Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả bốn người cùng đi xuống căn cứ bí mật. Nơi này dần trở nên quen thuộc với Tiểu Bạch.


- Vừa rồi có mật báo về phía bên địch đã có một giao dịch với mấy kẻ nước ngoài buôn thuốc súng lậu.


Trương lão gia ném về phía giữa bàn một xấp ảnh chụp.Trương Tiểu Bạch biết rằng vụ đó chính Chung Nhân đứng đầu. Cậu cầm tấm ảnh có chụp lúc giao dịch của Chung Nhân với tên ngoại quốc.


-Đây chính là kẻ đứng đầu giao dịch đó.


Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn chằm chằm vào bức ảnh Tiểu Bạch cầm trên tay.


-Chẳng phải là Kim Chung Nhân người làm bên Phác gia đây sao? Cậu ta cũng tham gia vào việc này sao.


Tiểu Bạch cảm thấy chột dạ, hôm đó cậu đã cứu giúp Chúng Nhân, không biết có bị phát hiện hay không nữa. Nhưng thật sự nếu như chỉ có chừng này đem ra thì cũng may mắn là phần sau không có ai biết rằng chính cậu đã cứu sống Chứng Nhân.

-Đúng đây chính là Kim Chung Nhân, là kẻ hầu cận Phác  thiếu gia của nhà Phác gia.


Trương Tiểu Bạch cố tình xen vào để chứng minh rằng mình cũng biết và thậm chí còn thân quen.


-Đúng, chính hắn. Mà cha nhớ rằng trước con với Phác thiếu gia kia từng là bạn thân với nhau.

-Nhưng sau khi hắn ta để lại vết chém này con thật sự rất hận hắn.


Trương Tiểu Bạch ánh mắt thể hiện sự hận thù, tay đập mạnh vào ngực trái, giọng gằn lại căm tức.


"Xin lỗi anh, em phải làm như vậy."


-Tiểu Bạch trước từng làm bạn tâm giao với Phác Xán Liệt sao?

-Chỉ là tình cờ đến nghe hý cậu ta muốn kết giao với tôi, nhưng sau vụ cậu ta cố tình sai người ám sát tôi thì tất cả đều đã kết thúc rồi.

-Tại sao cậu ta lại vô cớ đòi lấy mạng cậu.

-Tôi cũng không rõ chuyện này.


"Vậy đó là lí do vì sao hôm đấy, Tiểu Bạch lại tránh mặt Phác Xán Liệt. Thật là quá đáng thương."


Thế Huân nhìn Tiểu Bạch , trong lòng thấy thương tâm thay cho cậu.


-Vậy nếu như tên Chung Nhân này là người thuộc phái cuối cùng ta cần tìm thì thật tiếc. Vì sau đó chúng đã có một trận chiến với nhau, nghe nói hắn bị thương nặng nhưng không chết. Nếu như lúc đó ta có mặt, cũng có thể kiểm tra hắn thuộc phái nào rồi.


Ngô lão gia nói đầy tiếc nuối, rồi còn hớp mấy hụm trà.


-Là hai bên không biết nhau sao?

-Có nhưng hình xăm ấy biệu thị cho từng phân cấp, ta điều tra thì hình mỏ neo kia là phân cấp thấp nhất, rồi đến hình móng ngựa, còn hình chữ mãnh thì ta đảm bảo cấp bậc của nó là cao nhất.


Tất cả đều im lặng không nói thêm gì. Trương Tiểu Bạch lại chìm trong suy nghĩ của riêng mình.


"Nếu như vậy thì trên mạn sườn trái của Chung Nhân là chữ mãnh, chẳng phải là người cấp bậc cao nhất sao? Cậu ta chính là móc nối quan trọng giữa kẻ bề dưới với những tên bên trên. Mình thật quá may mắn rồi. Vậy ra Phác lão gia coi như là chủ mưu, Chung Nhân là người chỉ huy thực hiện, vậy xem như trong chuyện này không có Phác Xán Liệt nhúng tay, Xán Liệt vô tội."


Suy luận một hồi cuối cùng thì vẫn là lo cho số phận của Phác Xán Liệt, cậu chỉ mong rằng người mình yêu đừng liên lụy tới việc này, thật sự nếu có thì quá là éo le rồi.


-Vậy hiện tại chúng ta chính là cần bắt được Kim Chung Nhân này về. 

-Lúc đó chính là sẽ biết tất cả.

.

.

.

.

.

Phác Xán Liệt không về nhà mà đến thẳng trụ sở cảnh sát, vào trong phòng lập tức gọi người mang tài liệu liên quan đến đám cháy trong nhà Trương gia, rồi sai người đi điều tra trong suốt quãng thời gian cậu không có ở đây thì Trương gia đã phải đối mặt những chuyện gì.

Phác Xán Liệt ngồi đọc tất cả tài liệu, chúng đều ghi chép rất sơ xài. Cậu biết chúng đã bị che dấu đi, cố đọc cũng không thể tìm ra. Hiện tại lại không thấy Chung Nhân đâu, thật sự thiếu cánh tay đắc lực Kim Chung Nhân, Phác Xán Liệt vũng không thể một mình làm mọi chuyện.


-Gọi cho tôi Kim Chung Nhân đến đây.

-Cậu ta xin nghỉ phép rồi ạ.

-Sao chứ? nghỉ phép sao.

-Vâng, cậu ta nói là làm nghiệp vụ rồi bị thương, cần phải tĩnh dưỡng.

-Vậy hiện tại đang ở bệnh viện nào.

-Bệnh viện quân đội Kinh Sơn ạ.


Phác Xán Liệt cảm thấy mình quá vô tâm rồi, Chung Nhân bị thương như vậy cậu lại  không biết. Lập tức đến thẳng bệnh viện Kinh Sơn, vừa vào quầy hỏi y tá thì người ta nói Chung Nhân đã xuất viện rồi.

Phác Xán Liệt lập tức trở về nhà, thì người trong nhà nói rằng cậu ta đã không về nhà cách đây mấy ngày. Cả cha cậu hiện tại cũng không có nhà, Xán Liệt cảm thấy có sự bất thường ở đây.

.

.

.

.

Kim Chung Nhân sau khi được Trương Tiểu Bạch cứu sống, Tiểu Bạch bỏ đi trước khi tỉnh lại, Chung Nhân chỉ biết rằng mình đang một mình nằm ở một căn nhà hoang.

Không chần chừ thêm nữa, lập tức rời khỏi nơi này, trong lòng vô cùng ngạc nhiên không biết ai đã cứu mình và liệu người ấy có biết vụ việc xảy ra. Sau khi về thông báo lại với Phác lão gia, cậu được chuyển về nhà riêng nghỉ ngơi. Dĩ nhiên là căn nhà chỉ có lão gia và cậu biết.

Ở đây tĩnh dưỡng được gần tuần, Chung Nhân cảm thấy mình cũng đã khỏe hơn, vết thương cũng đã được xử lí tốt. Giờ thì chỉ còn việc tìm ra người cứu sống cậu.


-Không biết Phác thiếu gia không thấy mình thì sẽ như thế nào? sau phải nói chuyện với cậu ta như nào đây. 


Miệng vô cùng khát, trong nhà lại vừa hết thức ăn. Nơi này lại cách xa chợ, chẳng thể nhờ ai.Chung Nhân với lấy áo khoác rồi chuẩn bị ra ngoài. Vết thương đã lành nhưng đi lại vẫn có chút bất tiện, tay vẫn phải ôm vào vết thương để giảm đau.


-Chết tiệt, biết thế chọn căn nhà nào gần hơn chút, đi bộ như này khéo chết mất thôi.


Đi được hơn nửa con đường, cũng đã gần đến chợ, Chung Nhân nhịn không được nữa liền ngồi tạm xuống phiến đá nghỉ ngơi tình cờ tiểu nha đầu kia lại xuất hiện.


-Chung Nhân, sao anh lại ở đây. Ca bị bệnh sao?

-A Thương, thật tình cờ mà. Ca chỉ là mới ốm dậy mệt quá muốn ra chợ mua ít đồ, ngồi đây nghỉ chút là có thể đi tiếp.

-Nếu như không đi được thì cứ ngồi đây, em có thể đi mua giúp ca.

-Vậy phiền em.


A Thương lập tức đi chợ mua một đống đồ, nhanh chóng quay lại chỗ Chung Nhân.


-Hay là ca cứ qua nhà em nghỉ tạm.

-Không cần, ca có thể về nhà nghỉ nãy giờ cũng thấy khá hơn rồi.

-Để em gọi xe kéo giúp ca.

-Tiểu nha đầu ngoan quá.


A Thương không an tâm nhìn Chung Nhân một mình trở về liền nhảy lên xe ngồi cùng.


-Làm gì vậy nha đầu. Ca có thể về được.

-Không ổn, cứ ngồi im đấy.


Xe kéo kéo hai người đến nhà Chung Nhân, A Thương dìu Chung Nhân vào nhà rồi quay lại xe định về luôn nhưng Chung Nhân níu tay lại.


-Là ca không muốn cho Phác Xán Liệt biết, nếu như ca ấy hỏi em cứ nói rằng không biết, ca đi làm nhiệm vụ bị thương nặng như này, Xán Liệt không biết, nếu biết sẽ rất lo lắng.

-Ca yên tâm, tuyệt đối không nói ra.

-Cảm ơn em.


A Thương liền ra về, Chung Nhân vẫn cảm thấy không an tâm, hắn nhìn ngó xung quanh rồi mới đóng cửa đi vào.

.

.

.

Nhiều ngày làm việc,đau đầu với đống tài liệu cùng vô số suy nghĩ trong đầu, Phác Xán Liệt lại muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.

Cái cảm giác trong lành này khiến Xán Liệt thư thái, thỏa mái hơn rất nhiều. Nhớ ra tiểu nha đầu đã lâu không tới thăm, Xán Liệt quyết định đi bộ tới xem tiểu nha đầu này sống thế nào.


-Chẳng phải là nha đầu sao.


Thấy nha đầu kia dáng vẻ vội vã ngồi lên xe kéo chạy thẳng đi đâu đó, Xán Liệt dự cảm trong lòng có gì đó liền gọi xe kéo khác bám đuôi theo.Chạy một hồi lâu, liền thấy tiểu nha đầu dừng xe trước một căn nhà lạ.


"Nơi này vắng vẻ như vậy, mà A Thương quen ai sao mà biết đến tận đây. Mình không thấy an tâm."


Xán Liệt núp ở phiến đá to gần đó quan sát thấy tiểu nha đầu đang đợi mở cửa, Xán Liệt gần như nín thở khi thấy người ra mở cửa lại chính là Kim Chung Nhân. Chẳng phải Chung Nhân trước giờ vẫn chỉ sống cùng với nhà cậu sao, giờ lại muốn ra ở riêng.

Nhìn có vẻ cậu ta bị thương, cậu còn định bước ra chạy đến hỏi rõ hai người họ thì liền nghe thấy hai người nói chuyện.


-A Thương, cảm ơn em. Em đến đây chăm sóc cho ca thật ngại quá.

-Không có gì ngại cả. Đây chẳng phải lẽ thường nên làm sao.

-Không có ai biết em đến đây chứ.

-Không có, Xán Liệt cũng sẽ không biết đâu.

-Ừm.

-Vậy thôi em về luôn đây.

-Cảm ơn em nhiều.


A  Thương lên xe kéo quay về, Chung Nhân lập tức đóng cửa lại. Xán Liệt dựa tường trong lòng lại vô cùng buồn rầu. Tại sao lại không cho cậu biết, lo cậu lo lắng sao, tình cảm huynh đệ bao nhiêu năm sao lại còn cố dấu.

"Mình phải vào bên trong xem thế nào. Tại sao phải dấu mình, nếu là vết thương do làm nghiệp vụ gây ra đâu đến trốn tránh mình như vậy." Phác Xán Liệt định bước vào thì có chiếc ô tô đỗ ngay trước của nhà Chung Nhân. Người bước xuống kia chính là cha cậu.


"Chuyện gì đang xảy ra thế này chứ."


Chiếc xe lao đi, Phác lão gia cũng bước vào trong nhà. Phác Xán Liệt quan sát kĩ xung quanh, rất may nhà bên cạnh Chung Nhân có hàng rào tương đối thấp, có thể nhảy sang. Nhưng làm cách nào để nhảy vào nhà bên cạnh trước đã.

Ở giữa sân nhà này có một cái cây khá to, cành lá vươn qua cả tường bao. Xán Liệt bước đến vươn tay thử kéo cành cây xuống, rất chắc chắn.

Cậu bắt đầu leo lên cây, rồi nhảy qua hàng rào. Sang được sân nhà Chung Nhân, nhưng vẫn không thể bước vào.Xán Liệt nhìn cách xây dựng căn nhà.


"Nhà này xây theo kiểu phương tây,thường thì nhà phương tây sẽ có ống khói để mùa đông sưởi ấm. Đúng rồi, phải tìm ống khói. Nhưng trước tiên phải xem tầng hai nhà Chung Nhân có khóa không."


Nghĩ vậy liền chèo lại lên cây, nhảy vào ban công nhà Chung Nhân.Cửa sổ khá to mà còn che rèm phủ kín. Xán Liệt mở cửa không được.


"Chết tiệt, bị khóa rồi."


Cậu áp sát tai vào cánh cửa, liền nghe thấy giọng của cha. Cậu lập tức ngồi xuống tập trung cao mà nghe ngóng câu chuyện giữa hai người họ.


-Nghỉ mấy hôm cậu thấy thế nào.

-Tôi đã đỡ hơn rất nhiều.

-Vụ lần đó, chúng ta bị sập bẫy, trong bang có kẻ bán đứng thông tin.

- Là do tôi thiếu cẩn trọng để xảy ra việc đáng tiếc đó.

-Tên ngoại quốc kia thế nào.

-Đã bị tôi bắn chết ngay tại chỗ. Số tiền đã cướp lại được. Còn số thuốc súng đó hàng giả đã mang đi tiêu hủy sạch.

-Nghe nói lần đó cậu xuýt nữa không giữ được mạng, là ai đã cứu cậu một mạng.

-Tôi cũng không rõ, khi tôi tỉnh lại chỉ thấy một mình trong căn nhà hoang.

-Người ta cũng không muốn lộ diện, nên nhớ cẩn thận nếu tìm được người đó thì giết ngay tránh để hắn có thể nhìn thấy những thứ không nên biết.

-Vâng thưa lão gia.

-Vậy nghỉ đi, nhanh khỏi bệnh. Ta về.

-Chào lão gia.


Xán Liệt nghe hết câu chuyện, thì ra tất cả đều lừa dối cậu. Cả cha và Chung Nhân đều lừa dối cậu. Họ âm mưu liên thủ với bọn người tây kia để buôn lậu thuốc súng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net