Sắc mặt của tên trai bao này, rõ ràng là đang xem kịch hay.╭(╯╰)╮

"Khi nào anh ta trở lại?"

"Việc này, tôi cũng không rõ, Biện Công Tử kiên nhẫn một chút, đừng nóng vội như vậy!" Ngô Diệc Phàm cười rất vui vẻ.

"Anh ta cố ý đúng không? Cố ý trừng phạt tôi hôm đó không nhận điện thoại của anh ta." Sắc mặt Biện Bạch Hiền trắng bệch hỏi.

Ngô Diệc Phàm cười 'xì' một tiếng, cậu gái này cũng tự biết thân biết phận, bằng không cũng sẽ không đến đây nhanh như vậy, có điều tiếp theo ông chủ muốn chơi như thế nào, thật sự anh đoán không ra.

"Quả nhiên trí tưởng tượng của Biện Công Tử rất phong phú, chuyện này ấy à, tôi làm thuộc hạ cũng không dám suy đoán, phải đợi ông chủ ở nước trở về rồi nói. Chỉ là, đến lúc đó ông chủ có muốn gặp cậu hay không thôi, điều này rất khó nói, theo tôi thấy, hay là Biện Công Tử tới đây nằm vùng mỗi ngày, tỉ lệ nhìn thấy ông chủ sẽ càng lớn."

"Anh!" Biện Bạch Hiền gắt gao cắn môi, tức giận đến xanh mặt, càng lúc càng rối. Tên trai bao này thật là ghê tởm hết sức, quả nhiên ông chủ sao thì đầy tớ đó!

Mình thật quá ngây thơ rồi, cư nhiên cho rằng ác ma không để ý tới là chán ghét mình, không biết anh ta chỉ là xuống tay ở con đường khác, lấy người thân bên cạnh mình ra khai đao, tiểu nhân xảo trá âm hiểm hèn hạ! Thật là quá đáng!

"Tôi còn có chuyện, không đi cùng cậu được, Biện Công Tử tự mình giải quyết đi." Ngô Diệc Phàm cười híp mắt xoay người đi tới thang máy, chuyện này anh đã hiểu rồi, nói nữa sẽ bị lộ ra mất.

Cánh cửa thang máy vừa khép lại, ông chủ từ London xa xôi gọi điện thoại cho anh.

c

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net