Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng sớm Phác Xán Liệt đã đứng đợi trước cửa phòng của Biên Bá Hiền. Vừa mở cửa bước ra cả người cậu đã rơi vào vòng tay ám áp của hắn, làm cho bao nhiêu giận dỗi cũng như mây mà bay đi hết.

" Thả em ra đi, chỗ này đông người"

Phác Xán Liệt vẫn ôm lấy cậu thật chặt, đầu tựa lên bả vai Bá Hiền

" Ngoan, để vị thần Xán Liệt chữa lành vết thương cho em"

Nghe xong câu này Bá Hiền cũng không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng

" Vị thần khỉ gì chứ"

Phác Xán Liệt cúi mặt nhìn cậu, đưa tay nhẹ nhẹ vuốt lên mái tóc mềm.

" Bá Hiền! anh xin lỗi vì đã không thể đến với em lúc đó, anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa"

" Quân tử nhất ngôn nha Phác Xán Liệt!"

Phác Xán Liệt gật đầu khẳng định" Quân tử nhất ngôn"

Đưa Bá Hiền đến lớp,Phác Xán Liệt thu lại vẻ mặt vui vẻ hồi nãy thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng, hừng hực khí thế đến tìm Lạc Lạc. Cô ta có vẻ vẫn rất thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vô tư mà ngồi soi gương. Nhìn thấy bộ dạng đó,cơn tức của Phác Xán Liệt như đã lên tới não, hắn đi tới giật lấy cái gương từ tay cô ta

" Soi gương nhiều như vậy không thấy buồn nôn à?"

Lạc Lạc cũng không thấy bất ngờ, từ từ đứng dậy

" Xán Liệt! sao mới sáng sớm mà đã tức giận như vậy?"

" Cô cũng trơ trẽn thật đấy, gây ra chuyện lớn như vậy mà vẫn thản nhiên ngồi đây à?"

" Việc gì tôi phải bận tâm những điều cỏn con ấy? Cậu ta đáng bị như vậy"

Với cái thái độ dửng dưng của Lạc Lạc, Phác Xán Liệt lúc này tức đến muốn đá cho cô ta một cái, hắn không nhịn nổi mà tiến đến túm lấy cổ áo cô ta

" Tôi nói cho cô biết Biên Bá Hiền mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng không yên ổn mà sống đâu"

Mọi người trong lớp lo sợ xảy ra chuyện lớn nên vội vàng chạy tới can ngăn Xán Liệt, gỡ tay hắn ra khỏi áo của Lạc Lạc. Phác Xán Liệt lúc này vẫn đay nghiến mà nói thêm một câu rồi mới quay đi.

" Lạc gia tốn công sức nuôi cô lớn đến tuổi nà"

Lạc Lạc không nói gì, đưa mắt nham hiểm nhìn Phác Xán Liệt.

Cũng phải cảm ơn Lạc Lạc, nhờ cô ta ,mà tình cảm giữa Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền tốt lên không ít. Ngày nào cũng vậy sau khi tan học Phác Xán Liệt sẽ lại tự động chạy tới lớp Bá Hiền chờ cậu, mọi thứ lại trở nên tốt đẹp như những ngày hai người bắt đầu.

Nắm tay nhau dạo bước trong trung tâm thương mại, đột nhiên Xán Liệt bị Bá Hiền kéo vào một cửa hàng quần áo.

" Xán Liệt, anh xem cái áo này có đẹp không?" Bá Hiền cầm lấy chiếc áo khoác màu xanh dơ lên

Nhìn qua một lúc Phác Xán Liệt mới lên tiếng

" Em mặc vào thử xem"

Biên Bá Hiền ngoan ngoãn nghe theo đem chiếc áo khoác lên người mình, vừa cài khóa vừa nói

" Anh thích đồ đôi không?"

Xán Liệt cười cười, giúp cậu chỉnh lại quần á

" Được mặc đồ đôi với em thì tất nhiên là thích rồi"

" Vậy chủ quán, tôi lấy 2 chiếc áo loại này nhưng một cái size lớn hơn một chút" 

Chủ quán thấy hai người tình cảm tốt như vậy cũng khéo léo nói vài câu

" Hai cậu đẹp đôi thật đấy!"

Phác Xán Liệt cười xã giao " haha cảm ơn chị, 2 cái áo giá bao nhiêu ạ?"

" 300 tệ"

Đưa tiền cho chủ quán xong hai người chào tạm biệt rồi rời đi. Trên đường về Phác Xán Liệt mặc kệ ánh mắt của mọi người nắm lấy tay Bá Hiền mãi không buông, hắn vừa đi vừa ngửa mặt lên đón ánh mặt trời

" Bá Hiền, nếu chúng ta có thể như này mãi thì tốt nhỉ. Anh thật sự chẳng muốn thời gian trôi chút nào"

" Anh bị say nắng à? Nói chuyện ngọt ngào vậy?"

Phác Xán Liệt nghe cậu nói vậy thì liền xị mặt

" Bá Hiền hết thương anh rồi sao?"

" Em hết thương anh hồi nào?"

" anh nói chuyện ngọt ngào em không thích khác gì hết thương anh chứ?" Phác Xán Liệt dẩu môi, đưa cặp mắt ủy khuất nhìn Bá Hiền.

Trông bộ dạng này khiến Biên Bá Hiền không nhịn được mà cười lớn, không ngờ Phác Xán Liệt cũng có những lúc như này. Cậu sờ sờ má hắn.

" Xán Liệt, em sẽ luôn ở bên anh mà" 

Đưa tay ôm lấy thân hình to lớn của Xán Liệt, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn mùi hương thân thuộc này khiến  cậu thấy thật dễ chịu.

.

Sắp đến kì nghỉ đón năm mới, mọi người trong trường đều háo hức được trở về nhà, Biên Bá Hiền ngồi trong phòng xếp đồ đạc, cậu cũng là con một nên không mua gì về nhiều lắm chỉ mua cho ba mẹ một chút quà. Phác Xán Liệt lặng im ngồi bên cạnh nhìn cậu đột nhiên lấy từ trong balo hắn ra một gói trà lớn đưa cho Bá Hiền

" Bá Hiền! Anh không biết ba mẹ em thích gì, thấy ba anh ở nhà thường dùng loại trà này nên em giúp anh đem về biếu ba mẹ"

Cậu nhận lấy túi trà từ tay Xán Liệt, mắt mở to tròn ngạc nhiên

" Phác Xán Liệt! đây là trà thiết quan âm thượng hạng đó, ba mẹ em mà được uống loại trà này sẽ khóc lụt cả thôn mất, em không dám nhận đâu"

" Bá Hiền, nói gì vậy bên nhau bao lâu vậy rồi còn khách sáo"

" Không!! Em không có khách sáo, ba mẹ em vốn không gửi nhiều tiền tiêu vặt, nếu thấy em đem về thứ đắt tiền như vậy chắc chắn sẽ nghi ngờ"

" Em đúng là đại ngốc, nói là bạn con tặng, ba mẹ em  có cớ gì mà nghi ngờ"

Biên Bá Hiền lúc này mới cất gói trà vào trong vali

" Mai xe đến sớm, anh đợi em lên xe rồi mới về" Phác Xán Liệt giúp cậu khóa vali lại

" Đồ đạc em cũng chuẩn bị xong rồi, đồ của anh thì sao?"

" yên tâm, anh nhờ Thế Huân rồi, em nghỉ ngơi sớm đi"

" Em biết rồi"

Phác Xán Liệt đứng dậy, xoa xoa đầu Bá Hiền rồi mới rời đi.

.

Từng đoàn xe nối đuôi nhau đi vào trường Cẩm Giai, được Phác Xán Liệt giúp xách đồ nên rất nhanh Biên Bá Hiền đã ngồi chễm chệ trên xe, vẫy vẫy tay gọi Xán Liệt.

" Xán Xán, về nghỉ tết vui vẻ nhớ gọi điện cho em đó"

Xán Liệt đứng ngoài cũng vẫy tay lại

" Được rồi, về nghỉ tết vui vẻ"

Nhìn xe chở Bá Hiền khuất bóng Phác Xán Liệt mới từ từ trở về phòng lấy đồ đạc của mình. Vừa xuống đến cổng đã có người đến mở cửa xe giúp hắn.

" Thiếu gia, mời lên xe"

Phác Xán Liệt không nói gì, đưa đồ cho tài xế rồi ngồi vào trong xe. Ai trở về nhà cũng thấy vui vẻ ấm áp nhưng hắn thì không cảm thấy gì thậm chí còn có chút chán ghét. Xe vừa về đến Phác gia thì đã là giờ cơm trưa, Phác phu nhân thấy con trai của mình lâu ngày mới về thì cũng có chút vui mừng

" Xán Liệt đã về rồi à? Đói không để mẹ bảo A Thúy dọn cơm" Phác phu nhân hướng phía con trai ân cần hỏi.

" Con không đói, con xin phép lên phòng trước"

Phác lão gia ngồi bên cạnh đọc báo lúc này mới lên tiếng

" Nếu không ăn cơm thì vào thư phòng ta có chuyện cần nói với con"

Phác Xán Liệt cũng không biết là ba hắn muốn nói gì nhưng cứ mỗi lần gọi lên thư phòng là chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Hắn thở dài rồi đi theo sau Phác lão gia vào thư phòng.

Cánh cửa căn phòng vừa đóng lại giọng nói của Phác lão gia chợt nặng trĩu, ông trừng mắt nhìn Xán Liệt

"Xán Liệt, Ta cho con vào Cẩm Giai học không phải để chơi bời"

Phác Xán Liệt chẳng hiểu mình làm sai chuyện gì ấp úng mà hỏi

" Ba, con...con làm sai điều gì?"

" Còn giả ngây giả ngô! Mày...mày đường đường là thiếu gia nhà họ Phác mà lại đi yêu đương với một tên con trai. Mày tính làm tao tức chết đúng không?"

Phác Xán Liệt như chết lặng, hắn chưa hề nói với ba mẹ về chuyện tình cảm của hắn và Bá Hiền sao ba hắn lại biết.

" Ba...con không có"

" Mày còn chối à, nhìn xem cái gì đây!" Phác lão gia cầm xấp ảnh ném về phía Xán Liệt.

Nhặt từng tấm lên xem, là ảnh hắn và Bá Hiền cầm tay nhau ở trung tâm thương mại, là cái ngày mà hắn cùng  cậu đi mua áo đôi.

Thấy Phác Xán Liệt vẫn trầm mặc, Phác lão gia tiến tới

" Phác Xán Liệt! mày nên nhớ tao chỉ có mình mày là con trai, đừng làm điều gì khiến tao phải mất mặt"

" Ba...con yêu cậu ấy" Phác Xán Liệt tay run run giữ lấy xấp ảnh, đây là lần đầu tiên hắn dám phản bác lại lời ba

*bốp* một cái tát dáng xuống mặt Xán Liệt khiến hắn nghiêng đầu qua một bên.

" Yêu à? Tao nói cho mày biết, mày làm gì tao không quan tâm nhưng mày phải lập tức cùng nó kết thúc mối quan hệ này!"

" Ba con không thể! Con yêu em ấy, ba đừng ép con"

" Nếu mày không chấm dứt thì tao cũng không thể chắc chắn là thằng bé đó được yên ổn đâu"

Phác Xán Liệt nghe vậy thì trong lòng hết sức hỗn độn, hắn quỳ hẳn xuống van xin

" Con xin ba, đừng làm hại em ấy!"

" Vậy mày biết phải làm gì rồi đấy! mau cút ra ngoài"

Bước ra khỏi thư phòng, nước mắt của Phác Xán Liệt cũng đã rơi, đã rất lâu rồi hắn mới khóc. Hắn thực  sự yêu Biên Bá Hiền, một chút cũng không muốn rời xa vậy mà từng lời thoát ra từ miệng Phác lão gia hồi nãy như đang muốn bóp nghẹt trái tim hắn lại, Phác Xán Liệt chầm chậm bước về phòng. Hắn đã hứa với Bá Hiền rằng sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để cậu phải chịu khổ giờ ba hắn nói kết thúc là sẽ kết thúc sao? Phác Xán Liệt thật muốn tát cho mình vài cái, hắn không biết phải làm gì để giữ cho Bá Hiền an toàn ở cạnh mình nhưng thầm nghĩ có chết hắn cũng sẽ không rời xa Bá Hiền, mở điện thoại lên Phác Xán Liệt chậm rãi soạn tin nhắn.

" Bá Hiền, anh nhớ em"

Giờ cơm tối Phác Xán Liệt không xuống ăn cơm, trên bàn ăn chỉ có 2 vợ chồng. Phác phu nhân lo lắng không ngừng nhìn lên hướng phòng Xán Liệt sợ con trai mình xảy ra chuyện gì vội vàng dọn đồ ăn vào khay muốn đem lên phòng cho hắn như lại bị Phác lão gia ngăn lại.

" Bà cứ kệ nó, nhịn một bữa không chết được"

" Nhưng mà thằng bé đã không ăn gì cả ngày rồi"

Phác lão gia tức giận đập tay xuống bàn

" Tôi nói kệ nó! để nó trên đó suy nghĩ lại về bản thân mình, bà mà lén đem đồ ăn cho nó thì đừng có trách tôi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net