31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền mệt mỏi mở mắt ra, từ trên giường bật dậy. Nhìn bộ đồ ngủ mát mẻ trên người mà cảm thấy kì lạ, cậu nhớ tối qua trong khoảng thời gian mình ngồi trên xe về nhà mình có thiếp đi ngủ một chút. Nhưng mà là ngủ từ lúc đó đến bây giờ, đồ vẫn chưa kịp thay nên cớ gì từ một bộ đồ sang trọng đã được đổi thành bộ đồ ngủ dễ thương này.

Bỗng nhiên hắn mở cửa bước vào. Đúng rồi chỉ có tên biến thái tên Phác Xán Liệt ! Bạch Hiền tức giận lườm hắn khiến hắn cảm thấy kì lạ.

"Chuyện gì ?"

"Anh... Biến thái !"

"Biến thái ?" Phác Xán Liệt khó hiểu hỏi lại. Trong lúc cậu ngủ hắn có làm chuyện gì xằng bậy đâu mà cậu nói hắn biến thái.

"Vậy anh nói xem sao tôi lại mặc đồ này kia chứ ?"

Hắn cười lớn khiến cậu cảm thấy mình như người bị làm xấu mặt mà đầy tức giận. Hắn làm mà không chịu nhận hay sao ? Thế cho hỏi hắn có bản chất gì tốt mà mấy dạo gần đây khiến cậu phải đau đầu suy nghĩ như thế.

"Em xem xem mình bên trong có mặc đồ cũ không ?"

Cậu liền chạy xuống giường đi vào nhà tắm. Sau đó đi ra ngoài, trên mặt đầy vết ửng đỏ ngượng ngùng. Ban nãy cậu nghe theo lời của Phác Xán Liệt mà chạy vào xem dưới lớp đồ có còn nguyên vẹn không thì thật đúng là quần trắng đó vẫn y như cũ. Điều đó chứng minh cho việc hắn chưa hoàn toàn nhìn thấy hết cơ thể của cậu, cùng lắm chỉ có phần trên.

"Sao ?"

"Xin lỗi... Nhưng anh cũng không được tự tiện như vậy..."

"Có sao, dù sao cơ thể của em tôi đã được thấy lâu rồi." Hắn không chút ấp úng như cậu mà hiên ngang nói như việc này không có gì xấu hổ.

"Hả ?!" Bạch Hiền mở to mắt hốt hoảng, theo phản xạ liền bắt chéo tay che trước ngực. Hắn ta dám lợi dụng sơ hở để giở trò biến thái với mình ?!

"Là lúc nào ?" Cậu thề, Bạch Hiền thề, nếu hắn dám nói đã thấy lúc cậu chưa phải vợ của hắn thì cậu sẽ chạy tới đá một phát vào mặt. Sau đó dùng tay tát liên hồi lên đồng thời dùng thân áp lên người hắn mà lấy thịt đè chết người.

"Tôi xem hình em lúc còn nhỏ... Thời điểm tôi xem cách bây giờ cũng được gần một năm."

"Là tấm này." Hắn lấy từ túi quần ra một cái ví đen đơn giản, rút từ đó ra một tấm hình. Nhìn tấm hình đưa trước mặt mà xanh tái, là hình của một cậu bé trai đang thoải mái vừa cởi truồng vừa nhe răng cười toa toét dưới ao.

Gần một năm, lúc nhỏ ?

Cái này còn biến thái hơn những gì Bạch Hiền nghĩ ! Gần một năm tức là lúc bọn họ còn ở Trung Quốc, lúc đó quan hệ giữa bọn họ là chủ tịch - nhân viên. Thử hỏi xem còn có người chủ tịch bào biến thái hơn khi lặng lẽ ngắm hình của nhân viên mình lúc nhỏ cơ chứ ! Đã thế đó còn là hình lúc cậu cởi truồng tắm ao nữa !

"Trả cho tôi !"

"Sẽ không !"

Bạch Hiền vì thân thể nhỏ bé nên dù có cố nhón chân đến mấy vẫn không chạm tới bức ảnh được để ở tít trên cao.

.

Đến khi bản thân thấy tuyệt vọng thì hắn bỗng nhiên đưa tấm ảnh đó vào tay cậu. Cứ ngỡ hắn cảm thấy đau xót khi mình phải cực khổ thì hắn bỗng nhiên nói : "Tấm này em giữ đi, tôi còn một vài tấm trong tủ."

Tủ ? Là tủ nào vậy ? Nếu đích thị để ở tủ thì chắc sẽ rất nhiều, chưa ít đến nỗi gọi là vài tấm như hắn nói.

Cậu cầm bức ảnh, suy nghĩ một hồi rồi dùng tay xé tan thành những mẫu nhỏ sau đó đưa vào sọt rác. Bạch Hiền tức giận bỏ xuống nhà.

.

Phác Xán Liệt ngồi đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Sau ngày Lễ tình nhân vài ngày hắn không nói lời nào kéo cậu về Trung Quốc. Thật ra hắn có chuyện cần phải về Phác Biễn nhưng hắn lại không yên tâm khi để Bạch Hiền ở lại. Hắn... Sợ Biện Bạch Hiền lén lút qua lại với Lăng Tịnh.

Hắn làm việc tất bật từ sáng sớm đến trưa chiều, một vài tiếng không gặp cậu mà cứ ngỡ như cả một thập kỉ. Hắn rất muốn nhìn thấy cậu, dù mỗi lần nhìn đều có ít nhất một cuộc cãi vã nhưng mà nghe tiếng, nhìn thấy đã quá đủ rồi. Tâm tư đang hình dung ra khuôn mặt của Bạch Hiền lúc tối hôm đi xem bói, sợ toát cả mồ hôi nhìn vô cùng đáng yêu.

Tâm trạng đang tốt liền tuột tinh thần khi nhớ lại câu nói của người xem bói lúc đó.

"Trong lòng cậu hiện tại đang có cảm tình với cả hai người, tuy nhiên một trong hai người đó cậu lại quan tâm nhiều hơn mà không hay biết. Theo tôi thấy thì dường như cả hai người đó đều có tình cảm với cậu và cũng trong hai người đó có một người đặc biệt có tình cảm nhiều hơn. Điều buồn cười ở đây là cậu để ý người kia và người kia cũng quan tâm cậu."

Cậu liệu có dành cho hắn một chút thứ gọi là tình yêu không ? Người kia đặc biệt quan tâm cậu, đó chẳng phải là hắn sao ? Nếu như hắn là người đặc biệt quan tâm thì ngược lại tất nhiên hắn sẽ là người mà cậu để ý.

Tâm tình nở rộ, miệng nở nụ cười tươi không tả được. Bạch Hiền cuối cùng cũng có tình cảm với hắn ! Hắn nên ăn mừng chứ nhỉ ? Vừa nghĩ đến đây hắn liền rút điện thoại, nhấn phím một gọi cho cậu.

Bạch Hiền ở nhà nhàn rỗi gác hai chân lên bàn, tay cầm tô bỏng ngô rang mà chuyển hết kênh này đến kênh khác. Thật là tẻ nhạt mà ! Tivi không gì đáng xem, trên web lại không gì thú vị, còn tô bỏng ngô này thật lạc vị. Nói chung cái gì cũng nhạt cả. Nếu như Phác Xán Liệt không kéo cậu về Trung Quốc thì nãy giờ cậu đang tung tăng khắp nơi ở Úc, hoặc là thu dọn đồ đạc về lại Mỹ thăm gia đình. Cũng lâu rồi cậu chưa nói chuyện với mẹ và anh trai, không biết tình hình Biện La dạo gần đây như thế nào.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên. Bạch Hiền mở lên liền thấy cái tên Chồng ~ to khổng lồ.

!!!

Phác Xán Liệt dám đổi tên danh bạ của cậu ! Hừ ! Đợi xíu nữa hắn trở về cậu sẽ cho hắn một trận.

"Chuyện gì !" Cậu tức giận hét lớn vào chiếc điện thoại.

"Tối nay có bận gì không ?" Hắn ân cần nói khiến cậu ngạc nhiên nhíu mày.

"Không có !"

"Vậy cùng nhau ra ngoài ăn tối."

"A, thật sao ?" Chỉ cần nhắc đến thức ăn tâm tình của Bạch Hiền đã tốt hơn hẳn. Tương tự như Bạch Hiền, niềm hạnh phúc duy nhất khiến hắn trở nên vui vẻ đó chỉ có thể là Bạch Hiền. Tiếp xúc thân thiết với Bạch Hiền là liều thuốc làm dịu đi cơn tức giận của Phác Xán Liệt.

"Ở nhà đợi tôi, 6h tôi sẽ về nhà đón em." Hắn liếc nhìn cuốn lịch trình trên bàn mà khẽ thở dài. Cũng may từ sau giờ tan sở không có cuộc hẹn nào quan trọng.

"Được được !" Bạch Hiền còn đắm chìm trong khối đồ ăn thơm tho mà gật đầu đồng ý lia lịa. Tâm cũng không còn nhớ đến chuyện hắn tự tiện đổi tên danh bạ nữa.

Bạch Hiền vui vẻ vừa nhảy chân sáo vừa ngân nga vài câu hát.

.

"Chuyện này là thế nào ?" Hắn tức giận quăng xấp hồ sơ xuống đất. Những người nhân viên đứng bên cạnh liền run sợ không dám ngước mặt lên nhìn.

"Nói mau !" Phác Xán Liệt không còn đủ kiên nhẫn để hỏi thêm lần thứ ba.

Sau khi hắn gọi cho Bạch Hiền cũng là lúc hắn nhận được kết quả trúng thầu khu nghỉ dưỡng Lizzaq. Cứ ngỡ Phác Biễn sẽ là người trúng thầu, ai ngờ một công ty nước ngoài khác bỗng nhiên xen ngang vào mà đưa ra mức giá hơn hắn duy chỉ 1000 tệ.

Nhưng hắn chắc chắn trong Phác Biễn có nội gián ! Tại công ty kia thật ra cũng chỉ nhỏ hơn 8-9 tầng lầu, kinh tế nghĩ cũng rất khó khăn đi mà hắn lại đưa ra cái giá cao ngức ngưỡng thế kia thì hỏi một công ty nhỏ liệu có đủ sức chống cự ?

Chỉ duy một trường hợp là ai đó đã bí mật tiết lộ giá cho bên kia. Chỉ có vậy bên đó mới tự tin thu gom hết số tiền để được trúng thầu miếng thịt béo mỡ này.

"Nói ! Một trong các người ai là nội gián ?"

Đám người kia toát hết cả mồ hôi. Bọn họ dù không phải là nội gián thì sao chứ ? Không phải cũng bị hắn ta la mắng đến không còn mặt mũi sao.

"Thưa... thưa chủ... tịch..." Một người đàn ông trung niên phong thái lãnh đạm, nhưng vẫn không thể dũng cảm đối mặt với cơn thịnh nộ của cậu thanh niên trẻ tuổi.

"Nói mau !"

"Tôi... vài ngày trước có nhìn thấy một cậu nhân viên đi ra từ phòng của chủ tịch." Sau đó ông ta liền lúi húi lấy một cuộn băng từ tay người phía sau. Ông ta dự định trong cơn thịnh nộ của hắn sẽ nhanh chóng cầm số tiền cao chạy xa bay bởi ông ta cũng là thủ phạm gây ra sự việc này. Nhưng suy nghĩ một hồi thấy mình chạy trốn sẽ khiến Phác Xán Liệt sinh nghi nên chỉ còn cách bán đứng đồng đội. Từ kẻ phạm tội trở thành nhân chứng là giải pháp cuối cùng.

Phác Xán Liệt tức tối đoạt lấy cuộn băng từ tay ông ta, quăng cho người thư kí quát lớn bảo bật đoạn băng lên. Đúng thật, trong đoạn băng là hình ảnh của một người nhân viên thấp kém lén lút đi ra từ phòng của hắn. Trên tay của cậu nhân viên đó là một xấp tài liệu để trong tệp màu vàng...

Bỗng nhiên Phác Xán Liệt bật cười thật lớn. Toàn bộ nhân viên xung quanh giật mình mở to mắt, ai nấy cũng lo sợ cúi gầm mặt xuống đất. Đặc biệt là ông ta, sợ rằng Phác Xán Liệt sẽ phát hiện ra điều bất thường mà lặng lẽ cúi thấp người luồn ra khỏi đám đông. Đúng lúc ông ta vừa bước tới cửa, Phác Xán Liệt bỗng nhiên lên tiếng.

"Kim tổng !"

"V... Vâng..."

"Cảm ơn ông đã cho tôi biết thủ phạm ! Tôi sẽ cấp cho ông một số tiền đủ ông chạy tới Úc du lịch một năm." Hắn ta cười nham hiểm nhìn về phía cậu nhân viên nhỏ bé trong màn hình. Không để ý đến việc ông ta đang tìm cách thoát khỏi căn phòng này với điệu bộ lo sợ như thế nào.

"... Không... Không có gì thưa chủ tịch." Kim tổng bất ngờ, chuyện gì đang diễn ra thế này ? Hứ không ngờ tên chủ tịch thông minh mà mọi người hay nói cũng chỉ là một cậu nhóc miệng còn hôi sữa ngu ngốc. Không nghĩ đến chuyện ông ta bán đứng đồng bọn mà lại được thưởng một số tiền dùng du lịch nước ngoài như thế.

"Còn những người khác, mau đi theo tôi để bắt tên phản bội kia !"

-------------------

Ta nói chứ... chắc sắp hoàn rồi :vv

Vote cho tớ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net