Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu từ ngày hôm ấy, Khánh Tú tranh thủ mọi lúc để đến với Bạch Hiền. Đôi khi cậu ngồi bên Bạch Hiền hàng giờ, tỉ tê đủ mọi chuyện. Nhưng Khánh Tú vẫn không khám phá được gì.

- Bạch Hiền ơi, nói thật cho mình biết đi. Có phải mà cậu đang yêu?

Một ngày, không dằn nổi, Khánh Tú cầm tay bạn ân cần hỏi.

Bạch Hiền cười tủm tỉm, khe khẽ gật đầu.

Khánh Tú mừng rỡ hỏi dồn:

- Người yêu của cậu là ai thế? Mình có biết - không? Sao cậu không giới thiệu với bọn mình di?

Một thoáng buồn trên mặt Bạch Hiền:

- Đúng là mình đang yêu, người đó cũng không xa lạ với các bạn đâu. Nhưng... việc giới thiệu thì... không thể Khánh Tú ạ! Khó lắm... Mình mong cậu thông cảm cho mình...

Khánh Tú nhìn sững bạn. Trời ơi, chẳng lẽ Chung Nhân đã đoán đúng? Bạch Hiền đang yêu một người đàn ông có gia đình? Chỉ vậy Bạch Hiền mới không thể giới thiệu được thôi.

Tim Khánh Tú nhói đau, cậu siết chặt tay Bạch Hiền:

- Sao lại phải khổ như vậy hả Bạch Hiền? Chẳng lẽ... người cậu yêu đang có vợ thật sao?

Bạch Hiền mở to mắt nhìn Khánh Tú rồi bật cười:

- Trời đất! Sao tự nhiên cậu nghĩ vậy?

Khánh Tú ngớ người:

- Ủa, vậy không phải sao? Mình đã hỏi Chung Nhân vấn đề này và ảnh đoán vậy, đoán cậu đang yêu người có gia đình hoặc người yêu của cậu có một khiếm khuyết gì đó nên cậu không dám giới thiệu cùng bạn bè. Đúng không?

Bạch Hiền không cười nữa mà trở lại vẻ trầm tư:

- Chung Nhân đoán không sai.

Khánh Tú nhìn Bạch Hiền cảm thông:

- Vậy là... người đó có khiếm khuyết ở thân thể?

Bạch Hiền lắc đầu, cười buồn:

- Không, thân thể anh ấy rất tuyệt vời, đúng chuẩn!

Khánh Tú chưa kịp nói gì thêm thì Bạch Hiền đã nắm lấy tay Khánh Tú khẩn khoản:

- Mình xin cậu, cậu đừng hỏi gì về anh ấy nữa! Một ngày nào đó nhất định mình sẽ kể hết với cậu, nhưng bây giờ thì... chưa thể...

Khánh Tú biết tính bạn nên không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài.

Bạch Hiền vẫn sống vui vẻ, bình thường nhưng Khánh Tú thì khác. Trong lòng cậu luôn lảng vảng những thắc mắc về người bạn trai bí ẩn của Bạch Hiền. Không phải vì tò mò, đố kỵ mà vì tình thương của Khánh Tú dành cho Bạch Hiền. Khánh Tú luôn lo sợ Bạch Hiền gặp chuyện không may, cậu thấy mình phải có bổn phận đùm bọc, che chở cho Bạch Hiền


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net