Chương 6 : Next

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Part 2]


"Này, hồ sơ của cậu. Giáo sư Từ nói cậu không đến tạm biệt, cứ cằn nhằn mãi, hôm nào rảnh rỗi cùng nhau đến tìm ông ấy ăn bữa cơm đi." Trương Nghệ Hưng đập xấp hồ sơ lên tay Biện Bạch Hiền, đối phương nhận lấy, tháo balô để lên bàn bỏ hồ sơ vào trong.


"Ai ngờ bọn họ sắp xếp phỏng vấn vào ngày đó." Cậu lo lắng nhìn Trương Nghệ Hưng, "Sếp của anh nhìn qua thấy khó đối phó đây... Anh ổn chứ?"

"Dùng cả từ 'đối phó' nữa, cậu thật sự quá đề cao anh." Trương Nghệ Hưng đẩy vai Biện Bạch Hiền nở nụ cười nói, "Còn có thể làm sao, phải chịu thôi, cái gì cũng không nghe không thấy, làm việc chăm chỉ một chút, đó mới là con đường sinh tồn." Tuy rằng Ngô Diệc Phàm có một gương mặt ác liệt, tính cách cũng không dễ chung đụng, nhưng dù sao mình cũng là nhân vật nhỏ bé đến không có cảm giác là đang tồn tại, lăn lộn ở đây vài năm tích lũy kinh nghiệm rồi lại chuyển chỗ làm còn tốt hơn người chưa tập đi đã tập chạy.


"Được rồi, vậy anh tự lo liệu đi, em về đây."


"Nhớ là phải dùng thang máy dành cho khách, thang máy mà vừa nãy chúng ta đi lên phải quẹt thẻ công tác mới nhấn nút được đó." Nếu không phải Ngô Diệc Phàm cần tư liệu cuộc họp gấp, mình phải đưa cậu ấy xuống lầu mới yên tâm.


"Công ty lớn quả thật có nhiều quy tắc. Em biết rồi, yên tâm đi."


"Trình độ mù đường của cậu xem thế là đủ rồi, bảo anh sao yên tâm."

"... Đừng xem thường em nha, tìm thang máy khó thế nào được."


Sự thật chứng minh, tìm thang máy, chính là rất khó.


Công ty của Ngô Diệc Phàm không chỉ là lớn, mà là rất lớn. Biện Bạch Hiền đi lòng vòng trong tầng lầu tìm kiếm khắp nơi, chỗ tiếp giáp giữa ba khu làm việc độc lập còn có phòng nghỉ và phòng họp, lối thoát hiểm cũng đã khóa kín.


Công ty thiết kế luôn phức tạp vậy đấy, phòng làm việc mà cũng thiết kế như bảo tàng lịch sử, "Nhìn không hiểu."


Biện Bạch Hiền đau cả đầu, đang suy nghĩ xem có nên vòng về tìm Trương Nghệ Hưng xin giúp đỡ hay không, mất mặt thì mất mặt.

"Ơ? Cậu vẫn chưa đi sao?" Lúc này phía sau có một giọng nói vang lên, Biện Bạch Hiền kinh ngạc quay đầu lại.


Chính là người sáng nay đụng vào cậu.

"A! Là cậu! Đúng lúc lắm! Tôi không tìm thấy thang máy cho khách dùng, cậu có thể dẫn tôi đến đó không?"


"Được chứ, không thành vấn đề, thang máy cho khách dùng quả thật hơi khó tìm, phải vòng qua khu C đi về hướng lối thoát hiểm."


Người kia tiến đến gần cậu, lúc này Biện Bạch Hiền mới chính thức mặt đối mặt với cậu ấy.


Áo sơmi trơn, bên ngoài khoác một chiếc áo len lông cừu sọc đỏ trắng, tay áo xắn lên, màu sắc của đôi mắt tôn lên thần thái rất nhiều, dáng người cao ráo thật tốt, mặc cái gì vào cũng đều thẳng thóm phẳng phiu. Biện Bạch Hiền bất giác quan sát người ta rồi bắt đầu hâm mộ, mãi đến lúc cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của đối phương mới sờ mũi đứng thẳng người dậy.


"Khó trách tôi tìm không được--"


"Đi thôi, tôi dẫn cậu qua đó."


"Hay quá, cảm ơn cậu!"

Dọc theo đường đi, hai người trò chuyện câu được câu không. Phác Xán Liệt giải thích sơ lược cho Biện Bạch Hiền nghe kết cấu bên trong công ty, chỉ tiếc là cậu học nghiên cứu sinh về viết tin và biên tập, tuy rằng trọng tâm câu chuyện buồn chán, nhưng từ miệng đối phương nói ra lại làm người khác bị nghiện. Biện Bạch Hiền ngày còn đi học là giọng hát chính của nhóm nhạc nên đương nhiên là khá nhạy cảm với âm thanh, cậu luôn cảm thấy giọng nói trầm thấp của Phác Xán Liệt nghe nhiều sẽ mê mẫn, so với giọng nói hơi khàn của mình hấp dẫn hơn rất nhiều.


"Được rồi, tôi là Phác Xán Liệt, còn cậu?"


"A... Biện Bạch Hiền." Cậu trả lời xong mới phát hiện, bọn họ vừa trò chuyện dăm ba câu đã có thể đến mức độ nói tên cho đối phương biết.


"Cậu hẳn là nhỏ hơn tôi."


"Chưa chắc nha."


"Nhìn dáng vẻ của cậu hình như là sinh viên."


"... Tôi là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp."

"Hả? ... Vậy xem ra... bằng tuổi tôi?"


Sau khi trò chuyện một lúc đã biết đối phương sinh sau mình, Biện Bạch Hiền chống hông ngửa mặt lên trời cười to, trong nháy mắt khí thế cao hơn tám mươi phần trăm.

"Vậy tôi là anh lớn rồi." Cậu ấy híp mặt lại, ngón tay chỉ vào mặt mình. Phác Xán Liệt cảm thấy người kia không chỉ là có hơi tự nhiên, đối với người quen chưa được bao lâu cũng có thể cười to thoải mái như vậy.


"Được rồi, cậu thắng..."


Trong nháy mắt đã tới cửa thang máy, Phác Xán Liệt nhấn vào nút chờ thang máy đến, còn Biện Bạch Hiền thì đứng bên phải cậu, hai tay bỏ vào túi, chân thỉnh thoảng lại giậm lên sàn nhà một cái, sau đó ngẩng đầu phồng má chu môi nhìn con số đang thay đổi.


"Người vừa rồi... Tôi nói bạn cậu ấy, là người mới?"


"Cậu nói Trương Nghệ Hưng? Đúng vậy."


"Boss của chúng tôi không phải người xấu, chỉ là hơi khó hầu hạ..."


"Nhìn ra--" Trên trán anh ta đã dán ba chữ 'khó hầu hạ' rồi còn gì.

"Yêu cầu cấp dưới cao một chút, ở trước mặt anh ta có rất ít người không phạm lỗi."


"Sau này Trương Nghệ Hưng làm việc nếu có lỗi lầm gì, cậu cứ đâm thọt thật nhiều vào, không cần nể mặt tôi."


"Bạn tồi."


"Ừ, chúng tôi đều cảm thấy quen biết nhau là chuyện thất bại nhất đời này."


"Biện Bạch Hiền, cậu thật sự rất hài hước." Còn có chút đáng yêu, đương nhiên, câu này Phác Xán Liệt nghìn vạn lần không dám nói ra khỏi miệng.

"Cảm ơn đã khen."


Thang máy đã dừng ở trước mặt, Biện Bạch Hiền móc ngón tay vào dây đeo balô nhảy đến bên trong, còn Phác Xán Liệt đứng ở bên ngoài.


"Ưm... Vậy, bye bye nha."

"Ừ, bye bye."

Mãi đến một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, tuy rằng chính cậu cũng không biết là đang tiếc nuối cái gì, có lẽ là do cảm thấy trò chuyện với cậu ấy có chút hợp ý, có lẽ cho rằng Phác Xán Liệt là một người bạn có thể quen thân, mặc dù với người thích kết bạn như Biện Bạch Hiền mà nói, số người trong danh sách có thể trò chuyện hợp ý cũng không phải là ít.

Nhưng lại không nói được có gì khác biệt.


Thôi đi, dù sao 'sự tình cờ' hôm nay lập tức sẽ biến thành quá khứ, cậu đưa tay lên, định đợi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại sẽ ấn vào số [1] ở phía dưới cùng.


"Đợi chút!" Đột nhiên một cánh tay luồn vào trong khe cửa, cửa thang máy lại mở ra, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Không trao đổi số điện thoại sao?" Nụ cười rạng rỡ của Phác Xán Liệt phóng đại ngay trước mắt, Biện Bạch Hiền bất giác nắm chặt tay.


"Hả?"


"Ưm... Nói thế nào đây, cứ cảm thấy tôi và cậu hình như trò chuyện rất hợp ý, sau này có thể cùng nhau dùng cơm hay uống trà gì đó chẳng hạn."


"Ha?" Cảm giác lời mình muốn nói lại bị người kia nói ra rất... phức tạp.


"Không muốn sao?" Phác Xán Liệt thầm nghĩ không biết cách giải thích của mình có đường đột quá hay không, cậu khẩn trương đến mức cổ họng đều run lên.


"Không phải..."


"Hơ? Vậy là có ý gì?"


"Không thích ý của câu 'cho tôi số điện thoại'." Biện Bạch Hiền buông tay ra, đưa đến trước mặt cậu ấy, "Tôi không thích gọi điện cho người khác, cậu gọi đi."


"... Được."


Biện Bạch Hiền nghe vậy bật cười khanh khách, độ cong khóe môi tươi tắn đáng yêu, làm Phác Xán Liệt mất hồn.

Một khắc kia, tôi cư nhiên sinh ra ý nghĩ, có thể thịt nát xương tan vì nụ cười của cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net