34 (HOÀN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi quay về nhà, Xán Liệt đã xăn tay áo lên vào bếp làm đồ ăn. Còn riêng Bạch Hiền cậu không biết nên làm gì, đứng bên cạnh nhìn Xán Liệt băm băm thái thái.

" Có cần em giúp gì hay không? "

Xán Liệt đặt nồi lên bếp, bấm nút điều chỉnh nhiệt độ " Không cần đâu, em ra ngoài xem TV đi. Ở đây dầu mỡ nhiều, không tốt! "

Bạch Hiền nghe vậy bĩu môi " Có sao đâu chứ? Chẳng phải khi trước vẫn là em nấu cho anh sao? "

Xán Liệt nghe ra giọng làm nũng của cậu, dừng tay lại xoa xoa tóc cậu đến rối bù " Vậy thì đến lượt anh nấu cho em ăn! Ngoan, nghe lời một chút! "

" Em mặc kệ, nhất định sẽ không ở không đâu! "

Bạch Hiền cậu không chịu thua, lon ton chạy sang phía bàn đem số rau mua về bỏ vào bồn rửa sạch. Xán Liệt hết cách chỉ còn biết để đó mặc cậu muốn làm gì thì làm, bản thân tiếp tục công việc của mình.

" Anh thấy em thay đổi rất nhiều đấy!"
Bạch Hiền có hơi dừng tay " Vậy sao? Em vẫn vậy mà? "

" Không nhìn ra em rất hay làm nũng đấy! "

Bạch Hiền nghe vậy, quay sanh lườm Xán Liệt " Gì chứ!? Như vậy là làm nũng sao! Thật quá đáng! "

Xán Liệt bật cười, dừng tay quay sang nựng má phải cậu một cái làm bột trong tay dính lên mặt cậu " Thật đáng yêu! "

" Ya ya ya, bẩn chết đi được! " Bạch Hiền đánh đánh tay Xán Liệt.

Cả hai nhí nhố làm loạn trong bếp không hề nghe bên ngoài có tiếng người.

" Mùi gì thơm như vậy!? "

" Mẹ! - Phu nhân! " Cả hai đồng thanh xoay lại, không hẹn mà cùng lên tiếng.
Phu nhân Phác bước vào hẳn trong bếp " Hai đứa đang tính nấu gì sao?"

Xán Liệt phản ứng nhanh, phủi tay đi lại gần bà " Mẹ, người mau ra ngoài đợi đi ạ! Ở đây nhiều dầu như vậy, không tốt! "

" Ai da, thằng nhóc này sao lại xua đuổi ta như thế? " Phu nhân Phác bĩu môi.

Bạch Hiền nghe vậy liền lắc đầu cười, đi lại phía hai người bọn họ " Được rồi, phu nhân à! Có phải người cũng chưa thử tài nấu ăn của Xán Liệt đúng không? Vậy con với người ra ngoài đợi anh ấy có được hay không? "

Phu nhân Phác suy nghĩ một chút mới gật đầu cùng Bạch Hiền ra khỏi bếp, chừa chỗ lại cho Xán Liệt.

Bên ngoài phòng khách, Phác phu nhân và Bạch Hiền đã ngồi xem TV. Lâu lâu sẽ nói vài câu rơm rả với nhau, còn cười phá lên khiến Xán Liệt bên trong bếp đôi lúc lại ngoái ra trước xem có chuyện gì mà vui đến như vậy.

Mùi thức ăn thoáng lan tỏa khắp nơi, Xán Liệt gọi cả hai vào dùng bữa.

" Ôi Xán Liệt, tài nấu nướng của con sao lại lợi hại đến như vậy? Biết thế đã sớm bảo con nấu rồi! " Phác phu nhân vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.

Bạch Hiền gắp chút thịt cho vào miệng, rất ngon.

Tay cậu cầm muỗng với vào thô canh chuẩn bị múc thì Xán Liệt chặn lại kịp thời " Ấy, trong đây có dưa leo! Anh quên nên lỡ bỏ vào em đừng động sẽ nổi mẩn! "

Bạch Hiền nghe vậy thu tay về, Xán Liệt gắp một chút thịt xào vào chén mình, đặt lớp rau xanh lên khéo léo cuộn lại rồi đưa đến gần miệng Bạch Hiền " A nào! "

Cậu hơi khựng lại, sau cũng nghe lời hắn mà há miệng. Nhai nhai một chút rồi cười đến híp mắt.

" Ngon lắm có phải không? "

Bạch Hiền gật đầu lia lịa.

" Có phải ta ở đây là quá thừa thải rồi hay không? " Phác phu nhân sau khi xem một màn anh đút em ăn xong thì bỏ đũa xuống khoanh tay nhìn hai người nọ.

" Ai da sao có thể. Nào, con cũng làm cho người một cái! "

" Được rồi được rồi, ta đâu còn là trẻ con đâu chứ! Ta tự cuốn tự ăn là được! "

Bữa ăn cứ thế trôi qua trong êm đềm.

Tối đến, Bạch Hiền vào phòng đã thấy Xán Liệt ngồi trên sofa đánh máy rất nghiêm túc. Cậu cũng không muốn làm phiền, chỉ lựa áo ngủ rồi đi vào nhà tắm.

Lúc trở ra vừa hay Xán Liệt làm xong việc. Gập laptop lại, Xán Liệt đứng lên cất nó vào tủ.

" Em có muốn uống chút gì đó không? Đón giao thừa! "

Bạch Hiền suy nghĩ đôi chút " Thời tiết như vầy, uống chút bia chắc sẽ không sao? "

Tầm mười phút sau, cả hai ngồi ngoài ban công. Vừa uống bia vừa nhìn ngắm cả thành phố sầm uất về đêm.

" Đã lâu rồi mới cảm thấy thoải mái như vầy! " Bạch Hiền hớp một ngụm bia rồi thở hắt ra.

Xán Liệt nhìn cậu, sau lại uống một chút bia " Nói một chút, lúc trước mỗi lần em ngồi ngoài ban công bên kia. Thú thật thì anh đã ngắm em từ góc này! "

Bạch Hiền thoáng giật mình ngỡ ngàng, quay sang nhìn Xán Liệt một chút rồi quay ra cười nhẹ.

" Em biết rồi! "

Lần này tới lượt Xán Liệt hắn giật mình, nói lắp bắp " Gì..? Em..biết rồi sao? "

Bạch Hiền khẽ cười " Không có để phát hiện có người theo dõi em, có lẽ do em đặc biệt? "

Xán Liệt khẽ rung người nhìn cậu. Sau lại e dè hớp một chút bia.

" Rốt cuộc...khi đó em đã đi đâu vậy? Ý anh là, em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "

Hắn có thể thấy ánh mắt của Bạch Hiền khẽ động, lại trong vắt không thấy đáy.

" Nếu em nói, em là một sản phẩm công nghệ. Anh tin chứ!? "

Xán Liệt quay hẳn sang Bạch Hiền.

Cậu khẽ cười tự giễu, ai nghe việc này chẳng giật mình.

" Bố e...à không, ông ta cũng không hẳn là bố! Ông ta là một kẻ tham vọng! Cực kì..."

Cứ thế, Bạch Hiền kể toàn bộ quá khứ đau thương của cậu cho hắn nghe.

Xán Liệt nghe xong, không khỏi cảm thấy sốc. Sao trên đời lại có chuyện như vậy xảy ra?

Hắn trong vô thức đã ngồi sát vào cậu, tay đưa ra sau gáy ấn cậu vào bờ ngực của mình.

Mẹ hắn nói không sai, cậu là một đứa trẻ đáng thương.

Bạch Hiền cũng không phản đối việc Xán Liệt ôm cậu như vậy, lâu sau đó mới chui khỏi người hắn.

" Anh còn sợ em không? "

Xán Liệt khẽ lắc đầu " Nếu như sợ, anh sẽ không ôm em! "

" Thật ra...còn có một thứ mà em coi là bí mật! Chưa nói cho ai biết hết! "

Xán Liệt đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cậu " Kể cả Khánh Tú? "

Bạch Hiền khẽ gật đầu.

" Vậy...có muốn nói cho anh nghe hay không? "

" Anh sẽ không sợ? " Bạch Hiền hỏi như muốn khẳng định.

Xán Liệt cười khẽ, gật đầu " Sẽ không!"

Bạch Hiền nghe vậy đứng dậy bảo Xán Liệt chờ một chút. Bản thân lại đi vào trong phòng tắm, ở trong đó rất lâu mới trở ra.

Xán Liệt lo ngắm nhìn ngoài xa kia không để ý đến Bạch Hiền đã đứng ngay sau hắn.

Hai tay đưa qua che mắt người nọ lại, Bạch Hiền hơi lo lắng " Từ từ rồi hãy mở mắt nhé! "

Cánh tay từ từ mở ra. Xán Liệt chậm rãi chớp mắt một cái.

Bạch Hiền vẫn ngồi ở trước mặt hắn. Vẫn là bộ đồ ấy, vẫn là mái tóc bạch kim ấy, vẫn khuôn mặt ấy. Nhưng mà, có chút khác.

" Mắt của em..." sao lại thành màu xanh rồi? 

Vế sau đó đều được Xán Liệt nuốt lại vào bụng.

" Thật ra, đều là sự cố của việc đó! Em sợ mọi người sợ nên phải đeo áp tròng màu đen. Bây giờ anh biết rồi, có định giữ bí mật không đây? "

Xán Liệt không nghe lọt tai Bạch Hiền giọng điệu đôi phần đùa giỡn, đôi phần nghiêm túc. Hai tay vô thức ôm lấy hai bên má cậu, ngón cái vuốt vuốt hai khóe mắt cậu.

" Màu mắt của em, rất đẹp! "

Sau đó là một cảm giác mềm nhẹ ở môi. Không có kịch liệt, là nửa phần thưởng thức, nửa phần êm dịu.

Đến lúc cả hai rời khỏi nhau đã sớm thấy trong con ngươi màu xanh dương ấy phủ một lớp sương mỏng.

Bụp.

Tiếng pháo bông báo hiệu thời điểm bước sang năm mới.

Xán Liệt đem cả người Bạch Hiền ôm thật chặt vào lòng, ép cho lưng của cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn.

Xán Liệt ôm cậu từ phía sau, hai tay giữ chặt trước bụng cậu.

" Bạch Hiền à, thật hạnh phúc khi có thể cùng một chỗ với em! Anh cứ ngỡ mình đang mơ. Nhưng dù sao, anh cũng cảm nhận được nhiệt độ của em rồi này! " Xán Liệt đặt cằm mình lên vai Bạch Hiền lẩm nhẩm.

Bạch Hiền mỉm cười, sau lại thu hết vẻ ấy, giở giọng hỏi " Vậy Xán Liệt này, rốt cuộc em là gì của anh? "

Xán Liệt khẽ rời khỏi vai Bạch Hiền, quay đầu của mình hướng về góc mặt của cậu " Em...đương nhiên là quản gia của anh! Mãi mãi là như vậy! "

" Nhưng mà, là một quản gia đặc biệt! Không bao giờ thay đổi, mãi mãi cả đời đều bên cạnh anh! "

Bạch Hiền cười xòa " Không có giấy nghỉ việc sao? "

Xán Liệt lần nữa đem cậu khóa vào lòng ngực.

" Không có, giấy nghỉ việc ấy sẽ không đến tay em đâu! " Giọng của hắn nửa phần là giận dỗi, nửa phần trách móc.

Bạch Hiền là lần đầu thấy biểu hiện này, cậu bật cười thành tiếng.

" Đáng ghét! "

================================

                CHÍNH THỨC HOÀN

Đôi lời của tác giả:

Cảm ơn bạn đọc đã theo dõi tớ. Từ đầu khi viết ra truyện này, tớ không nghĩ đến là sẽ được nhiều người ủng hộ đến thế đâu! Thất sự rất cảm kích các cậu! Đối với tớ, viết truyện ban đầu chỉ để thỏa mãn sự yêu quý đối với Xán Bạch. Nhưng không ngờ lại được mọi người đón đọc như vậy! Một lần nữa cảm ơn mọi người.

Sắp tới, dự là khi nào hoàn thành kì thi tuyển xong tớ sẽ ra truyện mới. Mong đón nhận được sự ủng hộ của mọi người!

Spoil một chút thì, truyện mới tớ đang viết có chút hài, thuộc thể loại trinh thám.

Chỉ vậy thôi! Cuối cùng, vẫn là cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ QGĐB này! Như đã nói từ trước, tớ không muốn Xán Bạch đau khổ nên kết thúc là HE.

Nếu có thêm thông báo gì, tớ sẽ đăng sau nhé!

#MIN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net