Chap 10: Biện Bạch Hiền - Tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã ngủ một giấc khá dài, cho đến ngày hôm nay, khi hai mi mắt trĩu nặng kia cuối cùng cũng chịu động đậy, tôi đã tỉnh giấc.

Hồi còn bé, cái cảm giác khi bị ánh sáng rọi vào mắt đến khó chịu luôn là thứ đầu tiên tôi cảm nhận được khi vừa thức dậy. Tôi đã từng rất chán ghét nó. Cho đến một ngày, tôi hoàn toàn mất đi khả năng nhìn nhận sự vật, khoảnh khắc đó đã khiến tôi nhận ra được cái cảm giác đáng ghét kia rốt cuộc đáng trân trọng đến nhường nào.

Năm mười bốn tuổi, tôi bị mất đi thị lực vĩnh viễn.

Khi vừa chào đời, tôi như thế nào lại mắc phải một căn bệnh kì quái, đôi mắt tôi luôn luôn đỏ rực, cứ tựa như ma cà rồng, khiến những đứa trẻ trạc tuổi chẳng bao giờ có can đảm lại gần kết thân.

Tôi khi ấy dường như rơi vào trầm cảm nặng, cho đến khi tôi gặp được cậu ấy, Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt không giống những đứa trẻ kia. Cậu ấy sống cô độc, lãnh đạm. Băng giá, vô cảm, là những gì người ta nói về đứa trẻ tên Phác Xán Liệt.

Tôi gặp Xán Liệt lần đầu tiên vào năm bốn tuổi, khi chuyển đến nhà mới ở thành phố Busan. Khi đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp ngoại, gặp người anh cùng mẹ khác cha mang tên Lộc Hàm.

Xán Liệt là em trai kết nghĩa của Lộc ca, sinh sau tôi sáu tháng, nhưng lúc nhỏ đã đặc biệt cao ráo. Cũng là nhờ Lộc ca mà chúng tôi mới có thể gặp nhau, mới có thể trở nên thân thiết, thậm chí sau này tôi còn dính lấy cậu ấy hơn cả người thân trong nhà. Chính tôi cũng không thể giải thích được là vì sao lại như vậy. Quãng thời gian tôi gặp khó khăn vì không thể nhìn thấy, cũng chính Xán Liệt là người ở bên tôi nhiều nhất.

Chúng tôi ở bên cạnh nhau cho đến tận năm cuối cao trung, trước khi vào đại học, Phác Xán Liệt hướng tôi bày tỏ. Tôi cùng cậu ấy một chỗ đến tận tám năm, âm thầm dùng đôi tai lắng nghe cậu ấy dần thay đổi thành một người hoạt ngôn, thành một ngôi sao điện ảnh được vô số người hâm mộ.

Đối với tôi, những năm tháng thanh Xuân tươi đẹp ấy, dù thiếu thốn ánh sáng dương gian, nhưng tựa hồ chúng lại là những hồi ức hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Nhưng tôi hiện tại không biết, đến bao giờ cả hai người chúng tôi mới lại có thể cùng nhau một chỗ, trải qua những tháng ngày êm đềm không sóng gió như quá khứ đã từng.

Ngày chủ nhật kinh hoàng ấy, tôi chính là không thể nào quên được, dù chỉ một chút. Cái cảm giác đau đớn chậm rãi ăn mòn từ ngoài vào trong, cái cảm giác như cơ thể bị vỡ vụn thành từng mảnh, cảm giác trái tim như bị đâm đến rỉ máu, dường như khảm sâu vào tâm can tôi rồi.

Tôi hận anh ấy, Phác Xán Liệt, tôi tuyệt đối căm ghét con người này.

Nhưng tôi lại yêu, yêu sâu sắc nam nhân ấy.

***

"Biện Bạch Hiền, có thể nghe thấy tôi hay không?" Giọng nói của ai đó vang bên tai tôi, có chút không rõ nhưng tôi vẫn có thể nghe được trọn ý.

"Có." Tôi mơ mơ hồ hồ đáp lại, cảm giác từ cổ họng truyền đến một trận đau rát.

"Tốt. Tôi là Ngô Thế Huân, hẳn cậu còn nhớ rõ." Người này sau đó rất có ý tốt mà giúp tôi ngồi dậy. Bởi vì cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên chỉ cần cử động nhẹ, khắp nơi cũng đều truyền đến đau đớn kịch liệt, chật vật một lúc tôi mới có thể hoàn toàn ngồi thẳng, dựa lưng vào chiếc gối kê ở thành giường.

Ngô Thế Huân, cái tên quả thật rất quen.

Tôi cố gắng lục lọi trong mớ hồi ức hỗn độn, tìm kiếm những gì có liên quan đến người này.

A, Ngô Thế Huân, là người quen của Lộc ca, đúng hơn chính là người yêu cũ. Nhưng vì sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

"Bởi vì thể trạng của cậu khá đặc biệt so với những bệnh nhân khác, nên cấp trên đã điều tôi đến để giám sát và chịu trách nhiệm quá trình chữa trị cho cậu. Cứ gọi tôi là bác sĩ Ngô."

Tôi lẳng lặng nghe anh ta nói, cũng chỉ có thể gật đầu. Tôi không muốn lên tiếng, mà thật sự cũng không thể, vì cổ họng bây giờ tựa như đang bị đốt cháy.

Ngay sau đó mu bàn tay bất chợt truyền đến cảm giác mát lạnh.

"Cậu uống nước đi." Ngô Thế Huân nhẹ giọng bảo.

Tôi đưa tay tìm đến chỗ ly nước, nhẹ nhàng cầm lên, kề đến bên khóe miệng. Dòng nước ấm chảy dọc theo cuống họng, xoa dịu sự khô khốc khó chịu lúc đầu. Tôi một mạch uống cạn nước, khẽ hắng giọng, tay hơi không tự nhiên đưa ly nước ra giữa không trung, ngay lập tức liền có người cầm đi.

"Cảm ơn." Tôi nhỏ giọng nói, cảm giác dễ chịu hơn lúc trước khá nhiều.

"Không việc gì." Có người lên tiếng đáp lại, nhưng dường như không phải là giọng của Ngô Thế Huân. Thanh âm vô cùng quen thuộc, là của Lộc Hàm ca.

"Lộc ca?" Tôi mang theo nghi hoặc hướng về phía phát ra tiếng nói mà hỏi.

"Lộc Hàm...hiện tại không có ở đây." Ngô Thế Huân mang theo vài phần ngập ngừng trả lời tôi.

Nói dối.

Anh ta đang nói dối. Đó rõ ràng là thanh âm của Lộc Hàm ca, chân thực như vậy...

Ngô Thế Huân thấy tôi không phản ứng nữa liền lảng sang chuyện khác.

"Trước tiên phải nói với cậu, do cơ thể cậu hồi phục nhanh hơn dự kiến nên bất đắc dĩ cuộc phẫu thuật đã phải diễn ra sớm vài ngày, vì nếu chậm trễ hơn một chút có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu đến thể trạng. Hiện tại mảnh vỡ trong mắt đã được lấy ra hết, tuy vẫn chưa thể hồi phục ngay nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức phải sử dụng lồng kính để điều trị, chỉ cần dùng giường bệnh thường như thế này là được."

"Còn nữa, theo kết quả kiểm tra gần nhất cho thấy mắt cậu không phải là không thể chữa khỏi, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn rõ nguyên nhân nhưng nhìn chung là do giác mạc bị tổn thương bẩm sinh, vì vậy khoảng chừng ba hoặc bốn ngày sau sẽ tiếp tục tiến hành phẫu thuật thay giác mạc, sau đó cậu liền có thể nhìn thấy bình thường. Cậu không cần phải lo lắng."

"Nếu không còn việc gì nữa, vậy tôi đi trước."

Lời Ngô Thế Huân vừa dứt, vài phút sau bên tai tôi liền vang lên tiếng đế giày gõ lộp cộp trên sàn nhà cùng tiếng khép cửa thật khẽ. Bước chân nghe ra có chút hỗn độn. Chắc chắn ngoài Ngô Thế Huân và tôi, vẫn còn có sự hiện diện của ai đó. Mà ai đó ở đây, tôi chắc chắn là Lộc Hàm ca.

Tôi khẽ mím môi, tay vô thức siết chặt góc áo.

***

Lúc tôi chuẩn bị một lần nữa vào phòng phẫu thuật đã là ba ngày sau. Không gian vốn dĩ thập phần im ắng bỗng dưng bị tiếng cửa mở phá vỡ.

"Bạch Hiền." Tiếng gọi của người vừa bước vào nghe có chút mất tự nhiên lại xen lẫn bi thương.

Tôi biết đó là Lộc Hàm ca. Kể từ khi tôi tỉnh dậy, hôm nay là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi.

"Ca." Tôi khẽ cong môi, cảm thấy một cỗ cay đắng dâng trào.

"Tiểu Bạch, xin lỗi. Đến bây giờ mới có thể trò chuyện cùng em." Chỗ đệm giừơng bên cạnh hơi lún xuống, có vẻ anh ấy vừa ngồi xuống cạnh tôi.

"Chẳng phải anh vẫn luôn ở đây trong suốt ba ngày qua sao?" Tôi mang theo ý cười chậm rãi cất giọng.

"Anh..." Dường như anh ấy không ngờ tới tôi lại nói như vậy. "Anh quả thật không nên xem thường độ nhạy cảm của em. Nếu đã biết từ trước, vậy tại sao lại giả vờ như không biết?"

"Anh nghĩ ai mới là người đang giả vờ?" Là Biện Bạch Hiền, hay Lộc Hàm?

Người tỏ ra không hay không biết gì, mang lên mình loại mặt nạ nhân nghĩa giả tạo đáng khinh thường, chính là anh.

Hà cớ gì anh lại cứ tỏ ra ôn nhu săn sóc như vậy, trong khi đáng lẽ những gì anh phải làm là tiếp tục dày vò tôi mới phải.

Tôi chắc chắn anh đương nhiên phải tường tận rằng, người đã khiến mọi thứ thành ra nông nỗi này, chính là anh.

Chẳng phải chính miệng anh đã nói như vậy hay sao?

Anh không có tư cách để đối mặt với tôi. Dù là với cái thân phận anh trai cùng mẹ khác cha kia đi nữa.

"Tôi, có thể tin tưởng anh sao?" Tôi cắn chặt môi, tay vô thức vò nhăn nhúm drap trải giường. Nước mắt không kiềm được chực trào bên khóe mắt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net