9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây đã là lần thứ tư Biên Bá Hiền bởi vì bị phân tâm mà mắc lỗi trong buổi tối ngày hôm nay. Một lần còn có thể coi như không biết mà bỏ qua, nhưng thật sự thì đến lúc này, đám người ở khắp quán bar đang bắt đầu xì xào to nhỏ, bàn tán xem dạo gần đây không biết Baek của bọn họ bị làm sao, mà lại thường xuyên lơ đễnh mất tập trung rồi mắc lỗi trong lúc biểu diễn như vậy.

Biên Bá Hiền ở quán bar này đã được mười năm, những vị khách lâu năm thường xuyên lui tới ai ai cũng đều hiểu rất rõ sự kính nghiệp và tác phong chuyên nghiệp của cậu mỗi khi lên sân khấu biểu diễn. Vậy nên việc mắc lỗi bỗng dưng xảy ra như vậy, đúng là rất lạ.

Liên tục đàn sai nhịp, Biên Bá Hiền cũng không còn tâm trạng tiếp tục biểu diễn tiếp nữa. Kết thúc bài hát, cậu nhanh chóng đứng dậy cúi chào mọi người, khóe môi vẽ lên thành một nụ cười, có chút áy náy lên tiếng.

"Hẳn là đã làm mọi người thất vọng rất nhiều. Xin lỗi, dạo gần đây cơ thể tôi không được khỏe, hôm nay đành xin phép kết thúc sớm vậy. Tôi hứa lần sau nhất định sẽ đền bù lại với những tiết mục thật ấn tượng."

Nhận được tiếng vỗ tay cùng lời khích lệ của mọi người, nụ cười trên khóe miệng Biên Bá Hiền càng tươi hơn, cậu khẽ gật đầu bước xuống sân khấu. Hôm nay Biên Bá Hiền không ngồi lại sô pha nói chuyện, mà cũng chẳng về phòng nghỉ luôn. Nhìn bóng dáng cậu chậm rãi tiến đến quầy bar ngồi xuống, những người trong quán bar lại tiếp tục bị làm cho ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Baek ra quầy bar ngồi. Không những mắc lỗi trên sân khấu mà còn chủ động ngồi lại quầy bar uống rượu, Baek của bọn họ dạo này hình như thay đổi không ít thì phải.

"Làm cho tôi một ly Manhattan."

Đám người trong quán bar ngạc nhiên một, thì Ngô Thế Huân lại bị làm cho ngạc nhiên mười. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không phải tên nhóc này trước giờ vẫn luôn chê không thèm uống đồ anh làm hay sao? Hôm nay bỗng dưng lại bị gì vậy cơ chứ?!

Nhanh nhẹn bắt tay vào làm theo ý người nọ, vừa bận rộn pha chế, Ngô Thế Huân vừa len lén liếc nhìn biểu cảm của Biên Bá Hiền. Cùng nhau lớn lên trong Delight, vậy nên Ngô Thế Huân hiểu rất rõ con người cậu. Mặc dù là sống trong quán bar, nhưng lối sống sinh hoạt của người trước mặt anh trước nay vẫn luôn rất lành mạnh. Số lần cậu uống rượu trước giờ mới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bởi vì dù cho có được khách hàng mời, Biên Bá Hiền cũng đều sẽ có cách để từ chối. Vậy nên hiện tại anh đang rất tò mò muốn biết, rốt cuộc trong đầu tên nhóc này đang nghĩ cái gì mà hôm nay không những muốn uống rượu, lại còn hút thuốc nữa.

Hai ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc đưa lên miệng hít nhẹ một hơi, Biên Bá Hiền rũ mắt, khẽ tuôn ra một làn khói trắng mơ hồ. Nicotine nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể, hai hàng mày đang nhíu chặt của Biên Bá Hiền dần dãn ra, sự khó chịu trong lòng cũng vơi bớt đi được phần nào. Có lẽ, làn khói trắng vừa rồi đã giúp cậu cuốn trôi đi không ít phiền muộn của hơn một tuần qua.

Tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, Biên Bá Hiền liền đưa tay cầm ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm. Chất lỏng màu đỏ nhanh chóng tràn vào khoang miệng, chạm vào đầu lưỡi là sự ngọt ngào, nhưng khi chảy qua yết hầu, đọng lại ở đáy lòng Biên Bá Hiền lúc này chỉ còn lại một chữ, đắng.

Đã một tuần rồi Phác Xán Liệt không đến tìm cậu.

Đối với chuyện này, đáng ra Biên Bá Hiền phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng không hiểu tại sao, cậu lại chẳng thể vui nổi.

Lần cuối Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt gặp nhau là vào mười ngày trước. Hôm đó hắn đến muộn hơn mọi ngày một chút, không ngồi ở quầy bar thưởng rượu mà trực tiếp đi đến sô pha đối diện sân khấu lặng ngắm Biên Bá Hiền biểu diễn. Sự việc vẫn được diễn ra như thường lệ, Biên Bá Hiền biểu diễn xong liền cúi chào mọi người, sau đó bình tĩnh bước xuống sân khấu, ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Phác Xán Liệt.

Ngày đó bọn họ ở bên nhau chẳng được bao lâu, vừa mới ngồi nói chuyện được nửa tiếng, Phác Xán Liệt đã bị một cuộc gọi đến làm cho phải gấp rút rời đi. Trước khi đi còn không quên hôn một cái thật kêu lên môi Biên Bá Hiền.

Khẽ đưa tay chạm nhẹ lên môi mình, Biên Bá Hiền cúi đầu, đáy lòng không khỏi cảm thấy mất mát. Xúc cảm ấm áp tuy không còn, nhưng cái dư vị ngọt ngào mà người kia mang lại đến giờ vẫn cứ in sâu trong tâm trí cậu. Phác Xán Liệt không phải là chán rồi đấy chứ? Bỏ nhiều công sức ra như vậy để theo đuổi một người mà lại chỉ nhận được sự khước từ, vậy nên hiện tại Phác Xán Liệt cảm thấy nhàm chán, không muốn tiếp tục nữa? Nụ hôn đó, là thay lời tạm biệt sao?

Khốn nạn. Biên Bá Hiền chửi thầm một tiếng, tiện tay đập mạnh ly rượu lên quầy.

Ngô Thế Huân giật nảy mình, quay sang muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy ánh mắt buồn tủi của người nọ, những lời muốn nói bỗng dưng lại bị nuốt ngược trở lại. Anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyên tâm pha chế rượu. Xem tình hình hiện tại, có lẽ Biên Bá Hiền không muốn nói chuyện.

"Ngô Thế Huân này, anh đã từng thích ai bao giờ chưa?"

Người đối diện bất ngờ lên tiếng khiến cho Ngô Thế Huân giật mình lần hai. Anh mở lớn hai mắt quay sang nhìn Biên Bá Hiền, vừa ngạc nhiên vì cậu nói chuyện với mình, vừa ngạc nhiên vì câu hỏi vừa rồi. Biên Bá Hiền mà lại quan tâm đến vấn đề này hay sao?

"Tôi kể cậu nghe lâu rồi mà. Ông chủ tiệm hoa ở đầu phố vẫn luôn là đối tượng theo đuổi của tôi."

"Vậy là anh thích anh ta đúng chứ?"

"Đúng vậy."

"Vậy... thích một người là cảm giác như thế nào?"

"Cái này..." Ngô Thế Huân vuốt cằm ra chiều suy nghĩ, anh trầm ngâm nhìn Biên Bá Hiền một lúc, lát sau như hiểu ra điều gì đó, hai mắt anh lập tức sáng bừng, rất thành thật mà trả lời câu hỏi của cậu.

"Ừm, cái này thì không hẳn ai cũng giống nhau. Nhưng đối với tôi, thì trong đầu lúc nào cũng chỉ ngập tràn hình bóng của ông chủ tiệm hoa."

Nói đến đây, Ngô Thế Huân liền rất hạnh phúc mà nở một nụ cười rạng rỡ. Nhưng đối với Biên Bá Hiền, thì bộ dáng của anh ta lúc này lại trông rất ngốc.

Nhận thấy ánh mắt khinh bỉ của người đối diện, Ngô Thế Huân lập tức thu lại ý cười. Anh phất tay xua đi cảm giác lúng túng, "Ai nha, nói chung một trong những biểu hiện của thích là lúc nào trong đầu cậu cũng đều nghĩ đến người đó."

Không kịp đợi Biên Bá Hiền lên tiếng, Ngô Thế Huân đã rất hào hứng chống cằm hỏi cậu, "Mà nói mới nhớ, dạo này không thấy cái tên giàu có đẹp trai kia đến tìm cậu nữa nhỉ?"

Biên Bá Hiền đương nhiên biết người Ngô Thế Huân đang nhắc đến là ai, nhưng đối với câu hỏi này, câu lại lựa chọn im lặng.

"Hửm?" Không thấy người đối diện đáp lại, Ngô Thế Huân nghiêng đầu ném tới ánh mắt tò mò, Biên Bá Hiền vội đưa tay đẩy anh ra xa, lãnh đạm đáp, "Anh tập trung làm việc của mình đi, tôi muốn yên tĩnh một mình."

Ngô Thế Huân bĩu môi, vừa cầm ly thủy tinh lên lau sạch vừa nghĩ thầm. Nếu muốn một mình thì cậu về phòng mới yên tĩnh chứ, ngồi đây mà đòi yên tĩnh được sao? Anh đảm bảo, với bộ dạng hiện tại của cậu, khoảng chừng vài phút nữa, chắc chắn sẽ bị làm phiền.

Biên Bá Hiền bỏ ngoài tai mọi tiếng ồn xung quanh, chỉ cau mày nhìn chằm chằm đốm đỏ trên điếu thuốc, tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ.

Trong đầu cậu lúc này, ngập tràn hình bóng của Phác Xán Liệt.

Nào là dáng vẻ ôn nhu cẩn thận chăm sóc cho cậu từng chút một, hay bộ dáng lưu manh vô lại không ngừng chọc tức cậu, rồi đến những lời nói thâm tình ngọt ngào khiến trái tim cậu rung động. Tất cả, đều đang thi nhau hiện hữu trong đại não cậu tựa như một thước phim quay chậm.

Hơn một tuần không được gặp Phác Xán Liệt, đáy lòng Biên Bá Hiền đã trở nên rất hỗn loạn. Mất mát, buồn tủi, uất ức, giận dữ, những cảm xúc ấy cứ thay phiên nhau xuất hiện, khiến cho Biên Bá Hiền cảm thấy khó chịu đến cùng cực. Sau cùng, thì chúng lại cùng nhau hòa làm một, đúc kết lại, thì cảm giác của Biên Bá Hiền lúc này chỉ có thể dùng một từ để hình dung.

Nhớ.

Cậu nhớ Phác Xán Liệt, nhớ cái ôm, nhớ nụ hôn của hắn, nhớ cả những lời đường mật mà hắn vẫn luôn thủ thỉ bên tai. Giờ khắc này, cậu thật sự rất muốn được gặp Phác Xán Liệt.

"Bé cưng, có muốn cùng anh vui chơi một chút không?"

Một thanh âm xa la bất ngờ truyền tới kéo Biên Bá Hiền ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu giật mình ngẩng đầu, đối diện tầm mắt lúc này là một gã đàn ông say xỉn.

"Tôi không có hứng thú."

Lãnh đạm đáp lại người nọ, Biên Bá Hiền xoay người nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, cậu muốn đi tìm Phác Xán Liệt.

"Đừng vội đi như vậy chứ."

Tên đàn ông say xỉn kia đưa một tay giữ tay Biên Bá Hiền lại, tay còn lại thì đưa lên khẽ chạm gò má cậu.

"Bé cưng xinh đẹp như vậy ngồi uống rượu hút thuốc một mình, còn không phải đang muốn nói bản thân rất cô đơn, cần được an ủi hay sao?"

Tránh khỏi tay người nọ, Biên Bá Hiền hơi nhíu mày, lời nói ra vẫn lạnh nhạt như cũ, "Tiên sinh, MB ở trong bao sương không thiếu."

"Nhưng ông đây đã nhắm trúng em rồi, em chính là người đẹp nhất ở đây. Em biết không, bộ dáng em híp mắt hút thuốc, ông đây chỉ vừa nhìn thôi cũng đã muốn cứng luôn rồi."

Đầu mày Biên Bá Hiền càng nhíu chặt hơn. Lời nói thô tục trước nay cậu nghe qua không ít, nhưng không hiểu sao hôm nay lại cảm thấy cực kì buồn nôn. Vị khách trước mặt cậu chưa từng thấy bao giờ, vậy nên có lẽ gã ta mới tới. Là người mới, chưa hiểu biết về con người cậu, lại còn đang trong bộ dạng say xỉn, vậy nên cậu không muốn so đo. Không đáp lại người nọ, Biên Bá Hiền tiếp tục đẩy gã ra, hướng cửa lớn bước đến.

Bỗng dưng lại nhớ đến Phác Xán Liệt. Ít ra thì, những lời nói của hắn, mặc dù lưu manh vô lại, nhưng lại khiến lòng Biên Bá Hiền như được rót mật.

Người trước mặt bị khước từ cũng vẫn không ngại, rất tự nhiên mà tiếp tục sáp đến. Lần này quá đáng hơn, một tay của gã còn táy máy lướt qua mông Biên Bá Hiền. Toàn thân cậu khẽ rùng mình, một cảm giác bài xích cực kì mãnh liệt lập tức ập đến, không suy nghĩ gì nhiều liền theo bản năng mà đẩy mạnh người nọ ra.

Tên đàn ông trước mặt vốn đang trong tình trạng say xỉn đứng không vững, một cái đẩy mạnh bất ngờ liền khiến cho gã lập tức ngã xuống. Cả thân hình to lớn đập mạnh vào quầy bar, âm thanh phát ra không hề nhỏ, người nghe thấy đều có thể hiểu mức độ đau đớn của cú ngã vừa rồi.

Một tiếng động lớn kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người trong bar, những người đang ngồi uống rượu ở xa cũng bắt đầu thi nhau kéo tới xem náo nhiệt.

Ngô Thế Huân dường như đã bận rộn đi đâu đó, vậy nên lúc này không có ai đứng ra giải vây giúp cho Biên Bá Hiền. Cậu có chút lúng túng, để lại một câu "xin lỗi" đến người nọ rồi liền vội vã tiến về phía cửa lớn.

"Mẹ nó, đã là MB rồi mà còn giả vờ thanh cao cái nỗi gì!"

Gã đàn ông say xỉn từ từ đứng dậy, tiện tay cầm theo một chai rượu trên quầy. Gã hướng về phía bóng lưng đang rời đi của Biên Bá Hiền quát lớn một tiếng, sau đó liền giơ chai rượu lên, không chút khách khí đập mạnh xuống.

Biên Bá Hiền nghe thấy tiếng quát thì theo bản năng mà xoay người lại. Thân hình phóng đại cùng vật to lớn đang hướng đến khiến cậu sợ hãi nhắm chặt mắt, lập tức giơ hai tay lên chống đỡ.

Cứ ngỡ rằng sẽ phải hứng chịu một trận đau đớn, cứ ngỡ rằng áo sơ mi trắng sẽ bị rượu và máu nhuộm đỏ. Nhưng chẳng biết từ đâu lại bỗng dưng xuất hiện một cánh tay rắn chắc kéo cậu ôm vào lòng, một tiếng "xoảng" cực lớn vang lên, vậy mà Biên Bá Hiền lại chẳng hề có lấy một chút cảm giác đau đớn.

"Bảo bối của tôi ơi, nhớ chết tôi rồi."

Đối diện với thanh âm cùng mùi hương quen thuộc, khóe miệng Biên Bá Hiền liền vô thức giương lên. Bởi vì vòng tay này, mang lại cho cậu một cảm giác an toàn đến lạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net