Chương 2 💌

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:  Có cảm giác cô ta thích anh ! 🖤
一 一 一 一 一

Sau khi bác sĩ đến kiểm tra vài lần thì đưa ra kết quả:" Do tác động của cơn sốt nên có thể là bị mất trí nhớ !"

" Vậy làm sao để giúp em ấy hồi phục ?", nam nhân lo lắng nhìn Biện Bạch Hiền.

" Tôi nghĩ, Phác thiếu gia trong lúc trò chuyện cùng cậu ấy nên gợi nhiều thứ trong quá khứ hơn, có thể giúp cậu ấy khôi phục được trí nhớ", bác sĩ nói.

Nam nhân gật đầu, ghi nhớ lời bác sĩ nói. Đến khi không còn chuyện gì nữa, bác sĩ rời đi thì Biện Bạch Hiền đột nhiên hỏi:" Tôi... tôi phải ở đây bao lâu nữa ?"

Bác sĩ nhìn cậu, rồi nhìn lại các kết quả kiểm tra vừa rồi thì kết luận:" Ngày mai có thể xuất viện !"

Nghe đến ' ngày mai có thể xuất viện ', Biện Bạch Hiền vui mừng không ngớt. Đột nhiên Biện Bạch Hiền nhớ đến một chuyện, cậu quay sang nam nhân bên cạnh hỏi:" Tôi... tôi vẫn không biết nên gọi anh là gì ~"

" Đến tên anh mà em cũng quên nữa sao ? Anh là Phác Xán Liệt", Phác Xán Liệt lúc cười mỉm rất dễ nhìn.

" Phác Xán Liệt ~", Biện Bạch Hiền cứ lảm nhảm tên này mãi.

***

Sáng hôm sau, Phác Xán Liệt đến đón Biện Bạch Hiền về nhà, anh giúp cậu thu gom quần áo vào một cái túi, xong đem túi đấy bỏ vào sau lưng tiểu Nha.

Biện Bạch Hiền thoải mái thay một bộ đồ mới, bộ đồ có chất vải rất dễ chịu. Biện Bạch Hiền thoải mái lại gần Phác Xán Liệt, cậu hỏi:" Anh tìm đâu ra bộ đồ này thế ?"

" Loại vải này chỉ dành riêng để may đồ cho em thôi, thích không ?", Phác Xán Liệt xoay xoay Biện Bạch Hiền để nhìn rõ mọi thứ hơn.

" Rất thích ~", Biện Bạch Hiền cười tươi nói.

" Chúng ta đi thôi ", Phác Xán Liệt xoa nhẹ đầu Biện Bạch Hiền nói.

Trải qua nhiều năm như vậy, đúng là ở tương lai tiến bộ rất nhiều. Nhớ lúc trước, phương tiện đi lại chỉ là một loại xe ô tô bốn bánh chạy trên mặt phẳng hoặc là loại xe hai bánh gọi là mô tô thôi. Còn bây giờ, xe ô tô đã được nâng cấp lên thành một loại xe gọi là huyền phù rồi. Một loại xe nổi lơ lửng trên không, chỉ có lướt chứ không còn dùng loại bánh cao su chạy trên đất nữa.

Biện Bạch Hiền đứng bên ngoài nhìn chiếc xe không thèm chớp mắt một cái. Cái này là loại gì a ? Sao lại lơ lửng trên không thế này ! Phác Xán Liệt leo lên xe xong nhìn Biện Bạch Hiền, anh hỏi:" Em còn đứng đó làm gì ?"

" Đây... đây gọi là gì ?", Biện Bạch Hiền thắc mắc hỏi.

" Đây là xe huyền phù, chẳng phải em thích đi nó nhất sao ?", Phác Xán Liệt ngạc nhiên hỏi. Đến sở thích của mình mà em ấy cũng quên sao ?

" À... à... chắc tại tôi bị mất trí nên quên ~ haha ", Biện Bạch ngơ ngơ trách mình quên trí.

Biện Bạch Hiền leo lên xe, cậu được Phác Xán Liệt chở về nhà. Trên đường đi, xuất hiện rất nhiều thứ lạ mà cậu lần đầu nhìn thấy, các nhà lầu hay cửa hàng cũng xây dựng kiểu dáng khác rồi. Đúng là tương lai, mọi thứ đều mới tinh hoàn toàn, còn có mấy cái như là phi thuyền nữa cơ.

Biện Bạch Hiền nhìn ngó đến mê người, cậu không ngờ thế giới lại thay đổi đến như vậy. Đang ngắm nhìn bên ngoài thì đột nhiên trong xe phát ra một âm thanh, giống như tiếng chuông gì đó ' tít tít '.

Phác Xán Liệt đưa điện thoại đang đặt bên cạnh đưa cho Biện Bạch Hiền, anh nói:" Điện thoại của em ~"

Biện Bạch Hiền cầm lấy điện thoại, ấn đại một nút nào đó. Đột nhiên trên màn hình xuất hiện một hình ảnh của thiếu nữ nào đó. Cô ta bày vẻ mặt lo lắng mà nói:" Hiền, nghe nói cậu bị bệnh, sao rồi ? Đã ổn hơn chưa ?"

Biện Bạch Hiền nhìn cái người đang nói kia rồi quay sang Phác Xán Liệt, trong mắt hiện lên câu hỏi ' cô ta là ai ? '

" Là bạn của em !", Phác Xán Liệt mắt nhìn thẳng lái xe, miệng trả lời.

Bạn ?! Nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy không giống người nọ đang quan tâm mình nhỉ. Mắt cứ liếc liếc sang tìm Phác Xán Liệt, rõ ràng có gian tình !

" Tôi ổn !", Biện Bạch Hiền ngẫm một lát rồi trả lời.

" Cậu có phải sốt đến quên tớ rồi không ?", nữ nhân kia nghe vậy liền hỏi lại.

' bíp ', Biện Bạch Hiền bấm nút gì đó, màn hình biến mất. Biện Bạch Hiền giật mình một cái, cậu quay sang hỏi Phác Xán Liệt:" Cô ta... sao biến mất rồi ?!"

" Em bấm tắt cuộc gọi rồi, cô ấy sẽ tức giận ~", Phác Xán Liệt cười nói.

Biện Bạch Hiền nghĩ nghĩ gì đó, đột nhiên phát một câu:" Cô ta thật sự là bạn của tôi sao ?"

" Em đợt trước cùng Kim Chung Đại leo núi liền quen biết cô ta !", Phác Xán Liệt kể lại lần leo núi đợt trước cậu tham gia.

Biện Bạch Hiền nghĩ nghĩ, cậu biết Kim Chung Đại nha ! Đó chẳng phải là thằng bạn mà cậu quen khi vừa lên cấp ba đó sao ? Không ngờ đến bây giờ vẫn còn thân như vậy.

Quay lại cái người con gái kia, Biện Bạch Hiền có chút khó chịu nói:" Nhìn như thế nào cũng thấy cô ta không giống muốn làm bạn tôi nha. Kiểu như cùng tôi làm bạn để tiếp cận anh đấy ~"

Phác Xán Liệt lắng nghe cậu nói. Thật ra, chuyện cô gái này lúc trước có mấy cái hành động quá đà thì anh điều biết. Nhưng mà Phác Xán Liệt không mấy để ý đến. Bởi vì người Phác Xán Liệt lựa chọn thì cũng đã cưới về đến nhà rồi, cần gì quan tâm những điều không đáng bận tâm.

Phác Xán Liệt cười đùa nói:" Em vẫn còn sốt à ? Nói năng lung tung gì đấy ?"

" Không có sốt nha, tôi lúc nãy nhìn thấy miệng cô ta vờ quan tâm tôi nhưng ánh mắt cứ liếc tìm anh ~ ", Biện Bạch Hiền nói rõ cho Phác Xán Liệt nghe.

Tin cậu đi, cậu lúc trước có quen biết mấy người bạn. Bọn họ, kẻ nào có gian tình, kẻ nào có ý đồ cậu đều nhìn ra. Nói cậu là người thích nhìn ngó hay là người hiểu rộng, thích suy xét người khác thì cậu không nhận. Nhưng loại người thích xáo trộn hay chen ngang tình cảm người khác như kiểu này thì cậu hiểu rất rõ. Năm đó, mẹ cậu cũng đã từng bị một người phụ nữ gian xảo cướp mất chồng mình đấy thôi !

" Em đừng quan tâm họ, cứ để tâm đến anh là được. Em là vợ anh, chuyện anh yêu vợ mình là điều không ai có thể ngăn cản !", Phác Xán Liệt cười rồi nói, anh biết năm đó Biện Bạch Hiền trải qua cái gì nên mới nói như vậy.

Nghe anh nói câu này, Biện Bạch Hiền tự dưng thấy ấm lòng. Mà khoan, sao phải ấm lòng chứ ! Vợ anh ta là Biện Bạch Hiền của 11 năm sau, còn mình là Biện Bạch Hiền của 11 năm trước cơ mà.

🖤
Beta: Độ Miêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net