Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở chiếc hộp báu chứa đầy hồi ức của chúng ta ra -- kỳ thực bên trong đều là những vật thông thường,
Tôi tự nói với mình, đừng để ý.
Nhưng người từng bước từng bước rời xa tôi, là cậu,
Bảo tôi làm sao không để ý được.

Sáng sớm hôm sau, Biện Bạch Hiền bị Mousse liếm tỉnh. Cậu dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, có chút khó khăn chống người dậy, bởi vì cả đêm co lại ngủ nên xương cốt toàn thân đều đau nhức, nhưng ngạc nhiên là cậu lại có thể ngủ say trên ghế salon suốt đêm, nhìn đồng đồng hồ treo trên tường thấy đã 7 giờ rưỡi, ánh mặt trời theo khe hở giữa rèm cửa chiếu vào trong nhà.


"Chào Mousse, ngày hôm nay tâm trạng không tệ nha~" Mousse thè lưỡi cọ cọ vào chân Biện Bạch Hiền rồi nằm xuống, cử chỉ thân thiết đã lâu không gặp làm Biện Bạch Hiền nghĩ, không bằng ôm nó ngủ bù một chút, bỏ qua chuyện vóc người của nó thì cũng có thể được mà...


"Nếu như hôm nay là cuối tuần thì tốt biết mấy." Xoa đầu Mousse, Biện Bạch Hiền lôi đôi dép bị nó đè dưới người ra phủi phủi, sau đó xỏ chân vào.

Lúc này, phòng bếp truyền đến một tiếng "ding", cậu híp mắt ngẩng đầu, ngửi được một mùi thơm dường như đã từng quen thuộc.


Trứng chiên và bánh mì nướng, là bữa sáng cố định của hai người trước đây, thỉnh thoảng lại kẹp thêm hai miếng thịt xông khói. Nếu như Phác Xán Liệt không kiên trì khống chế cân nặng của cậu, hai chữ 'thỉnh thoảng' sẽ biến thành 'thường xuyên'.


"Thơm quá đi..." Biện Bạch Hiền đi tới, hai tay chống mép bàn, hít sâu một hơi, nước bọt đã sắp chảy xuống, mà Mousse theo sát sau lưng cậu, nghe được mùi thơm cũng nhảy tót lên ghế ngồi xổm đợi ăn.


Lúc Phác Xán Liệt cầm đĩa quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh một người một chó gào khóc đòi ăn. Biện Bạch Hiền hai mắt nửa nhắm nửa mở ngẩng đầu lên, mái tóc rối tung, bọng mắt cách mí 3cm có hơi sâu một chút.


Phác Xán Liệt nhịn cười, bỏ hai chiếc đĩa lên bàn.


"Xem ra Ngô Diệc Phàm chọn giường không hợp ý của cậu, làm cậu chán ghét đến mức tình nguyện ngủ trên ghế salon." Nếu nhớ không lầm là hàng nhập khẩu, mềm như mây bông gòn trên trời.


"Hahaha, giường lớn quá ngủ một mình không ngon, ghế salon nhỏ hơn, có cảm giác an toàn." Biện Bạch Hiền vừa nuốt nước miếng vừa cố lấp liếm, hai tay chống hông xoay trái xoay phải vặn vẹo cơ thể cứng ngắc, "Đói quá..." Miếng bánh mì vàng óng ở trước mắt quả thật rất cám dỗ, tay đã đưa đến giữa không trung.


"Không đánh răng rửa mặt đã định ăn?" Biện Bạch Hiền sửng sốt, buông tay uất ức dẩu môi lên, không cam lòng đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.


Nhóc Mousse vô lương tâm đương nhiên là lúc có thức ăn ngon trước mắt thì không còn biết ai là ai nữa, ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích.


Phác Xán Liệt quay đầu lấy đôi đũa, đôi mà tối qua Biện Bạch Hiền dùng để ăn cơm là mới mua, nhãn hiệu vận chưa được lau sạch sẽ, cậu bỏ vào trong nước chà rửa để phần keo cao su còn dính lại bong ra hết.


Lúc đặt bữa sáng của Mousse lên bàn, hai mắt của nhóc cưng tỏa sáng, hăng hái le lưỡi.


"Quỷ tham ăn, một ngày nào đó sẽ bị mày ăn mạt." Phác Xán Liệt bật cười, đặt đũa lên chỗ bàn của Biện Bạch Hiền, lại vươn tay gõ đầu nó. Mousse đang chuyên tâm dùng cơm, bốn chữ 'xin đừng quấy rầy' vắt ngang trên trán.


Một lát sau, Biện Bạch Hiền rửa mặt xong cả người đều tràn trề sức sống, mặt mày rạng rỡ, treo khăn mặt lên rồi liền dùng tốc độ nhanh nhất nhào về phía cái ghế, uống một hớp sữa tươi ăn một miếng bánh mì, cái bụng trống rỗng đêm qua cuối cùng cũng được thỏa mãn, cậu cảm thán một câu thật sâu sắc, "A... ngon quá!"


Mousse ở bên cạnh cậu đang liếm đĩa rất nhanh, bữa sáng sớm đã bị nó nuốt sạch, đến mẩu vụn cũng không thừa lại.


"Không ai giành với cậu đâu," Phác Xán Liệt đã thay một chiếc áo sơmi màu lam nhạt, ngồi bắt chéo hai chân lật báo đọc rất tao nhã, "Chỉ là sữa tươi và bánh mì mà lại hưởng thụ như vậy."


"Ừ." Trong miệng Biện Bạch Hiền nhét đầy thức ăn nên cũng lười trả lời, tùy tiện lên tiếng.


"Ăn từ từ, đừng để mắc nghẹn."


"Ưm..." Ngày hôm nay tính tình Phác Xán Liệt thay đổi 180 độ, chẳng lẽ là có âm mưu, "Đừng nói là cậu sẽ thu phí cơm nước của tớ nha."


"Không thu cũng được... Cậu rửa chén."


Biện Bạch Hiền nhất thời biến thành gương mặt tê liệt, trời biết cậu ghét nhất chính là rửa chén.


"Vẫn thương lượng được mà..."


"Rửa chén, lau sàn nhà, tự chọn đi."

"Lau sàn nhà!" Biện Bạch Hiền giơ một tay lớn tiếng trả lời, thế nhưng đảo mắt suy ngẫm lại cảm thấy không đúng chỗ nào... A! Lỗ rồi!


"Ăn xong bỏ đĩa vào trong bồn, đã đến giờ đi làm rồi." Phác Xán Liệt đưa tay trái lên nhìn đồng hồ, bỏ báo xuống bắt đầu dọn bàn, lại dắt Mousse về lại sân thượng. Biện Bạch Hiền xem ra đã bỏ lỡ cơ hội đổi ý, đành phải một mình ôm đĩa ăn như hổ đói, thiếu chút nữa nghẹn đến ho sù sụ.


Lúc Biện Bạch Hiền thay quần áo đi ra đã thấy Phác Xán Liệt đeo túi thay giày xong xuôi đang đứng ở cửa chờ, cậu bước nhanh hơn, kinh ngạc khi thấy hôm nay cậu ấy lại kiên nhẫn chờ mình mang giày xong mới mở cửa.


Phác Xán Liệt hôm nay là khác thường hay là uống lộn thuốc? Biện Bạch Hiền buồn bực đi theo sau lưng cậu ấy.


Xe chạy bon bon trên đường, Biện Bạch Hiền cố ý ở trên xe sờ tới sờ lui, lúc thì mở đèn trần, lúc lại mở tấm che nắng ra soi gương, Phác Xán Liệt chẳng những không tức giận mà còn mở radio lên nghe, đừng nói là ngày hôm qua xảy ra chuyện gì đó đáng để cậu ấy cao hứng như vậy?


"Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt?"


"Đúng vậy, buổi tối có thể không cần ăn mì gói đương nhiên tốt."

"Tiểu Độ, cậu ta... ngày nào cũng đến?"


"Một tuần đến 2-3 lần thôi."


"À... Một năm nay cậu không tự nấu cơm cho mình sao?"


"Có học cậu ta mấy món đơn giản, nhưng mà muốn ăn tiệc lớn vẫn phải dựa vào cậu ta." Biện Bạch Hiền âm thầm cắn răng, sớm biết vậy mình cũng đã học nấu ăn rồi, đảo mắt nghĩ đến lịch sử đen đúa của mình... Quên đi, xem như chưa nói gì hết...


"Làm phiền người ta mãi cũng không hay đâu--"


"Bộ trước đây cậu không làm phiền tôi mãi sao?"


"Có -- a--"


Hai chúng ta khi đó giống vậy sao, giống sao? Biện Bạch Hiền gần như sắp nổ tung, quay đầu sang chỗ khác không nhìn cậu ấy, gương mặt cậu phản chiếu trên cửa xe đã nhăn đến sắp thành một nhúm.


Phác Xán Liệt càng ngày càng cảm thấy trêu chọc cậu ấy rất thú vị, ngón trỏ tay phải đánh theo nhịp nhạc lên tay lái.


Nhìn vào cửa sổ vừa lúc có thể thấy mặt bên thiếu đánh của đối phương, Biện Bạch Hiền dứt khoát lấy điện thoại di động ra soạn tin nhắn.


[ Phác Xán Liệt hình như có niềm vui mới rồi, làm sao bây giờ?] sau đó tìm tên "Trương Nghệ Hưng" chọn gửi đi.


[Giận lẫy đi. ]


[... Ngô Diệc Phàm, anh trả điện thoại của Trương Nghệ Hưng lại cho anh ấy mau.]


[Em ấy còn đang ngủ.]


[Đã mấy giờ rồi!]

[Anh là ông chủ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của em ấy do anh quyết định.]


Biện Bạch Hiền chả vui vẻ gì để trả lời lại, bởi vì bây giờ cậu càng không vui hơn! Một lát sau điện thoại lại rung lên.


[Anh dậy rồi... Cần anh nói chuyện với cậu ấy thử không?]


[Trước không nên... Em vẫn chưa hiểu quan hệ của bọn họ.]


[Thử dò ý của cậu ấy xem, lại nói còn ai xuất sắc hơn cậu.]


[Cậu ta biết nấu cơm...]


[... Biện Bạch Hiền, không bằng cậu nghĩ đến sắc dụ thử xem?]


[Anh là anh em tốt của em đấy sao!]


[Không phải.]


[Ngô Diệc Phàm, anh tránh xa một chút đi!]


Đồ địa chủ chuyên chế lại ích kỷ lại bá đạo lại có ham muốn độc chiến mãnh liệt! Biện Bạch Hiền cực kỳ tức giận.


Lúc này xe đã dừng ở tầng hầm để xe của công ty, Phác Xán Liệt rút chìa khóa ra mở cửa xe, Biện Bạch Hiền theo sát phía sau. Hai người đi tới cửa thang máy trùng hợp gặp được vài người đồng nghiệp trong công ty, bị những vẻ mặt nghi ngờ nhìn chòng chọc một hồi lâu.


"Cậu mới tới à?" Một người trong đó vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.


"Vâng, em là Biện Bạch Hiền, gọi em Bạch Hiền là được rồi." Nụ cười híp mắt đáng yêu 360 độ không góc chết là đòn sát thủ của Biện Bạch Hiền, đi tới đâu cũng làm người khác yêu thích, đáng tiếc là người này trước mặt ngoan ngoãn còn sau lưng thì... Phác Xán Liệt lại không rõ lắm.


"Haha, xin chào Bạch Hiền, anh thấy nhà thiết kế Phác chở cậu đến đây, các cậu tiện đường?" Ngày hôm qua chợt nghe nói người mới nhận được đãi ngộ đặc biệt xưa nay chưa từng có, tất cả mọi người đều tò mò rốt cuộc bối cảnh của cậu ấy là thế nào.


Cửa thang máy mở ra, một đám người đi vào bên trong, Biện Bạch Hiền thoáng nhìn mặt bên hướng thẳng về phía trước không gợn sóng không sợ hãi của Phác Xán Liệt, mà ánh mắt dò xét của đồng nghiệp vẫn ở trên người mình không chịu dời đi, như là đang chờ cậu trả lời.


"Em và Phác Xán Liệt là... là quan hệ ở chung." Câu cánh tay của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền nở nụ cười chất phác, những người quen lẫn không quen trong thang máy đều mang nét mặt hiểu rõ trao đổi ánh mắt với nhau, cũng không ngạc nhiên lắm.


Duy chỉ có con người yên lặng ở bên cạnh hình như nứt toạc ra một đường.


Biện Bạch Hiền mừng thầm không ngớt, tiếp tục thoải mái ôm lấy cánh tay cậu ấy không buông.


"À... Thảo nào, Bạch Hiền đáng yêu như vậy." Mọi người dường như đồng thời tìm được nguyên nhân Phác Xán Liệt vẫn đi về một mình trong công ty và không thích gần gũi người khác quá mức, lại đồng thời rạch một đường thật đậm dưới câu [Người đàn ông độc thân hoàn mỹ, vừa đẹp vừa giàu đã có bạn trai rồi].


Kỳ thực, Biện Bạch Hiền vẫn có chút khẩn trương, cậu đã lâu không đùa giỡn với Phác Xán Liệt, có hơi sợ cậu ấy sẽ tức giận, muốn giải thích cho rõ, nhưng chỗ hai người chạm vào nhau dù cách lớp vải vóc vẫn như sắp bốc cháy, làm cậu nhất thời không muốn buông tay.


Vì vậy, trên đường thang máy đi lên, Biện Bạch Hiền cũng không rút tay lại, chỉ là cúi đầu, nhìn mũi giày song song của mình và Phác Xán Liệt ngây người, thầm nghĩ trong ba ngày cậu dọn vào nhà Phác Xán Liệt, đây là lần đầu tiên cùng cậu ấy đứng ngang nhau.


Trong lúc ngẩn ngơ thang máy đã tới nơi, đám người dần tả ra các hướng, chỉ để lại Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đứng trong không gian chật hẹp.


"Tớ... tớ chỉ đùa một chút mà thôi, đừng giận nha." Cho dù Biện Bạch Hiền không muốn bỏ ra, nhưng cũng chỉ có thể rụt tay về buông thỏng bên người.


Phác Xán Liệt quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu ấy hỏi "Tại sao tôi phải tức giận?" liền đi ra ngoài.


Một mình cậu đứng trong thang máy, mãi đến lúc cửa sắp đóng lại lần nữa mới đưa tay ấn nút mở ra.


Tâm trạng đã không còn lên xuống theo hành động của một người khác, cho dù đối phương có làm gì cũng không liên quan đến mình, ngoại trừ tim đã không còn bị dẫn dắt, thì có thể vì nguyên nhân gì khác chứ.


Cậu biết có một số việc đã trôi qua cũng sẽ không quay lại, cậu biết cậu ấy không phải vĩnh viễn chỉ thuộc về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net