Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau...

Cậu trong cơn mơ màng tỉnh dậy, cậu nằm trên giường nhìn lên trần nhà vài giây rồi ngồi dậy: "Ah!" Cậu khẽ kêu lên một tiếng vì cả người cậu lúc này đều ê ẩm, cả hạ bộ và hông cũng đau nữa.

Cậu nhìn ngó xung quanh thì thấy mình đang ở trong phòng của anh. Khi đầu óc đã tỉnh táo hơn thì mọi ký ức đêm qua hiện về. Những hành động mà cậu đã làm, những lời mà cậu đã nói, tất cả đều ùa về.

Cậu thật sự không dám tin: "K-Không! Mình đang mơ thôi! Mình đang mơ thôi!" Cậu vừa nói vừa tự tát vào mặt mình: "Tỉnh dậy đi Biện Bạch Hiền! Tỉnh dậy đi!".

"Cậu dậy rồi hả!?" Anh quấn một chiếc khăn ngang hông từ nhà tắm đi ra hỏi cậu.

"Ahh!" Cậu hét lên vì giật mình khi nghe tiếng anh. Cậu quay qua nhìn thấy anh thì cứng đơ cả người.

"Cậu sao vậy?" Cậu đột nhiên la lên rồi còn trợn to mắt nhìn anh vẻ kinh ngạc, anh lo lắng đi lại hỏi.

Khi anh đi đến gần thì cậu mới hoàng hồn hét lên: "Đ-Đừng qua đây!"

Anh nghe cậu nói thì giật mình đứng lại, nhìn cậu đang hoảng hốt mà trong lòng anh thấy thật có lỗi: "Về chuyện đêm qua..."

"K-Không! Đừng... Anh đừng nói gì hết!" Cậu giơ hai tay lên chắn anh lại. Sau đó tức tốc bỏ chạy ra ngoài.

Thấy cậu bỏ chạy anh vội vàng với theo định cản cậu lại: "Bạch Hiền! Nhưng cậu đang không mặc đồ mà!".

Ở bên ngoài chú quản gia và Phó Tiêu Hi cũng vừa lúc đi lên xem cậu thế nào. Nhìn thấy cậu từ trong phòng chạy ra Phó Tiêu Hi ngỡ ngàng: "Bạch Hiền à??!!".

Cậu chạy đến mở cửa, vừa bước một chân ra ngoài thì nhìn thấy chú quản gia và Phó Tiêu Hi và nghe được lời anh nói cậu liền nhìn xuống cơ thể mình thì mới nhận ra đúng thật là cậu chỉ mặc mỏi một chiếc áo sơ mi của anh mà thôi. Chiếc áo rộng thùng thình, dài phủ mông cậu.

Cậu ngước lên nhìn lại hai người họ rồi sau đó nhanh chóng quay vào phòng đóng sầm cửa lại.

Chú quản gia ở ngoài thấy tình hình thì kéo Phó Tiêu Hi rời đi: "Đi thôi! Chắc cậu ấy còn sốc vì chuyện hôm qua nên ngại gặp mọi người!"

Cậu đứng úp mặc vào cửa mà đầu óc rối bời.

Anh lấy một cái chăn nhỏ đi đến choàng lên người cậu. Cậu giật mình quay lại nhìn anh.
Anh nói: "Quần áo của cậu bị dơ nên tôi đã đưa cho người đi giặc rồi!".

"Chúng ta thật sự đã...?" Cậu cúi gầm mặt, không dám nhìn anh.

"Tôi xin lỗi! Tôi đã nghĩ mình cứu cậu khỏi bọn khốn đó nhưng cuối cùng tôi lại...! Nếu cậu muốn tôi có thể chịu trách nhiệm!"

Cậu lắc đầu. Sau đó quay lưng đi vào nhà tắm đóng cửa lại.

Anh đứng nhìn cậu đi vào phòng tắm mà đầu óc rối tung. Anh vò đầu thì thầm: "Aizzz! Mày vừa nói cái gì vậy Phác Xán Liệt!? Cái gì mà chịu trách nhiệm chứ! Nghe chả khác gì bọn khốn cả!"

Anh gọi chú quản gia đem quần áo đã giặt của cậu lên. Nhận lấy đồ của cậu từ chú quản gia, anh đi đến trước cửa nhà tắm. Đứng đó vài giây rồi mới gõ cửa: "Bạch Hiền! Quần áo của cậu đây!"

Cậu ở bên trong cúi mặt mở cửa ra nhận quần áo rồi đóng cửa lại.

Thay đồ xong cậu đi ra. Anh ngồi trên giường trầm ngâm, vẻ mặt buồn rầu thấy cậu đi ra thì đứng dậy: "Xuống nhà ăn chút gì nhé!"

Cậu lắc đầu: "Tôi không ăn đâu! Anh đưa tôi về nhà đi!"

"Vậy tôi đưa cậu về!".

Nói xong hai người đi xuống nhà. Phó Tiêu Hi đang dọn đồ ăn sáng ra bàn, thấy cậu đi xuống thì hối hả chạy đến: "Bạch Hiền à! Cậu thấy sao rồi! Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại để xảy ra chuyện nguy hiểm như thế vậy hả?".

Cậu ủ rủ nhìn Phó Tiêu Hi trả lời: "Tớ không sao! Cậu đừng lo! Tớ sẽ nói chuyện với cậu sao! Giờ tớ phải về đã!" Nói xong cậu bỏ đi.

Ngồi trên xe cậu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ngồi bên ghế lái nhìn qua cậu nhưng cũng không dám nói gì.

Đến nhà cậu, anh nói: "Có gì cứ gọi cho tôi!".

Cậu không quay qua nói mà mặt vẫn nhìn ra ngoài nói cám ơn anh rồi đi xuống xe.

Anh ở trong xe thở dài ủ rủ nhìn cậu đi lên nhà rồi chạy xe về.

Mẹ cậu ở trong bếp nghe tiếng mở cửa thì ngó ra ngoài nói: "Con về rồi hả Bạch Hiền? Bộ hôm nay con không phải làm ở TTTM hay sao mà đi qua đêm vậy? Tối qua Minh Thành có đến nhà đón con. Con đi trước mà không báo với thằng bé hả? Mà sao đêm qua lại sợ mẹ không cho con qua đêm ở nhà Minh Thành mà lại bắt thằng bé gọi điện xin mẹ vậy hả?".

Cậu không trả lời mẹ cậu câu nào mà đi thẳng vào phòng đóng cửa lại, trèo lên giường chùm chăn kín người.

Mẹ cậu đột nhiên thấy con trai cư xử kì lạ thì đi theo vào phòng: "Bạch Hiền! Con làm sao vậy? Đêm qua xảy ra chuyện gì sao? Hai đứa cãi nhau hả?"

Cậu nằm trong chăn trả lời: "Không có! Do đêm qua tụi con uống nhiều rượu quá nên giờ hơi mệt! Lát con không ăn sáng đâu mẹ khỏi chuẩn bị phần của con!"

"Vậy con nghỉ ngơi đi! Khi nào dậy mẹ nấu canh giả rượu cho con! Đã biết bản thân uống không được nhiều rồi thì con đừng có ham vui mà uống nhiều vậy nữa đấy!" Nói xong bà đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài bếp tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.

Cậu ở trong phòng nằm trên giường được một lúc thì điện thoại cậu reo lên, cậu với tay lấy điện thoại bắt máy thì nghe giọng Thần Minh Thành rất lo lắng: "Bạch Hiền à!! Đêm hôm qua em đã đi đâu vậy? Sao anh gọi cho em mãi mà em không nhấc máy? Em có xảy ra chuyện gì không? Đêm qua anh đến quán thì nhân viên ở đó nói em rời đi cùng hai người đàn ông nào đó? Em đã đi đâu vậy? Em đã về nhà chưa?"

"Em không sao hết! Em về nhà rồi! Xin lỗi vì hôm qua đã bỏ đi mà không nói với anh tiếng nào! Nhưng bây giờ em đang rất mệt nên em sẽ giải thích với anh sao!"

"..." Thần Minh Thành bên kia đầu dây không trả ngay mà cau mày trầm ngâm lo lắng một hồi rồi mới trả lời: "Thôi được rồi! Nếu vậy thì em nghỉ ngơi đi! Hôm qua anh đã gọi điện cho mẹ nói đỡ giúp em rồi! Nếu đến chiều vẫn thấy mệt thì em cứ nghỉ ở nhà không cần đi làm đâu! Có gì thì gọi cho anh ngay đó!"

"Em biết rồi! Cám ơn anh!".

Nói rồi hai người cúp máy.

Đến giờ cậu vẫn chưa thể tin được chuyện đêm qua lại xảy ra. Nhất là chuyện cậu bị người ta chuốc thuốc kích dục. Trước giờ, cậu cứ nghĩ nó chỉ có ở trên phim thôi nhưng không ngờ bây giờ cậu lại là nạn nhân của nó. Nhưng nghĩ lại bọn người đó thật nguy hiểm. Thời gian cậu và bọn họ nói chuyện không hề lâu, lúc cậu không để ý đến đồ ăn và nước uống của mình cũng chỉ vài giây vậy mà bọn họ vẫn cho thuốc vào được và thuốc đó cũng không hề có mùi vị gì cả. Nếu lúc đó Phác Xán Liệt mà đến không kịp lúc thì không biết cậu bây giờ đã ra sao rồi. Thật là không dám nghĩ đến. Nhưng mà... tại sao Phác Xán Liệt lại làm chuyện đó với cậu chứ? Chẳng lẽ là vì cậu đang bị kích dục sao?

"Ahhh! Biện Bạch Hiền! Mày đừng nghĩ đến chuyện đó nữa!" Cậu tự vả vào mặt mình vì những cảnh tượng ân ái đem qua của cậu và anh cứ hiện lên trong đầu. Rồi đột nhiên câu nói "Biện Bạch Hiền! Anh thích em!" xoẹt ngang qua tâm trí của cậu.

"Gì vậy? Câu nói đó là sao? Là Tổng giám đốc đã nói với mình sao? Nói khi nào vậy chứ? Là trong lúc đó hả? Không! Không! Chỉ là do mình tưởng tượng thôi!" Cậu tự đánh vào đầu mình: "Ahhh! Đừng suy nghĩ lung tung nữa Biện Bạch Hiền!".

Cậu cứ nằm trên giường với đầu óc rối bời và tự trấn tĩnh bản thân rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

.....

Anh ở công ty làm việc đến giờ nghỉ trưa thì đi ăn trưa với Kim Chung Nhân.

Đến quán ăn Kim Chung Nhân hỏi anh: "Cậu hôm nay sao vậy? Có chuyện gì mà thẩn thờ từ sáng đến giờ vậy? Mặt mài cũng u ám nữa!"

Anh nhìn Kim Chung Nhân nói: "Tớ hỏi cậu chuyện này! Nếu Khánh Tú bị chuốc thuốc. Sau đó cậu và cậu ấy xảy ra chuyện đó thì cậu làm thế nào?"

"Bị chuốc thuốc? Ý cậu là sao?" Kim Chung Nhân không hiểu ý anh, hỏi lại.

"Thì cậu ấy bị người ta chuốc thuốc kích dục chẳng hạn."

"Thuốc kích dục? Vậy thì tớ sẽ phải tìm cho bằng được mấy tên khốn kiếp đó rồi bẻ cổ hết từng đứa chứ sao nữa! Nhưng sao cậu lại hỏi như vậy? Nè!! Đừng nói với tớ là cậu lại làm như vậy với ai đó nữa đấy!?"

"Cậu bị điên à!? Tất nhiên là tớ không làm như vậy nữa!"

"Vậy thì cậu làm gì? Đã xảy ra chuyện gì mà cậu lại hỏi tớ như thế?".

Anh thở dài ủ rủ nói: "Tối hôm qua, tớ đến một quán pub để gặp người quen thì phát hiện ra Biện Bạch Hiền bị bọn Son-Kang chuốc thuốc. Cũng may là tớ vừa đến bọn họ cũng vừa mới ra khỏi quán nên tớ đã đưa cậu ấy về nhà mình. Không biết bọn chúng đã dùng loại thuốc gì nhưng nhìn cậu ấy cứ như lên cơn khát tình vậy. Loại thuốc như vậy tớ chưa thấy bao giờ. Thật sự rất khác so với cậu ấy thường ngày và tớ nghĩ là mình có thể kiềm chế được nhưng mà...!"

"Vậy rồi cậu với cậu ấy đã bum bà đà bum?"

"..." Anh gật đầu rồi nói tiếp: "Lúc cậu ấy tỉnh dậy trông cậu ấy có vẻ hoảng sợ lắm! Đó còn là lần đầu tiên của cậu ấy! Chắc cậu ấy hận tớ lắm!" Anh tì hai khủy tay lên bàn ôm mặt rầu rỉ.

"Ôi, cậu thiếu gia đang ngồi trước mặt tôi đây đang buồn rầu, lo sợ một người oán giận mình vì chuyện mà quá khứ mình xem như một trò mua vui! Đúng là tình yêu thật khiến con người ta thay đổi!"

Anh ngước đầu lên liếc nhìn Kim Chung Nhân: "Cậu thôi đi! Đừng có ngu ngốc mà hé miệng một câu nào với cậu ấy về chuyện ngày xưa của tớ đó!"

"Ơ, vậy cậu ấy không biết à? Nhưng làm sao cậu chắc được? Chuyện ngày xưa của cậu đã từng rầm rộ như vậy mà!"

Nghe Kim Chung Nhân nói anh sững người. Nỗi lo âu trong lòng anh càng lúc càng lớn hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC