Chương 9: Thứ gì có tên em, tôi vứt hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau hôm Bạch Hiền rời đi, bà Kim Hoa, mẹ của Phác Xán Liệt gương mặt đầy giận dữ đến nhà hắn.

"Ta từ đầu đã thấy cậu ta chính là loại vô liêm sỉ, cáo già đội lốt cừu non. Giờ mới thấy rõ được tâm địa, ly hôn cũng thật là quá từ bi với loại dâm dục đó đi." Giọng bà ta trì chiết, hằn từng câu từng chữ.


Phác Xán Liệt mắt vẫn không rời tờ báo, hắn nhíu mày, "Xong hết rồi, mẹ đừng nói nữa. Tiểu Xán nghe được sẽ không hay."


"Xán Liệt nói rất đúng, dù gì Tiểu Xán cũng còn nhỏ để chấp nhận." Đường Nhất Nhất ngồi cạnh nở một nụ cười giả tạo ôm lấy cánh tay bà.

"Ai da, con cứ nói đỡ cho cậu ta. Lúc con bệnh cậu ta ở chung nhà đường đường là bác sĩ mà đành đoạn vô tâm không hay biết. Con xem, Bạch Hiền đáng chết đó quả thực là không coi gia đình họ Phác này ra gì."

Hắn ta rốt cuộc trong tờ báo có tin tức gì quan trọng mà mắt vẫn không liếc lấy cảnh tượng mẹ chồng con dâu đằng kia. Phác Xán Liệt đứng dậy, gom đống báo trên bàn bỏ lên phòng làm việc. Hắn hiện tại đối với Bạch Hiền căm ghét đến tim gan. Không muốn ba từ 'Biện Bạch Hiền' xuất hiện trong cuộc đời hắn, tốt nhất là đừng nhắc đến. Cái tên đó chỉ còn trong đống kí ức của cuộc hôn nhân đổ nát.

Bà Kim Hoa khẽ mở cửa phòng làm việc trên tay cầm một cái bao to bên trong là những món đồ còn xót lại của Bạch Hiền bị bà đập nát.

"Mẹ vào đây làm gì?"

Bà chống tay, khinh khỉnh nhìn những khung hình nhỏ treo trên tường. Một trong số đó là hình Bạch Hiền và Xán Liệt nắm tay nhau dưới ánh bình minh trên toà nhà cao tầng của một nơi nào đó mà hắn không còn nhớ, không muốn nhớ. Tấm hình lớn hơn cạnh đó là gia đình ba người chụp ở vườn cúc hoạ mi phía dưới. Tất cả đều có hình bóng của Biện Bạch Hiền, đôi mắt ngại ngùng tinh khiết khi cười luôn híp híp lại.



"Này Bạch Hiền, anh chụp hình sao em ngủ hoài thế?"

Hắn tỏ vẻ bực mình bỏ cái máy chụp ảnh đời mới nhất của thời ấy xuống.

"Em là đang cười nãy giờ mà." Bạch Hiền ngây ngô trả lời xong câu đó liền nhận ra đối phương có ý trêu mình nên đã chạy lại hai tay đấm đấm vào lòng ngực của hắn.

"Ngươi dám trêu ta, cha chả."


Một thướt phim cũ rích lướt qua tâm trí của hắn như cơn sóng ồ ạt dạt vào lòng hắn.


Choảng.


Phác Xán Liệt một lực mạnh bạo cầm bức ảnh cậu đang mỉm cười dưới trời xanh đập nát. Đôi mắt thẳm sâu hằn tia máu căm hận, "Vứt hết đi!"

Câu nói lạnh tanh không vương vấn, chỉ cần đó là 'Biện Bạch Hiền' hắn sẽ vứt bỏ. Mẹ hắn thấy thế, dẫu sao cũng là đau lòng cho con trai.

"Được, ta sẽ vứt cho con. Rồi cũng sẽ qua thôi, phía trước còn dài."

Bà gom hết đống đổ nát phía dưới, ra dấu cho một người làm ở gần đó xách túi đồ to tướng chất chưa hình ảnh của Bạch Hiền trực tiếp bỏ vào thùng rác.







Biện Bạch Hiền trên tay cầm chiếc áo khoác dày chạy vào đại sảng bệnh viện. Trên tóc còn vương đầy tuyết trắng.

"Chào y tá Đào."

Y tá Đào Viên trạc bốn mươi tuổi thấy bộ dạng run rẩy vì lạnh của cậu liền trổi dậy tình thương của một đại tỉ mà trách móc.

"Bạch Hiền, cậu xem người sắp đông cứng thành tảng đá rồi." Đào Viên phủi phủi tuyết trên tóc cậu. Bạch Hiền không kháng cự, chỉ cúi đầu cười trừ.

"Không ngờ đông năm nay lại lạnh đến vậy."

Hoặc là cậu dần trở nên yếu đi, hoặc là không có hắn.

Đào Viên định nói gì đó nhưng bị một người bệnh nhân đi đến hỏi thăm đành chào tạm biệt cậu rồi bước đi.

Chuyện cậu bị ung thư cũng đã đến tai trưởng khoa Lục, khuyên cậu tạm thời nghỉ làm chỉ sợ Bạch Hiền không bị ung thư chết mà là chán chết.

"Tôi vừa chữa trị vừa đi làm một chút cũng được. Học gần nửa một đời người mới cầm trên tay được cái bằng bác sĩ. Tôi còn chưa cứu được bao nhiêu người đã bắt tôi ở nhà, coi như cho tôi trở thành một người có ích trước khi rời đi."

Bạch Hiền nói câu đó xong khiến trưởng khoa Lục cũng không biết phải khuyên nhủ như thế nào.

"Bao nhiêu năm, cậu vẫn là cứng đầu như thế."

Ông nhớ đến lúc khi Bạch Hiền mới là một bác sĩ thực tập đã dám bạo gan chống lại chuẩn đoán của phó khoa. Cuối cùng, Bạch Hiền nỗ lực ngày đêm nghiên cứu, quả nhiên phó khoa hôm đó đã sai sót mà phỏng đoán người bệnh nhân kia quá vội. Mọi người dĩ nhiên nói lời xin lỗi nhưng sau đó chuỗi ngày thực tập của cậu liên tiếp bị vùi dập, xa lánh.

Đến nay, số người đó không trụ nổi qua các kì thi mà chuyển đi, người phó khoa kia lại đổi lại là cậu, một người bác sĩ trẻ chưa đầy 30.

Bạch Hiền cúi đầu nhìn ly cà phê sớm đã nguội miệng cười như không cười.

"Cố chấp một lần nữa vậy."




Đường Nhất Nhất tối đó ngồi đối diện Phác Xán Liệt, hắn ta rốt cuộc đối với cô là có tình cảm hay không chứ. Bạch Hiền kia đã cút xéo, hắn cũng không có ý định nói cô dọn đi. Mỗi ngày đến công ty sau đó trở về cùng ăn cơm. Chẳng khác một đôi vợ chồng trẻ đầy hạnh phúc. Chỉ là không thể cũng nhau chung chăn gối. Nhất Nhất gắp một miếng trứng bỏ vào chén của hắn.

Phác Xán Liệt cũng không chối từ, hắn bỏ miếng trứng vào miệng nhìn gương mặt của Đường Nhất Nhất trầm ngâm. Hắn đối với cô cũng có một chút gì đó gọi là tình nghĩa. Dù sao cô cũng chịu cực khổ mang thai Tiểu Xán. Lúc cô sanh Tiểu Xán còn phải nằm viện những nửa tháng vì sức khoẻ quá yếu. Mẹ hắn cũng rất yêu thương cô, Đường Nhất Nhất lại rất hiếu thuận chiều chuộng bà.

Ý nghĩ nếu người hắn gặp đầu tiên không phải Biện Bạch Hiền, hắn có lẽ đã cho cô một cáu danh phận hợp pháp. Nhất Nhất bỏ cả tuổi xuân ở bên hắn, đôi lúc đến công ty còn bị đám nhân viên rảnh rỗi bàn tán chịu đựng mang tiếng tiểu tam.

Phác Xán Liệt bỏ chén cơm xuống, tản băng trong đôi mắt dần tan ra khi lướt đến nụ cười rạng rỡ của cô.

"Nhất Nhất, ở cạnh tôi, em có cảm thấy uỷ khuất?"

"Không, không." Cô gấp rút xua xua tay, "Em rời đi cũng chẳng có ai ngu ngốc yêu lấy người đã mang thai như em. Họ không biết chuyện, em không trách. Chỉ là đã hứa với mẹ anh, Phác phu nhân sẽ chăm sóc Tiểu Xán và.."

Cô khẽ nhìn anh, "Phác tổng đây."

Lời nói đó khiến hắn chợt nhận ra người phụ nữ hơn năm năm qua im lặng ở cạch hắn đã chịu bao nhiêu uỷ khuất. Xán Liệt đưa tay vén mái tóc đen nhánh mượt mà của cô.

"Đợi mọi chuyện ổn thoả, tôi sẽ cho em một danh phận."

Đường Nhất Nhất bị động thái dịu dàng của hắn làm đoá hoa ở trong lòng nở rộ.

"Phác tổng."

"Đừng gọi Phác tổng, em có thể gọi tôi Xán Liệt."

"Ưm, Xán Liệt, chân thành cảm ơn anh."

Nụ cười của cô càng tươi hơn, ánh mắt sáng rực nhìn người đàn ông mình yêu thầm phía trước. Tất cả đều giấu bên trong sự đắc thắng, mưu mô đến rợn người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net