38.End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em hôm nay trông thật đẹp !"

Phác Xán Liệt đắm chìm trong sự si mê của mình, mắt mơ hồ nhìn về phía Biện Bạch Hiền khoác tay anh trai Bạch Hy tiến vào lễ đường. Cậu hiện tại không còn đơn thuần là một chàng trai trẻ luôn diện trên mình bộ quần áo thể thao thoải mái, trẻ trung nữa mà thay vào là bộ âu phục trắng trang nhã cùng dịu dàng. Cậu lúc này từng bước chân nhẹ nhàng, từ tốn nhưng lại làm tim hắn đập không ngừng. Cảm giác như còn hồi hộp hơn cả cậu cơ, giống như là cô gái trẻ về nhà chồng.

"Im lặng !"

Bạch Hiền khoác tay anh trai cố giữ nụ cười thẹn thùng đến hết mức như lời mà mẹ mình đã bảo. Cậu khó khăn lắm mới giữ cho nụ cười này nguyên vẹn đến chỗ hắn, nhưng con người kia lại không biết tốt xấu mà nói ra câu đó khiến cậu đi giữa chừng thật muốn quỳ sập xuống che mặt vì ngại. Vì vậy mà vừa tới nơi, cậu dùng gương mặt tự nhiên hết cỡ mà cười nhẹ nhàng với những người phía dưới. Sau đó quay mặt đối diện với Xán Liệt, nghiến chặt răng đe dọa.

"Rất đẹp !"

"Im ngay đi !"

"Rất đẹp !"

"Im !!!"

"E hèm !"

Tưởng chừng cuộc tranh cãi kia sẽ không có hồi kết cho tới khi cha sứ nhận thấy mà lên tiếng. Nhờ tiếng ngắt lời của cha sứ mà Bạch Hiền mới sực nhớ ra bản thân đang đứng trong lễ đường, đang đứng trước hơn trăm người tổ chức hôn lễ, tất nhiên không được làm chuyện bẽ mặt.

"Biện Bạch Hiền con có đồng ý lấy Phác Xán Liệt ?...."

"Phác Xán Liệt con có đồng ý lấy Biện Bạch Hiền ?..."

"Chúng con đồng ý !"

Bỗng nhiên Bạch Hiền lại nhớ đến lễ cưới đầu tiên của bọn họ. Ngày hôm đó so với ngày hôm nay phải nói là cách xa nhanh những một trời một vực, hôm đó cậu ỉu xìu mặc cho số phận mà kết hôn với An Kiệt sau đó lại không cam tâm mà đồng ý kết hôn với Phác Xán Liệt. Còn nhớ lúc đó hắn dám ngang nhiên cắt lời của cha sứ rồi còn uy hiếp cậu phải đồng ý cho bằng được. Còn hiện tại bây giờ dù nhân vật cho hôn lễ vẫn là hai người bọn họ nhưng mà cậu đồng ý hắn là bởi vì bản thân chấp nhận cùng hắn đi đến cuối cuộc đời...

"Con có thể hôn vợ của mình."

Phác Xán Liệt như không thể cầm cự được mà ôm chặt cậu, hôn lên môi Bạch Hiền. Nụ hôn này không như những lần trước, lúc trước hắn chỉ lướt nhẹ qua còn giờ hắn lại mút môi cậu. Hắn tính ra cũng rất biết nghĩ cho cậu, vì không muốn cậu hoảng sợ mà cư xử rất nhẹ nhàng, mỗi lần hôn cũng chỉ là phớt nhẹ qua để thể hiện tình cảm, còn giờ lại có mút nhẹ. Không biết dần dần sống chung với hắn, cử chỉ yêu thương của hắn sẽ đạt tới mức độ nào. Nghĩ đến thôi cậu cũng cảm thấy lo lắng rồi.

"Được... rồi..." Tính đến hiện tại hắn hôn đã hơn một phút nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Bạch Hiền từ nhỏ chưa bao giờ luyện tập thể thao tốt nên khả năng nhịn thở rất kém, nhịn cùng lắm một phút là quá sức chịu đựng rồi. Còn Phác Xán Liệt cư nhiên dù bận rộn cách mấy cũng đều đặn đến phòng gym luyện tập mỗi tuần, thành quả là có được cơ thể đẹp và khả năng chịu đựng cao. Nếu như không nhờ cậu lên tiếng bảo hắn dừng lại thì có lẽ bản thân đã bị hôn đến tắt thở rồi.

"Nhân ngày trọng đại của Bạch Hiền và chủ tịch Phác, chúng ta cùng nhau cạn ly nào !"

Bạch Hiền khoác tay Xán Liệt đi đến từng bàn mừng rượu. Nói là mừng rượu nhưng cậu chưa hề uống một tý rượu nào. Cơ thể Bạch Hiền rất dị ứng với cồn của bia rượu, dù uống một tý thôi đã khiến cậu say đến không biết trời đất. Nhưng mừng rượu người khác mà bản thân lại không uống thì thật là kì cục, kết quả là Phác Xán Liệt đưa tay sang uống dùm.

"Cạn ly." Những đồng nghiệp trong Phác Biễn cùng nhau ngồi vòng quanh bàn, tay mỗi người cầm một ly rượu đưa về phía trước. Ồn ào náo nhiệt mỗi người gửi một lời chúc đến cặp đôi ngày hôm nay, thấy mọi người đều đưa ly lên miệng uống còn mình thì vẫn giữ nguyên ly rượu trong tay, bản thân cùng Xán Liệt đứng bên cạnh cũng thấy kì. Hắn đưa tay định cầm lấy ly rượu của cậu mà uống theo quán tính, không ngờ cậu lại ngăn cản, một khắc đem rượu bỏ vào miệng.

Xán Liệt rất kinh ngạc nhưng một lúc sau lại cười mỉm, "Cảm ơn em.", cậu thật ra chỉ vì lo lắng cho hắn mà thôi, hắn nãy giờ đi qua bốn bàn đã uống tám ly rượu vang, nhìn mặt hắn không tỏ ra chút gì là say thế thôi nhưng thật chất đã say đến không còn biết trời đất rồi. Nói bản thân cậu khoác tay hắn nhưng thật ra là hắn đều dựa toàn bộ trọng lực cơ thể về phía của cậu.

.

"Nhìn xem có đẹp không ?"

"Đẹp lắm a ~ to thật đấy !"

Bạch Hiền ngạc nhiên mở tròn hết cả mắt nhìn tòa biệt thự to lớn trước mắt. Lần đầu tiên nhìn thấy biệt thự to lớn đến như vầy, nhà đã to mà sân rồi cả vườn đều rộng đến khó tưởng. Cảm giác giống như một chàng hoàng tử nhỏ tung hoành trong lâu đài của riêng mình.

"Xem này xem này, là XánBạch đấy nhé."

Phác Xán Liệt tươi cười khoe khoang thành quả của mình. Hắn đã tốn rất nhiều thời gian để thiết kế cho biệt thự mà hắn vừa mua, tốn nhiều thời gian như vậy để ra thành phẩm nhưng mà cậu lại không mấy gì quan tâm đến. Điều duy nhất mà cậu ngó tới đó là tòa nhà này có vườn và sân cỏ rộng rãi, thoáng mát. Đặc biệt là cái bảng tên được đặt trên hộp thư trước biệt thự, cái tên XánBạch đập thẳng vào mắt người xem khiến cái suy nghĩ đầu tiên đó là tòa nhà này là của một đôi vợ chồng trẻ.

Bạch Hiền mặc kệ hắn nói cái gì, cậu chỉ muốn được nằm trên giường mà ngủ. Đêm qua sau khi hôn lễ kế thúc, cứ tưởng bản thân sẽ được thoải mái ngủ, không ngờ lại bị Xán Liệt làm cho không thể nào được yên ổn. Có chết thì không ai ngờ hắn khi tỉnh táo và hắn khi say là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau. Hắn tối qua không biết nguồn năng lượng từ đâu mà lại có thể tưởng tượng ra một phòng karaoke vô hình mà thoải mái la hét khắp đêm. To tới mức khiến cậu nhức đầu, xung quanh khoảng từ hai km trở ra xa đều nghe rất rõ tiếng hát trời cho của hắn. Báo hại cậu nguyên đêm không thể nào chộp mắt, kết quả l hiện tại vô cùng buồn ngủ.

"Oa, tuyết rơi này !"

Đúng lúc khi cậu vừa định đóng cửa vào trong thì không nghĩ đến tuyết đã rơi rồi. Cũng phải thôi, thời tiết dạo nay của Trung Quốc cũng đã lạnh rồi, lạnh đến mức nước đóng băng còn có thể chứ nói gì là tuyết.

"Xán Liệt, ra ngoài nghịch tuyết nào !"

Bạch Hiền nũng nịu kéo tay Xán Liệt chạy ra sau bên ngoài. Chưa để hắn hiểu rõ tình hình cậu đã nhanh chóng nhào nặn một cục tuyết tương đối to, nhắm về phía của hắn mà quăng. Hắn tất nhiên là hứng toàn bộ số tuyết mà cậu đã ném, "Biện Bạch Hiền, em dám ?!", Phác Xán Liệt căm phẫn nhìn Biện Bạch Hiền đang tươi cười trước mắt, tiểu tử ngốc ấy không biết trời cao là như thế nào dám chọc giận hắn. Dù cho là vợ của hắn, hắn cũng sẽ không nương tay.

"Cho em chết này !"

"Á ! Đau chết đi được."

"Cho em chừa, từ sau không được ném tuyết vào anh !"

"Mặc kệ, em cứ ném !"

Tuyết cứ tiếp tục rơi, sân vườn nhanh chóng được phủ một lớp tuyết trắng mịn. Hai con người kia một lớn một nhỏ cùng nhau vui đùa với nhau, vui vẻ cười nói, không ngừng ném tuyết vào nhau khiến khung cảnh mơ mộng lại càng thêm lãng mạn hơn nữa.

Cuộc sống hạnh phúc như vậy, Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt không bao giờ hối tiếc.

CHÍNH VĂN HOÀN.

--------------------

Nói làm sao đây, thật sự là đã kết thúc rồi TT không ngờ tớ có thể kiên trì viết tới chap 38 và các bạn lại vô cùng yêu quý mà ủng hộ tớ. Tớ thật sự rất cảm động T^T

Hiện tại fl của tớ đã đạt 99fl rồi, còn 1fl nữa là tớ sẽ cố gắng ra shortfic một cách nhanh nhất có thể. Mong trong khoảng thời gian đó các bạn sẽ ủng hộ cho tớ.

Cảm ơn một lần nữa TTTTTTT

25/3/2017 - Nhìn tên đã yêu chính thức hoàn.

MyxTus_Boo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net