Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ muốn nắm chặt một chút, lại chặt thêm chút nữa,
Áp khít lòng bàn tay cậu từng li từng tí

Sáng sớm hôm sau, trên bầu trời nắng vàng rực rỡ, bà chủ nhà ôm chăn bông lên sân thượng phơi nắng, mới vừa mở cửa đã nhìn thấy cậu nhóc cao ráo hôm qua đang căng tấm chăn mỏng lên sợi dây, cạnh đó là tên nhóc phòng 203 ngoan ngoãn đứng ở một bên ôm tấm chăn bông màu trắng.

"Sớm như vậy đã lên phơi chăn rồi à?" Bà đi tới, bỏ tấm chăn mỏng lên ghế, nhón chân phơi tấm chăn bông dày trước.

"Đúng vậy, đúng vậy-- Bà chủ, để cháu giúp cho~" Cậu nhóc cao ráo thấy dáng vẻ trầy trật của bà liền bước nhanh qua, cầm lấy chăn bông trong tay bà căng lên sợi dây, lại cúi xuống lấy tấm còn lại căng lên, bởi vì trọng lực, sợi dây thừng xù xì liền bị đè cong, búng lên búng xuống.

"Ai u, thật sự là cám ơn cậu, tối qua chơi vui không?" Bà chủ nhà híp mắt lại cười, cũng không biết có phải là vì ánh mặt trời quá chói quá gắt không, cả nhóc cao và nhóc lùn đều đỏ mặt.

"Rất vui," Nhóc lùn dùng khuỷu tay thụi vào ngực nhóc cao, "Khụ khụ-- pháo hoa rất đẹp!"

"Vui là được rồi," Bà vỗ vỗ lên chăn bông của mình, quay đầu lại hỏi, "Hai cậu chút nữa mới đi xuống à?"

"Vâng, đã lâu không phơi mình dưới nắng xuân." Nhóc lùn duỗi lưng một cái.

"Dì ra ngoài mua thức ăn, hai cậu giúp dì trông chừng một chút nhé, đàn bồ câu bên kia phá lắm, chỉ sợ chúng làm bẩn chăn của dì."

"Không sao đâu, chúng cháu sẽ trông giúp." Nhóc cao tươi cười câu vai nhóc lùn nói, "Hai cháu làm việc dì cứ yên tâm." Lại bị nhóc lùn liếc một cái sắc lẻm.

Vì vậy, bà chủ nhà vừa lẩm bẩm "Hai anh em này tình cảm tốt thật" vừa đi xuống lầu mua thức ăn.

Biện Bạch Hiền đợi bà ấy đi xa, chui ra khỏi cánh tay Phác Xán Liệt, quay đầu lại định đạp một cái, nhưng cậu ấy đã chạy xa.

"Phác Xán Liệt, cậu muốn chết à, trước mặt người khác mà cứ ôm ôm."

"Thì sao chứ, tớ còn muốn ôm cậu đến lúc cậu 81 tuổi."

"Không biết xấu hổ."

"Nếu biết xấu hổ tớ đã không đến đây."

"Còn không mau giúp tớ treo chăn lên, tay mỏi nhừ rồi." Biện Bạch Hiền ném chăn lên người Phác Xán Liệt.

"Nhưng mà... hình như không còn chỗ." Phác Xán Liệt nhăn mặt như trái khổ qua nhìn hai tấm chăn vừa phơi giúp bà chủ nhà và tấm chăn mà mình đã treo trước đó, suy nghĩ một chút, lấy chăn mỏng xuống, cầm lấy chăn bông trên tay Biện Bạch Hiền treo lên.

"Còn chăn mỏng thì sao?"

"Cũng treo lên luôn."

"Treo ở đâu?"

Phác Xán Liệt giang ngang hai tay Biện Bạch Hiền, cầm chăn đi tới, "Treo ở đây, giá phơi đồ 100% tự nhiên."

Biện Bạch Hiền lại trừng, còn Phác Xán Liệt thì bật cười. Sau đó, Phác Xán Liệt lấy chăn xuống khóac lên vai, dựa vào bức tường thấp của sân tượng, vươn tay về phía đối phương.

"Qua đây."

"Không qua."

"Không qua lát nữa không có cơm ăn."

"Cũng đâu phải cậu nấu cơm."

Phác Xán Liệt chau mày lại, đi về phiá trước, mặt đối mặt ôm lấy thân thể của Biện Bạch Hiền, lại lùi về sau dựa vào tường, "Ưm, chẳng phải như vậy là có thể phơi nắng sao. Ấm quá~"

"Cậu không nóng à?"

"Tớ cũng sợ lạnh."

"Hừ." Biện Bạch Hiền tựa vào ngực Phác Xán Liệt, hai cánh tay không biết nên đặt ở đâu, đành phải buông thỏng bên người. Phác Xán Liệt lại cầm tay cậu ấy đặt lên lưng mình.

"Không biết ôm đàng hoàng sao?"

"Phác Xán Liệt, cậu phiền quá."

"Tớ cũng phiền cậu." Phác Xán Liệt híp mắt lại cười rất gian, cánh tay cố ý vòng chặt hơn nữa.

Ánh mặt trời ngày xuân lúc nào cũng ấm áp. Dưới lầu, tiếng chuông xe đạp leng ka leng keng của người giao báo, tiếng quát tháo của người bán hàng ở sạp nhỏ, tiếng các cô các bà đi chợ mua thức ăn, chuyện trò tin tức ngày hôm qua và chuyện từ thời xửa xưa. Những âm thanh này từ xa xa truyền đến, cũng không rõ ràng và chân thực như tiếng tim đập của Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền cảm thấy những ngón tay ôm mình đang siết chặt, là do không khí quá khô hanh sao?

"Tớ ôm như vậy có phải cậu không phơi nắng được?" Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền tới làm tim Biện Bạch Hiền đập nhanh đến mức thiếu chút nữa đã lọt ra ngoài.

"Hả?"

"Hẳn là như vậy." Phác Xán Liệt xoay người, để mặt Biện Bạch Hiền hướng về phía ánh nắng, lại ôm lấy cậu ấy từ sau lưng, "Cậu còn cần phơi năng hơn cả chăn, diệt khuẩn."

"Cậu nói trên người tớ có vi trùng?" Nếu như cậu ấy nói phải, nhất định sẽ đánh cho bẹp mũi.

"Đảo lộn ngày đêm cũng là bệnh, là vi khuẩn chứ không phải vi trùng." Phác Xán Liệt gác cằm lên vai cậu ấy, tóc cọ vào cổ ngưa ngứa, "Hôm qua quầng thâm trên mắt cậu đã tuột tới xương gò má rồi, mấy ngày này tối không được thức đêm nữa, đi ngủ đúng giờ cho tớ." Lại đưa tay ra, vân vê những đốt ngón tay của Biện Bạch Hiền, "Còn nữa, tóc mái của cậu dài quá, chiều nay chúng ta đi cắt đi."

"Dài đâu mà dài--"

"Đã phủ quá mắt rời còn bảo không dài, để lát nữa hỏi bà chủ nhà xem chỗ nào có thợ giỏi."

"Sao mà nghe như cậu muốn cạo trọc đầu tớ ấy."

"Được đó, hai ta cạo luôn cho đủ một đôi."

"Cũng tốt, tiết kiệm tiền bóng đèn."

"Này... Tớ nói đùa thôi."

"Ồ, trùng hợp quá, tớ cũng vậy."

Biện Bạch Hiền thầm cười trộm. Dưới ánh mặt trời, làn da trắng nõn như được bôi một lớp nhũ vàng, những mạch máu nhỏ cũng có thể thấy được rất rõ. Phác Xán Liệt nghiêng đầu, gác má lên đầu cậu ấy.

Biện Bạch Hiền vươn tay gõ đầu Phác Xán Liệt, "Cẩn thận bà chủ nhà đột nhiên trở về."

"Mua thức ăn phải trả giá, làm gì mà nhanh như vậy~ Thêm một lát nữa đi." Nhưng cũng có khi bà ấy muốn về nhà nấu bữa sáng cho chồng con.

"Tham lam--"

"Ừ, tớ tham lam, đêm qua đã nói rồi."

"Chỉ cho cậu ôm 10 phút nữa, sau đó sẽ thu phí."

"Keo kiệt."

Phác Xán Liệt trở mặt chăn, trùm lên đầu hai người. Biện Bạch Hiền phát hiện ánh nắng ấm áp bị che, tò mò quay đầu lại nhìn, bỗng chốc, một nụ hôn khẽ khàng rơi xuống khóe miệng, chỉ là lướt nhẹ qua rồi lập tức kết thúc.

"Tớ sẽ nộp phí."

"..." Hình như không đúng chỗ nào, nói không ra, cũng không thể nói là mình chịu thiệt.

"Có thể ôm thêm 10 phút nữa không? Không đủ tớ sẽ nộp nữa."

"Quên đi!" Muốn ôm bao lâu thì cứ ôm bấy lâu.

"Cậu nói xem" Phác Xán Liệt khoác chăn lên vai, ôm lấy bờ vai Biện Bạch Hiền, cậu cảm thấy trấn nhỏ mới hôm qua vẫn còn xa lạ, hôm nay đã có sự thân quen và hơi ấm của gia đình, "Vụ Lý thật đẹp, phải không?"

"Ừm."

"Cậu nói cỏ kim ngư khi nào sẽ nở hoa?"

"Sớm thôi, bà chủ nhà nói phải tháng tư."

"Nếu không chúng ta ở đây đến tháng tư?"

"Bản thân tớ lại nghĩ..."

"Chờ đến tháng tư năm sau, chúng ta sẽ trở lại."

"Được."

Khi còn trẻ, chúng ta vẫn luôn tham luyến ánh nắng và vòng tay ấm nồng, vẫn luôn hy vọng mỗi thời mỗi khắc đều đắm chìm trong biển tình mênh mông.

Viết tâm tư vào trang nhật ký, gieo hạt giống thời gian vào tình yêu nồng nàn.

Thật giống như chờ nó lớn lên thành cây cổ thụ che trời, tình yêu của chúng ta, ăn sâu bén rễ vào bùn đất, không thể nào dao động được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net