05.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Byun Baekhyun ngồi trong xe, tức giận không thôi.

Con người cậu trước nay luôn được người khác yêu quý, chưa từng nghe ai mắng mình là đồ đáng ghét cả. Đây là lần đầu tiên, cho nên Byun Baekhyun hiện tại đang rất khó chịu.

Thêm cả câu nói kia của Park Chanyeol, hắn nói chỉ có mù mới đi thích cậu. Biết là lời hắn không đáng để tâm, nhưng cái khiến cậu quan tâm chính là điệu cười của hắn, giễu cợt. Đột nhiên trong lòng Byun Baekhyun lại có chút lo sợ. Nhỡ may lời hắn nói là thật thì sao? Sẽ không ai thèm thích cậu, sẽ không ai thèm lấy cậu, cậu sẽ cô đơn cả đời này thật thì sao?

Cửa xe vang lên tiếng gõ, Byun Baekhyun giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu ra nhìn, là Kim Do Yoon.

Hạ kính xe xuống, Byun Baekhyun nhíu mày nhìn anh.

"Anh muốn gì?"

Kim Do Yoon giơ thứ trên tay mình lên, mỉm cười với Byun Baekhyun: "Vừa mua ở tiệm bánh kia, đang định đi tìm em."

Byun Baekhyun nghĩ nghĩ một hồi, sau đó mở khóa, Kim Do Yoon tự nhiên mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, đưa bánh cho cậu.

"Em ăn đi, bánh ở tiệm này ngon lắm, anh đã xếp hàng rất lâu đó."

Byun Baekhyun nghi hoặc nhìn anh: "Anh... có phải bị mù không?..."

Nghe câu hỏi của Byun Baekhyun, khóe miệng Kim Do Yoon giật giật, lời nói ra cũng có chút cứng nhắc: "Baekhyun à, anh biết em chưa thích anh, nhưng em cũng đâu thể trù anh như vậy?"

Byun Baekhyun cũng không biết bản thân mình bị sao mà lại đi hỏi một câu điên rồ như vậy, chỉ là trong đầu cậu cứ nghĩ đến câu nói cùng điệu cười của Park Chanyeol mà thôi.

Chần chừ chốc lát, Byun Baekhyun tiếp tục hỏi: "Anh... thích tôi hả?"

"Anh đã tỏ tình với em không biết bao nhiêu lần, cái này còn chưa rõ sao?"

Byun Baekhyun cố gắng nhớ lại, đúng là Kim Do Yoon đã từng tỏ tình với cậu, rất nhiều lần, mỗi lần gặp là một lần tỏ tình.

Kim Do Yoon đặt chiếc thìa vào tay Byun Baekhyun: "Em mau ăn đi, vị dâu em thích đó."

Nhìn anh mỉm cười vui vẻ với mình, trong đầu Byun Baekhyun thầm nghĩ. Con người này theo đuổi mình cũng được 4 tháng rồi, cho dù mình có từ chối thế nào đi chăng nữa cũng vẫn rất kiên trì chờ đợi mình, không hề bỏ cuộc. Anh ta đối xử với mình rất tốt, làm nhiều thứ cho mình, xem chừng, là thật lòng thật dạ thích mình. Người tốt như vậy, đuổi đi không được, hay là... giữ lại?

Mình có nên... chấp nhận cùng một chỗ với anh ta?

"Baekhyun, em suy nghĩ gì vậy? Ăn bánh đi chứ, hay em không thích? Anh sẽ đi mua cái khác."

Kim Do Yoon sợ cậu không thích, định mở cửa xuống xe thật. Byun Baekhyun vội giữ tay anh lại: "Khoan đã... "

"Sao vậy?"

"Anh... có thật sự yêu thích tôi hay không?"

Kim Do Yoon thở dài một tiếng: "Haiz, anh không biết phải nói thế nào mới khiến em tin nữa. Anh là thật sự, rất thích em."

Byun Baekhyun gật đầu: "Vậy... cùng một chỗ đi."

Kim Do Yoon ngạc nhiên không thôi, hai mắt lập tức sáng rỡ: "Thật... thật sao?!"

"Thật, con người tôi trước nay không nói đùa. Chỉ là... Tôi hiện tại vẫn chưa thể có tình cảm với anh được, nên tôi muốn anh cho tôi thêm chút thời gian. Tôi sẽ cố gắng."

Kim Do Yoon vui sướng, có chút kích động, không kìm chế được bản thân liền vội nhào đến ôm chầm lấy Byun Baekhyun.

"Được, bao lâu cũng được. Em đồng ý cùng một chỗ với anh, anh cũng đã mãn nguyện rồi."

Không gian trong xe nhỏ bé, chật chội, hương thơm của trà xanh chẳng mấy chốc lan tỏa ra khắp nơi, Byun Baekhyun thở dài một hơi. Mùi hương này, cậu cũng cần thời gian để thích nghi.

...

Xe dừng, Byun Baekhyun tháo dây an toàn, mỉm cười với người bên cạnh.

"Em về đây."

Còn chưa kịp mở cửa xuống xe, cánh tay đã bị người kia giữ lại. Kim Do Yoon nhướn người sang, đè Byun Baekhyun trên ghế phó lái.

"Baekhyun..."

Byun Baekhyun có chút run sợ. Hẹn hò cùng anh gần một tháng, cậu cảm thấy rất vui vẻ, đã quen thuộc với rất nhiều hành động thân mật của anh, nhưng Kim Do Yoon đột nhiên không báo trước mà áp tới thế này, cậu vẫn là có chút khẩn trương.

Hơi thở của Byun Baekhyun có chút gấp gáp, nhìn gương mặt Kim Do Yoon gần kề trong tấc, cuối cùng vẫn là nghiêng đầu, tránh đi. Cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với chuyện này.

Phát hiện nét khó xử trên mặt Byun Baekhyun, Kim Do Yoon liền ngồi lại chỗ của mình, đưa tay vuốt lại chỗ tóc lộn xộn của cậu: "Xin lỗi, là anh quá gấp."

Byun Baekhyun mở cửa xuống xe, Kim Do Yoon cũng đi xuống, mỉm cười xoa đầu cậu.

"Em vào nhà đi."

Rồi ngồi lại vào xe, phóng đi.

Byun Baekhyun đứng ngoài hít thở không khí một lúc, nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi, sau đó mới xoay người đi vào nhà.

Ánh mắt chợt liếc sang sân nhà bên cạnh, muộn thế này rồi, Park Chanyeol còn ngồi lau xe, thật không hiểu là bị gì.

Byun Baekhyun không quan tâm, hướng cửa định đi thẳng vào, Park Chanyeol đột nhiên đứng dậy, quát lớn.

"Chờ đã!"

Byun Baekhyun giật nảy mình, nghi hoặc quay sang nhìn hắn, "?"

Park Chanyeol nhìn cậu một lát, vẻ mặt có chút khó nói, miệng hắn cứ mở lại đóng, Byun Baekhyun không nghe được gì cả.

"Anh không nói tôi vào nhà đấy nhé?"

Byun Baekhyun chờ đợi thêm một lúc, vẫn không thấy hắn nói gì, còn đang định xoay người đi vào nhà, hắn đã vội chạy sang nhà cậu.

"Cậu... có thể giúp tôi một chút không?"

Byun Baekhyun không phải kiểu người nhỏ mọn, cậu cũng không tính toán những chuyện cũ với Park Chanyeol nữa, bỏ hết đi. Gật đầu đồng ý giúp đỡ, theo hắn vào nhà.

Nhưng cậu thật không ngờ, con người cao lớn mét tám như Park Chanyeol, lại đi sợ một con gián bé tí. Thật đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra.

"Anh... là muốn tôi giúp cái này?"

Park Chanyeol gật đầu. Hắn trời sinh sợ nhất là gián, khi nãy đang ngồi ăn cơm, tự nhiên phát hiện trên tường có một con gián, hắn sợ đến mức miếng cơm trong miệng không thể nuốt nổi xuống. Vốn dĩ định đến gần một chút để xịt thuốc, nhưng Park Chanyeol vừa tiến đến, nó đã cất cánh bay lên khiến hắn suýt chút thì lăn đùng ra đất.

Không còn cách nào khác, Park Chanyeol đành chạy ra ngoài một lúc đợi nó bay đi, nhưng không ngờ, nó vẫn đứng im ở đó. Mọi người xung quanh đã đóng cửa đi ngủ từ lâu, Byun Baekhyun lại vừa đúng lúc đi chơi về, hắn chỉ còn cách duy nhất đó là nhờ cậu.

Byun Baekhyun không sợ, cầm lọ thuốc xịt vài phát nhanh chóng giải quyết con gián giúp Park Chanyeol. Cậu liếc mắt nhìn hắn, có chút khinh bỉ nói.

"Được rồi, có vậy mà anh cũng sợ. Đúng là mắt to hơn người."

"Cậu nói gì?! Cậu đang cười nhạo tôi sao?!"

Byun Baekhyun liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn: "Phải, tôi phải đem chuyện này kể cho cả khu, rằng Park Chanyeol khó tính, lại là một tên sợ gián."

"Không được!"

Chuyện này mà nói ra, Park Chanyeol chắc chắn không dám ra đường mất. Đây là chuyện hắn cực kì không muốn để người khác biết được, hôm nay là bất đắc dĩ lắm mới phải nhờ Byun Baekhyun giúp thôi.

"Tôi cấm cậu, tuyệt đối không được nói với ai!"

"Anh quản được tôi chắc?" Byun Baekhyun vừa nói vừa hướng đến cửa định rời đi.

Bộp!

Park Chanyeol chuẩn xác làm một tư thế kabe-don, chặn đứng đường đi của cậu, giam cậu trong lòng mình. Đôi mắt hắn, lúc này đã ánh lên chút lửa giận.

"Tôi cảnh cáo cậu, tuyệt đối đừng có nhiều chuyện."

Byun Baekhyun nhìn hắn, bĩu môi. Chỉ là đùa một chút, có cần tức giận vậy không? Làm gì mà phải ghê gớm như vậy?

Khí tức của Park Chanyeol bắt đầu tỏa ra trong không khí, hương chanh vô hình cứ lởn vởn xung quanh chóp mũi rồi bao phủ lấy khiến bản thân cậu cảm thấy như đang bị chèn ép vậy.

Byun Baekhyun có chút sợ hãi, vội đưa tay đẩy lồng ngực hắn ra: "Được rồi, được rồi. Anh thật đúng là khó tính, mới đùa có một chút đã tức giận."

Ở lại cùng một tên alpha đang tức giận thế này thật đúng là nguy hiểm, Byun Baekhyun chỉ mong sao nhanh chóng ra khỏi nhà của hắn, đưa tay lên vặn chốt cửa. Park Chanyeol nắm tay cậu giữ lại, vẫn không quên cảnh cáo thêm: "Nhớ đừng có ăn nói linh tinh."

Tên điên này, nắm chặt như vậy làm gì, đau chết mất. Còn cả tin tức tố của hắn nữa, phóng thích để đe dọa ai cơ chứ?! 

Cam kết mấy lần Park Chanyeol mới chịu tin, Byun Baekhyun cuối cùng cũng thoát khỏi nhà hắn.

Đúng là đáng ghét, giúp đỡ không nhận được lời cảm ơn thì thôi đi, lại còn bị đe dọa ngược lại như vậy.

...

Do Kyung Soo dạo gần đây rất hay vắng nhà, hình như là có bạn trai rồi, thường xuyên để Byun Baekhyun ở nhà một mình. Cậu cũng không tiện quản nhiều chuyện của bọn họ, tắm rửa xong xuôi liền leo lên giường chơi game.

Nằm được một lúc, cậu cảm thấy có chút nóng, hất chăn ra, chỉnh thấp nhiệt độ xuống một chút. Cảm giác vừa khô nóng vừa khó chịu chẳng những không vơi bớt đi chút nào mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn.

Đến khi cảm nhận thấy địa phương nào đó đang chậm rãi nóng lên, Byun Baekhyun mới thầm kêu một câu hỏng rồi. Vuốt màn hình nhìn lại ngày tháng hiển thị trên đó, Byun Baekhyun nhíu mày, còn tận một tuần nữa, sao lại đột ngột đến sớm như vậy?

Nhất định là do khi nãy bị Park Chanyeol ép ở khoảng cách quá gần, vậy nên mới bị cưỡng chế tiến vào kì phát tình.

Đúng là đáng ghét mà.

Byun Baekhyun vội vàng đứng dậy, nhanh chóng muốn đi ra phòng khách tìm thuốc ức chế. Loay hoay tìm hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác, toàn bộ đều không có. Hết rồi, vốn dĩ là còn một tuần nữa nên cậu định sẽ mua sau, nào ngờ nó lại đến bất ngờ như vậy.

Nơi tư mật phía sau càng lúc càng nóng, dịch thể theo đó mà cũng tự động tiết ra, Byun Baekhyun cảm thấy, hai chân cậu lúc này mềm nhũn đến không thể đứng dậy, vậy làm sao chạy đi mua thuốc ức chế được. Nếu cứ để im như vậy mà không có thuốc, cậu sẽ khó chịu đến chết mất.

Đúng rồi, Kim Do Yoon! Anh ta là bạn trai cậu. Có thể gọi anh ta đến mua thuốc cho.

Sức Byun Baekhyun càng lúc càng yếu, bàn tay cầm điện thoại cũng có chút run rẩy, nhanh chóng nhấn vào một dãy số.

"Giúp... Giúp em với..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net