Phần 25: Anh hận em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


HEARTLESS

Chap 25: anh hận em...

Biện Bạch Hiền đẩy hành lí đến cửa soát vé. Hôm nay cậu quyệt định sẽ rời khỏi Hàn Quốc, trở lại mảnh đất Pháp xa lạ kia.

Bước chân dừng lại, chẳng hiểu sao đầu lại quay về phía cửa ra vào sân bay. Rốt cuộc bản thân đang chờ đợi thứ gì đó vô nghĩa?

Khóc đến không còn nước mắt nữa.

Anh ấy đã nhẫn tâm buông tay tôi như thế, không cho tôi lí do tại sao buông tay. Tôi ngu ngốc đến gặp anh ấy, chỉ nhận lại là sự tổn thương trong lòng.

Có lẽ hai chúng tôi mãi mãi không cùng một thế giới. Dù có cố gắng níu kéo chỉ càng thêm đau. Chờ đợi 8 năm nhận lại chỉ toàn đau thương, trái tim vỡ vụn theo từng năm tháng, không thể hàn gắn lại.

Có trách chỉ trách bản thân yêu anh nhiều như vậy. Tình ái là gì? Tại sao lại khiến bản thân đau đớn như thế? Em đau đến không thở nổi. Hình bóng của anh em cũng không muốn rời đi. Phác Xán Liệt, em đang lưu luyến, em thật tâm lưu luyến.

-" Biện Bạch Hiền."

Đột nhiên giọng nói của anh ấy vang lên ngay sau lưng tôi.

Tôi từ từ quay lại, bi ai nhìn anh ấy. Anh ấy có níu giữ tôi không? Hay sẽ nhẫn tâm giống 8 năm trước.

Tay bị anh ấy nắm lấy, tôi bàng hoàng giữ lại. Anh ấy lại cứ mạnh mẽ kéo đi.

-" Xán Liệt anh..."

Anh ấy hung hăng kéo tay tôi ra khỏi sân bay, đẩy tôi lên xe thắt dây an toàn lại. Chiếc xe phóng đi như điên trên đường quốc lộ.

-" Anh  đi đâu."

Ga đạp xuống một nấc nữa.

Biện Bạch Hiền sợ hãi nhìn Phác Xán Liệt. Tay nắm chặt lấy dây an toàn. Phác Xán Liệt điên rồi!

Anh dừng lại trên cầu, lôi Biện Bạch Hiền ra.

-" Anh bị làm sao?"

Phác Xán Liệt vẫn không nói gì, bóp lấy cổ Biện Bạch Hiền thật chặt, đưa ra đằng sau. Biện Bạch Hiền chơi vơi trên thành lan can cây cầu.

-" Xán Liệt anh..."

Thật sự rất đáng sợ, Phác Xán Liệt rất đáng sợ. Biện Bạch Hiền chuyển động mạnh cũng không dám. Chỉ cần anh ấy buông tay ra, cậu sẽ ngã xuống, thịt nát xương tan, vĩnh viễn tan biến khỏi thế giới này.

Mắt Phác Xán Liệt vằn đỏ li ti. Những lời anh nói mà đau đớn lòng.

-" Biện Bạch Hiền, anh phải hận em sao?"

Bạch Hiền trơ mắt nhìn anh.

Anh hận chưa đủ sao? Sao lại hỏi rằng có nên hận tôi. Tôi lại lỡ làm gì thương tổn anh sao. Tôi không hiểu!

-" Mẹ anh mất rồi."

Anh ấy nắm cổ cậu chặt hơn, Bạch Hiền khó khăn thở.

Em biết Phác phu nhân mới mất. Nhưng bà ấy mất thì có liên quan gì đến em. Em không hiểu, em không muốn hiểu! Em không muốn day dưa đến anh nữa.

-" Buông em ra."- Bạch Hiền lành lạnh nói.

Xán Liệt đẩy người Bạch Hiền ra xa hơn. Cậu quay đầu lại là hồ rộng lớn, rơi xuống khó lòng tìm được. Biện Bạch Hiền nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

-" Bà ấy chết vì em."- Xán Liệt gằn lên.

Biện Bạch Hiền bật khóc.

Mọi tội lỗi anh đều đổ lên người em. Em đã làm gì sai? Tại sao bà ấy lại chết vì em. Chẳng lẽ biết em và anh yêu nhau nên uất hận quá tự tử. Em không tin, chẳng lẽ chúng ta yêu nhau lại mang đến tai ương. Bà ấy vì em mà chết, đó là lí do nực cười nhất bây giờ.

Em yêu anh như thế, nhưng anh năm lần bảy lượt mạt sát em. Tội lỗi nào cũng đều do em gây ra. Rốt cuộc em đã sai cái gì? Sai vì yêu anh hay sai vì em tồn tại? Phác Xán Liệt, anh nói đi.

-" Anh hận em, Biện Bạch Hiền."

Tay Bạch Hiền nắm lấy tay Xán Liệt, nước mắt không ngừng rơi xuống tay anh.

-" Tại sao?"

Tay Xán Liệt buông ra. Biện Bạch Hiền ngửa người hẳn ra đằng sau.

Anh ấy nhẫn tâm buông tôi ra, để tôi rơi xuống vực đáy không cửa sâu hun hút kia. Chính tay anh ấy giết tôi, hận đến muốn giết chết tôi.

Trước khi cơ thể Bạch Hiền kịp rơi xuống, Xán Liệt nhanh tay ôm lấy. Anh giữ Bạch Hiền lại thật chặt, đầu gục vào lòng cậu.

-" Anh phải làm sao đây?

-"..."

-" Anh hận em nhưng lại chẳng thể làm gì được."

-"..."

-" Anh yêu em nhưng anh hận em."

-"..."

-" Bạch Hiền, anh mệt mỏi lắm."

Phác Xán Liệt khóc lên cả tiếng. Như đứa trẻ khóc ấm ức trong lòng Bạch Hiền.

Bạch Hiền đặt tay lên tóc anh, khẽ khàng xoa nhè nhẹ.

-" Phác Xán Liệt, tại sao đôi ta lại không thể bên nhau?"

-" Bởi chúng ta có nợ nhưng vĩnh viễn không có duyên."

Lệ tràn khóe mi. Trái tim vụn vỡ.

Tiếng sóng hồ kêu xào xạc. Gió thổi mạnh cuốn quanh hai người.

Mùa thu đến rồi.

Sau đó Biện Bạch Hiền đã quay lại Pháp, để lại tất cả sau lưng, đau thương rời đi, kiên quyết không quay đầu lại.

Đung đưa lá rụng đầy mặt đất, xoay người nhớ lại làn mi kia.

Mái tóc thướt tha trong mộng ngắn, gió Tây gắng thổi chẳng vơi sầu.

...

2 năm sau đó, Phác Xán Liệt không hề biết gì về tin tức của Biện Bạch Hiền. Cậu như thể không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.

Anh không muốn nghĩ đến cậu nữa, bản thân cố gắng ép mình quên đi người tên là Biện Bạch Hiền. Như chính anh đã nói với cậu, hai người có nợ nhưng chính là vĩnh viễn không có duyên, nếu cứ cố gắng dàng buộc nhau nhận lại chỉ toàn tổn thương, đau khổ.

Trong hai năm qua anh đã quen với nhiều cô gái, cố gắng tìm một người con gái để có thể sau này đường hoàng quên đi Biện Bạch Hiền.

Anh không cố chấp tự làm tổn thương bản thân nữa, sống qua ngày như bao người khác, ăn, ngủ, làm việc. Mọi nhịp sống của Phác Xán Liệt cứ ảm đạm trôi đi như thế.

Ngày mai, anh sẽ kết hôn. Ngày mai, anh chính thức không có quyền được nhắc đến Biện Bạch Hiền nữa, xóa em khỏi trái tim vụn vỡ.

Trước hôm tổ chức hôn lễ, Phác Chính Thuần đã có buổi nói chuyện thâm tình giữa hai cha con. Ông lo lắng hỏi anh:

-" Xán Liệt, con đừng gượng ép quá."

Phác Xán Liệt chỉ cười nhạt, nói với ông:

-" Vậy con phải làm gì?"

Phác Chính Thuần lặng lẽ cúi đầu xuống, trốn tránh ánh mắt đau thương của Xán Liệt.

Đúng vậy? Nếu không gượng ép thì phải làm gì đây? Thật vô lí khi nói rằng đừng gượng ép.

-" Nghỉ ngơi đi, mai sẽ mệt đấy."

Vỗ nhẹ vai Phác Xán Liệt, Phác Chính Thuần đứng dạy.

Trong phòng chỉ còn lại anh, Phác Xán Liệt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi.

-" Chỗ em tuyết có rơi không?"

Xán Liệt nằm xuống giường, mắt từ từ nhắm lại.

Ái tình là gì?Tại sao lại khiến bản thân đau đớn?

Đau đớn là chi? Tại sao biết đau mà vẫn níu giữ?

Chờ đợi là gì? Tại sao lại khiến con tim vỡ vụn theo năm tháng?

Đôi ta là chi? Tại sao lại nhẫn tâm đến thế?

End chap 25.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net