Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy ba chữ Biên Bá Hiền phát ra từ miệng Lạc Kim Sơn Phác Xán Liệt trong lòng đã rối bời từ lâu nay lại thêm phần lo lắng, thực ra từ khi bị bắt đến giờ dáng vẻ bất cần này chỉ là hắn đang gồng mình tạo ra một bức bình phong mục đích là để khiêu khích đám người kia thú nhận mọi tội lỗi mà bọn chúng gây ra nếu bây giờ để bọn chúng biết điểm yếu thì mọi chuyện sẽ sụp đổ ngay tức khắc vậy nên sau khi nghe Lạc Kim Sơn hăm dọa Phác Xán Liệt nhìn ông ta mà nhướn mày cười khẩy.

" Ông nghĩ lôi Biên Bá Hiền ra là có thể dọa được tôi? Đừng có tốn công vô ích nữa"

Lạc Kim Sơn không đạt được mục đích thì vô cùng tức giận, khóe môi không kiểm soát mà giật giật liên hồi ông ta hướng mắt nhìn chằm chằm vào Phác Xán Liệt tay ra hiệu cho Đại Lang hành hình.

Đại Lang nhận được lệnh liền gật đầu làm theo gã ta sai đàn em đem tới một chậu than sau đó lấy chiếc thanh sắt hơ trên than cho đến khi thanh sắt đỏ hồng nóng bỏng, rồi dơ ra phe phẩy trước mặt Xán Liệt.

" Phác thiếu nếu ngài chịu khai ra thì sẽ không phải chịu đau chút nào đâu"

Xán Liệt lặng thing vờ không nghe thấy gì hắn nhìn que sắt đang nóng bỏng kia rồi nhắm hai mắt lại như đã sẵn sàng đón nhận mọi sự đau đớn sắp tới.

Đại Lang nhìn hắn như vậy không chần chờ gì liền nghiến răng ấn mạnh thanh sắt vào ngực Xán Liệt, lớp da mỏng nhanh chóng bị đốt cháy bởi sức nóng của kim loại phát ra tiếng xèo xèo khiến cho người nghe không ngừng rùng mình, rợn tóc, Xán Liệt vì đau đớn mà mồ hôi chảy đầm đìa nhưng vẫn cắn chặt răng không phát ra chút âm thanh nào.

Trước sự cứng đầu của hắn Đại Lang cùng đàn em của gã cứ thế thay nhau hành hình một lần, hai lần rồi vô số lần thanh sắt nóng bỏng kia chạm vào da thịt Phác Xán Liệt đến khi cả người hắn đã chằng chịt đầy vết thương mà đám người đó vẫn chưa có ý định dừng tay, Phác Xán Liệt sắp không trụ được nữa hai mắt dần mờ đi thì lại bị một xô nước lạnh hất thẳng vào mặt, tên Đại Lang hung tàn túm lấy tóc kéo hắn ngửa mặt lên buông lời lẽ sắc bén hăm dọa.

" Vẫn còn cứng đầu không chịu khai xem ra mày muốn chết rồi phải không?"

Phác Xán Liệt hô hấp khó khăn, yếu ớt nhìn đám người trước mặt.

" Tại sao các người phải làm mấy chuyện này? Tại sao ngay từ đầu không làm ăn chân chính để bây giờ được sống an yên hưởng lộc?"

Lạc Kim Sơn nghe xong liền nhếch mép khinh bỉ.

" Phác Xán Liệt à Phác Xán Liệt, người nông cạn như mày làm sao hiểu được. Thôi, dù sao mày cũng không thể sống xót mà rời khỏi đây nên tao nói cho mày nghe. Mày nghĩ chỉ làm ăn chân chính thì sẽ được an yên hưởng lộc sao? Từ trước tới giờ Thiên Lạc luôn bị Nhuận Giang các người chèn ép, cướp hết dự án này đến dự án kia nếu cứ như vậy mà chịu đựng thì mày nghĩ Thiên Lạc sẽ trụ được trên thương trường bao lâu? Cách tốt nhất để cứu được Thiên Lạc chỉ có thể là Ba Tư Hồng thôi, có nó thì bọn tao mới có thể trụ lại được nơi thương trường, địch lại nổi với đám Nhuận Giang các người, hiểu chưa tên khốn!"

......                        
__________

Biên Bá Hiền cùng Châu Tử Kỳ sau khi trở về liền lập tức đem mấy chiếc cúc áo đó gửi tới phòng giám định rất nhanh sau đó kết quả của phòng giám định trả về kết luận cúc áo chính là ma túy đã được nén chặt, tất cả ảnh chụp cũng vừa hay đã tập hợp đầy đủ bây giờ chỉ còn thiếu bước đi tới đồn cảnh sát giao nộp bằng chứng tố cáo Thiên Lạc.

Kể từ khi Phác Xán Liệt bị bắt đi đã 10 giờ đồng hồ trôi qua, nghĩ rằng đám người Thiên Lạc rất có thể sẽ tìm tới mình nên Bá Hiền nhanh chóng đem bằng chứng gửi tới Ngô Thế Huân.

" Huân ca, đây là bằng chứng tố cáo Thiên Lạc hiện giờ Phác Xán Liệt đang rơi vào tay bọn chúng nếu sau 3 giờ đồng hồ nữa không thấy tôi liên lạc lại thì anh mau chóng đem giao nó tới cảnh sát còn nữa 17062722 là mã số máy định vị của tôi, chỉ cần nhập mã số vào phần mềm là có thể biết được vị trí tôi đang ở đâu. "

Tin nhắn vừa gửi đi cậu cũng thu dọn đồ đạc đem usb bằng chứng bỏ vào túi xách rồi cùng Châu Tử Kỳ lên xe đi tới đồn cảnh sát. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán trên suốt quãng đường đi hai người luôn bị bám theo bởi một chiếc xe màu đen, Châu Tử Kỳ cầm lái cố gắng luồn mọi ngõ ngách để cắt đuôi nhưng có vẻ không có tác dụng. Đường từ tòa soạn An Khánh tới đồn cảnh sát không xa nhưng đi phải đi qua vài đoạn vắng vẻ vừa hay tới nơi ít người qua lại chiếc xe màu đen kia nhanh chóng vượt lên chặn đầu xe Bá Hiền lại, Châu Tử Kỳ theo phản xạ bẻ lái sang hướng khác nhưng không may lại tông vào hàng rào bên đường.

Va chạm mạnh khiến cho đầu óc Bá Hiền có chút choáng váng cậu hốt hoảng nhìn sang Châu Tử Kỳ bên cạnh thấy anh ta cũng đang tỉnh táo nhìn mình mới thở phào nhẹ nhõm. Đầu xe tông vào hàng rào bốc khói lên nghi ngút, hai người họ còn chưa kịp làm gì đã bị đám người kia lôi ra khỏi xe. Châu Tử Kỳ hoang mang hét lớn.

" Các người làm gì vậy? Mau thả tôi ra"

Đám người nọ mặc kệ Bá Hiền và Tử Kỳ ra sức phản kháng chúng mạnh tay cưỡng chế dùng hai tấm vải đen bịt mắt cả hai lại rồi ép người xe rời đi, Châu Tử Kỳ từ lúc lên xe luôn miệng trách móc nhưng không một ai lên tiếng trả lời anh ta. Biên Bá Hiền ngược lại cậu cẩn thận nghe ngóng xung quanh sau đó âm thầm bật máy định vị đã chuẩn bị sẵn trong túi áo lên.

Xe chở Biên Bá Hiền cùng Châu Tử Kỳ tới hang ổ của Đại Lang, vừa tới nơi đám người kia hung hăng kéo hai người họ đi tới trước mặt Đại Lang nơi mà cả Phác Xán Liệt, Lạc Kim Sơn và Lạc Lạc cũng đang ở đó.

Dù bị hành hạ đến cạn kiệt sức lực nhưng khi nhìn thấy Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt tức giận hét lớn.

" Lạc Kim Sơn ông điên rồi mau thả cậu ấy ra"

Bá Hiền nghe thấy giọng Xán Liệt liền ngóc đầu dậy.

" Xán Liệt...Xán Liệt anh có ổn không?"

Xán Liệt vẫn tiếp tục nhìn Lạc Kim Sơn mà gào lớn.

" Mau thả cậu ấy ra đi ông muốn gì tôi cũng cho ông hết, ông lấy mạng tôi cũng được mau thả Bá Hiền đi"

Lạc Kim Sơn nghe xong liền vỗ tay mỉa mai.

" Quả là một màn kịch cảm động đấy Phác Xán Liệt, thật sự không hiểu tại sao hai người đàn ông lại có thể yêu nhau nhiều đến vậy đấy, nào bây giờ thì khai ra đi ai là người đang giữ tất cả ảnh chụp?"

" Là tôi"

Không đợi Xán Liệt lên tiếng Bá Hiền đã nhanh chóng thú nhận. Tiếng nói của cậu không chỉ thu hút ánh mắt của Lạc Kim Sơn mà còn khiến Phác Xán Liệt ngơ người, hắn nhìn cậu rồi lại nhìn Lạc Kim Sơn.

"Cậu ấy không có giữ đâu ông đừng tin lời cậu ấy"

Lạc Kim Sơn gạt bỏ ngoài tai lời nói của Phác Xán Liệt ông ta chậm rãi tiến đến chỗ Bá Hiền cùng Tử Kỳ đang ngồi. Thấy ông ta đi tới đám thuộc hạ liền hiểu ý mà tháo bịt mắt của Bá Hiền ra, cậu nheo mắt nhìn xung quanh sau đó hốt hoảng khi thấy Phác Xán Liệt đang bị treo hai tay lên cả người chi chít vết thương. Lạc Kim Sơn đi tới nhìn cậu.

" Cậu là Biên Bá Hiền?"

Bá Hiền nhìn ông ta ánh mắt đầy uất hận.

" Phải tôi là Biên Bá Hiền người giữ tất cả bằng chứng làm ăn phi pháp của ông"

" Cậu giấu nó ở đâu?"

" Tôi sẽ giao tất cả cho ông nhưng với điều kiện ông phải cho chúng tôi an toàn rời khỏi đây"

Lạc Kim Sơn nhìn cậu cười.

" Đơn giản thôi cứ giao tất cả ra đây tôi sẽ sai người chuẩn bị xe đưa các cậu về nhà an toàn"

Bá Hiền nhìn Xán Liệt đang hô hấp khó nhọc phía đối diện rồi lại nhìn Tử Kỳ đang bị trói ở bên cạnh.

" Cởi trói cho chúng tôi trước"

Lạc Kim Sơn cũng hợp tác ra hiệu cho thuộc hạ cởi trói, dây trói vừa được cởi Xán Liệt vì bị treo lên trong thời gian dài chân đã sớm tê mỏi mất thăng bằng mà ngã xụp xuống đất, Bá Hiền liền hốt hoảng chạy lại đỡ hắn đứng dậy sau đó cậu chỉ tay vào chiếc túi xách đang nằm trên tay của một trong những tên thuộc hạ đứng đó.

" Trong túi kia có 1 chiếc usb, tất cả bằng chứng đều nằm trong đó các người tự lấy đi, bây giờ chúng tôi xin phép cáo từ"

Nói xong Bá Hiền cùng Tử Kỳ đỡ Xán Liệt chầm chậm bước về phía cửa, đi được vài bước lại nhìn Xán Liệt với ánh mắt xót xa. Xán Liệt biết cậu lo lắng nên cố nặn ra nụ cười để trấn an.

Một màn tình cảm ân ái từ nãy đến giờ đều được Lạc Lạc âm thầm thu vào tầm mắt, cô ta tức giận nắm chặt tay lại nhìn ba người kia rời đi ánh mắt căm phẫn.

" Ba! Ba để bọn chúng đi dễ dàng vậy sao?"

Lạc Kim Sơn nhìn con gái mình nhỏ giọng nói.

" Con yên tâm, sao ta có thể để con gái mình chịu ấm ức chứ"

Nói xong ông ta liền ra hiệu cho Đại Lang rút trong người ra một khẩu súng sau đó hỏi Lạc Lạc.

" Con muốn tự mình ra tay hay là Đại Lang ra tay?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net