Phần 23: Lí do.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HEARTLESS

Chap 23: Lí do.

Tôi trở về biệt thự, tự nhốt mình trong phòng, giam cầm mình trong nỗi nhớ em. Tôi tàn nhẫn buông tay em ấy, tàn nhẫn làm em ấy tổn thương, tàn nhẫn như em ấy đã làm với tôi. Lòng đau như cắt, tâm tàn phế liệt, toàn thân chằng chịt vết đau.

Thứ tình yêu tôi dành cho em ấy bị chôn vùi với sự đau thương.

Xán Liệt uống hết li này đến li kia, càng uống càng đau, càng uống càng tỉnh. Có thể nào say không? Rượu thơm nồng, tim rỉ máu.

-" Đừng uống nữa."

Phác Chính Thuần từ ngoài đi vào, cầm lấy li rượu trong tay Xán Liệt, tự mình uống hết. Xán Liệt liếc nhìn, lại nhắm mắt lại. Anh ghét ông ấy, điều đó là sự thật.

Tất cả sự tàn nhẫn lúc này đều là do ông ấy gây ra. Sự đau thương này cũng là do ông ấy gây ra.

Ông ấy là bố tôi, tôi lại hận ông ấy.

Vòng xoáy hận thù này gậm nhắm vào tim tôi, ăn mòn trí não tôi.

-" Xán Liệt, con nghỉ ngơi đi."

-" Bố vừa lòng chưa?"

Xán Liệt mở mắt ra, lạnh nhạt hỏi Phác Chính Thuần. Ông không nói gì lại đi ra.

Thời gian cứ ngày một trôi đi, ngày nào trên mặt báo cũng có tin về Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt mỗi ngày đều rò rỉ ảnh hôn những cô gái lạ trong xe riêng, nơi công cộng, hoặc thậm chí là trước cửa công ti.

Vụ Phác Xán Liệt tự tử không đến tai các nhà báo nên chẳng ai biết thời gian qua anh đã đi đâu. Họ cứ nghĩ anh đi công tác nên không mảy may nghi ngờ.

Phác Xán Liệt biến thành Tổng giám đốc lăng nhăng nhất trong Đại Hàn Dân Quốc. Có mấy ai biết nội tình bên trong làm sao, cứ thấy anh thân mật với một cô gái là họ chụp ảnh đăng trên mặt báo.

Biện Bạch Hiền cũng biến mất, không biết cậu ấy đi đâu, còn ở trong căn nhà kia nữa không hay đã chuyển đi rồi. Biện Bạch Hiền biến mất một cách kì lạ đã gần 2 tuần rồi.

Phác Chính Thuần cũng không cho người đi theo mà trả tự do cho cậu ấy. Một chút thông tin của cậu ấy cũng không có, như thể bị bốc hơi vào không gian, biến mất trong tầm mắt. Phác Xán Liệt cũng không cho người tìm Biện Bạch Hiền, cứ mặc nhiên để mọi thứ diễn ra, trôi dần đi, gần như cắt đứt tất cả mọi liên lạc khỏi Biện Bạch Hiền.

Xán Liệt ôm eo một cô gái đi ra từ công ti, đột nhiên dừng chân lại, thất thần nhìn phía hiên công ti. Cậu ấy nhỏ nhắn đứng dưới nắng, ánh nắng mùa hè chiếu xuống nhảy múa trên người cậu ấy. Có vẻ Bạch Hiền đã đứng đã rất lâu nên trên trán lấm tấm mồ hôi, da mặt đỏ ửng do nắng chiếu vào.

Sau hai tuần biến mất, hôm đó Bạch Hiền đột nhiên xuất hiện trước công ti.

Xán Liệt chôn chân nhìn người mà anh đã yêu sâu sắc nhưng không sao với tới được. Trái tim lại âm ỉ đau đớn, khóe mắt đỏ lên.

Bạch Hiền quay lại.

Xán Liệt không suy nghĩ vội quay về phía nữ nhân bên cạnh, cúi xuống hôn cô ấy. Hôn rất sâu.

-" Xán Liệt."

Biện Bạch Hiền nhìn thấy tất cả, đau lòng gọi anh.

Nhìn người mình yêu bên cạnh người khác có ai không đau, chỉ muốn chạy đến ngăn họ lại nhưng Bạch Hiền thì khác. Cậu mãi mãi không có quyền hạn đó. Cậu có là gì của Phác Xán Liệt đâu.

Đợi đến khi anh chịu buông cô gái đó ra, Biện Bạch Hiền mới lấy dũng khí đi đến. Một tay cậu kéo lấy vạt áo của Xán Liệt.

-" Anh... thật sự buông tay em sao?"

Tình yêu cậu dành cho anh sâu sắc khó lòng buông tay. Cậu vẫn muốn anh suy nghĩ lại. Rốt cuộc lí do anh muốn buông tay là gì, thật sự chỉ vì Phác Chính Thuần ngăn cản nên anh thuận theo. Cậu không tin anh lại có thể dễ dàng nhu thuận theo ý cha mình. Anh là Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt một khi đã muốn cái gì thì sẽ không từ bỏ. Anh đã từng nói anh còn yêu cậu, vậy cớ sao lại từ bỏ. Thật sự nghe theo lời Phác Chính Thuần hay thật ra từ đầu anh đã không hề yêu cậu, chỉ coi cậu là thứ đồ rẻ tiền chơi đùa rồi vứt bỏ. Biện Bạch Hiền muốn biết lí do chính đáng.

Xán Liệt không nhìn Bạch Hiền lấy một cái, cầm tay cô gái kia đi nhanh lướt qua cậu. Câu hỏi cậu vừa hỏi, anh cũng không thềm đếm xỉa đến. Có đến mức tàn nhẫn vậy không?

Biện Bạch Hiền thật không cam tâm, vội nắm lấy tay Xán Liệt, khẩn khoản nói với anh:

-" Xán Liệt, cho em biết lí do anh buông tay được không?"

Phác Xán Liệt trốn tránh không được, nhắm khẽ mắt lại, lấy can đảm quay lại đối diện với Biện Bạch Hiền.

Anh nói một câu tổn thương sâu sắc đến cậu.

-" Chúng ta... quen nhau?"

Sắc mặt Biện Bạch Hiền trắng nhợt. Mất một lúc mới có thể nói được, tay cậu bóp chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Phác Xán Liệt.

-" Anh đang ...nói gì?"

Anh cớ sao lại có thể tàn nhẫn hỏi rằng chúng ta có quen nhau không. Anh thật sự muốn em tổn thương đến tâm tàn phế liệt. Anh nói bỏ là bỏ, coi em như người xa lạ. Phác Xán Liệt, em thật sự không hiểu. Em đã làm gì sai để anh đối xử tàn nhẫn như thế. Em có quen anh không, bản thân anh rõ nhất. Cho em một cái lí do buông tay cũng khó thế sao. Hay thật ra anh đã không hề yêu em, chỉ coi em là thứ đồ chơi muốn vứt thì vứt muốn bỏ thì bỏ. Em đã yêu anh như thế tại sao lại có thể tàn nhẫn, độc ác như vậy. Em không cam tâm.

Phác Xán Liệt nhắc lại câu nói của mình lần nữa:

-" Chúng ta quen nhau?"

Mọi từ ngữ như con dao đâm chí mạng Biện Bạch Hiền. Ngón tay Bạch Hiền bấu chặt vào mu bàn tay của Phác Xán Liệt, càng lúc bấu càng chặt. Móng tay găm vào da thịt anh, rớm máu.

Phác Xán Liệt nhăn mày, cũng không buồn rụt lại, để mặc Biện Bạch Hiền bấu đến bật máu. Nỗi đau từ tay truyền thẳng vào tim.

-" Chỉ cần nói cho em lí do cũng khó đến thế sao?"

Tay Biện Bạch Hiền buông lỏng ra. Móng tay nhuốm màu đỏ của máu.

Phác Xán Liệt lạnh nhạt quay đi, lại rời xa Biện Bạch Hiền. Máu từ mu bàn tay chảy xuống ngón tay.

Đây là cách duy nhất để em có thể rời xa anh. Làm em tổn thương, anh cũng đau. Anh không lỡ nhưng đây là cách duy nhất. Làm sao có thể nói cho em biết sự thật kia. Em rất yếu đuối, anh sợ em sẽ không trụ nổi.

Biện Bạch Hiền hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho một thằng tồi như anh. Anh tin trên đời này, giữa biển người mênh mông rộng lớn này, rồi sẽ có một ngày em gặp được người yêu em hơn anh, không làm em tổn thương như anh. Anh tin vào điều đó. Anh cầu nguyện cho em.

Anh không cần yêu ai cả, anh sẽ giữ thứ tình yêu của anh chôn sâu trong tim anh. Thứ tình yêu anh dành cho em chỉ cần mình anh biết, mình anh hiểu là đủ. Không cần em đáp lại. Em chỉ cần quên anh đi, tiến lên phía trước, sẽ có một ngày ông trời không phụ lòng anh, lẫn em. Anh tin ông trời còn có mắt, sẽ thấu được lời cậu nguyện của anh.

Sao gần ngay trước mắt, mà như cách ngàn sơn?

Dứt khoát đoạn tuyệt, từ nay ly biệt.

Như chú chim bồi hồi, ai để ý tiếng hót đau thương?

End chap 23.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net