Chap 12 Những vụn vặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12 Nhng vn vt

Trời đã về chiều, Phác Xán Liệt kết thúc công việc phải làm trong hôm nay, dọn dẹp một lượt trên bàn cho gọn gàng sau đó lái xe về nhà. Dọc đường về được hai túi khoai chiên cho bạn nhỏ Biên Bá Hiền ăn vặt buổi tối.

Trong khuôn viên khu chung cư, vài cụ già bắt đầu tản bộ và những đứa trẻ nô đùa sau giờ cơm. Nắng tắt dần sau ngọn cây cao cao, gió thổi mát lạnh.

Phác Xán Liệt nghĩ còn khá sớm, với dạo này anh không có nhiều thời gian luyện tập thể dục thể thao cho nên đi thang bộ lên lầu mà không dùng thang máy. Nhà họ thuê cũng không phải ở tầng cao, đi qua tám cái cầu thang và bốn chiếu nghỉ là đến.

Lúc lên đến chiếu nghỉ thứ ba anh nghe thấy tiếng người nói chuyện trên lầu, chắc là đang cãi nhau dữ lắm mới truyền đến từ xa như thế này. Cùng tầng với nhà họ có thêm ba căn hộ nữa, trong đó có một gia đình ở đối diện nhà anh có một đứa bé vị thành niên, đang tuổi dậy thì nên rất là nổi loạn. Ba ngày hai bữa thằng bé lại bị mẹ la.

Phác Xán Liệt bước lên tầng, ngó đầu ra nhìn thấy Biên Bá Hiền bó gối ngồi ở bậc cửa ra vào, trên tay cầm trái chuối bị lột vỏ thành bốn mảnh, chuối đã bị ăn một nửa, cậu đang ngóng mỏ về phía nhà đối diện.

"Em đang làm gì vậy?" Phác Xán Liệt tiến về phía cậu, dừng lại hỏi.

Biên Bá Hiền cắn thêm một miếng chuối, rút cổ nhìn anh cười hì hì, "Xem nhà hàng xóm cãi nhau"

"..."

"Hôm nay chồng của chị hàng xóm ra ngoài ăn vụn bị chị ấy phát hiện, chị ấy đánh anh ta ghê lắm, em phải ngồi đây canh, có gì em sẽ gọi xe cấp cứu giùm anh ta"

"..."  Phác Xán Liệt thở dài, nắm cổ áo Biên Bá Hiền tha vào nhà "Rãnh rỗi toàn lo chuyện bao đồng. Vào ăn cơm"

Lần trước nửa đêm đang ngủ nghe người ta cãi nhau chí chóe, bạn nhỏ này liền tốc chăn lao ra ngoài, áp tai lên cửa nghe động tĩnh nhà người ta nữa chứ.

Biên Bá Hiền nhún vai, ngoan ngoãn vào nhà giúp Phác Xán Liệt nấu cơm chiều, tỏ vẻ rộng lượng mà nói, "May cho anh là em rất hiền đó"

"Không phải do anh là một người chồng tốt hả? Ngay cả tiền cũng đưa hết cho em, không hề có quỹ đen quỹ đỏ gì hết"

"Em biết chứ. Làm sao anh dám" Biên Bá Hiền vênh mặt, cong mông ngúng nguẩy đi vào bếp.

"..." Hôm nay lớn gan quá nhỉ?
Hai người lớn ăn xong cơm chiều, cùng nhau đưa Khôi An đi dạo dưới khuôn viên. Mặt trời bên ngoài đã bị đám mây già ở đường chân trời che lấp, chỉ còn tản mát những đường sáng ở xa xa.

Con heo ngốc nhà Biên Bá Hiền rất được các ông các bà ở khu này yêu thích, bởi vì nhìn bé con vừa đáng yêu vừa béo béo tròn tròn, không những vậy luôn mặt quần áo sáng màu sạch sẽ ưa nhìn, những bạn nhỏ lớn hơn thằng bé một xíu cũng hay vây quanh chọc cười nó.

Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt ngồi nghỉ ở ghế đá, còn con heo ngốc kia được hai bà ôm ngồi chơi ở cái ghế đá đối diện, mắt nhỏ miệng nhỏ cười vang cả cái khuôn viên.

Điện thoại trong túi Biên Bá Hiền run nhè nhẹ hai cái, hiển thị tin nhắn đến của Kim Chung Đại.

[Bá Hiền, tối nay chúng tôi được thảnh thơi một hôm, có thể đến nhà cậu chơi được không? Muốn nhìn bé con nhà cậu quá]

"Anh ơi, tối nay hai người bạn của em có thể đến nhà chơi không? Chỉ đến chơi thôi không uống rượu đâu" Biên Bá Hiền ngoảnh đầu hỏi Phác Xán Liệt.

"Được chứ. Tại sao em phải hỏi anh, bạn của em muốn tới lúc nào cũng được. Em không cần phải hỏi anh"

"Aiz, sợ anh không vui" Biên Bá Hiền cúi đầu gửi tin nhắn cho Kim Chung Đại, nhướng mày một cái.

Được rồi, đây chính là khoảng cách mười một tuổi. Phác Xán Liệt ngửa đầu nhìn bầu trời thở ra một hơi. Người yêu bé nhỏ muốn dẫn bạn về nhà những sợ ông già như anh không vui, sợ anh không biết bắt chuyện với người trẻ tuổi hả?

Hai người trở về rửa tay rửa mặt một lúc thì Kim Chung Đại và Độ Khánh Thù đến. Họ mang theo một giỏ trái cây làm quà và tặng Khôi An một con chuột hamster bằng bông. Vừa gặp mặt Kim Chung Đại đã bị con heo ngốc nhà Biên Bá Hiền thu phục, quấn quít nói chuyện không rời.

Độ Khánh Thù uống một hớp trà, nhìn quanh căn nhà. Sau đó lên tiếng hỏi.

"Ngôi nhà này không lớn lắm, cậu ở có chật không?"

"Chỉ là nhà ở tạm trong lúc mình đi học lại thôi nên không cần thuê nhà lớn làm gì, vả lại gần trường học nên rất tiện. Tới Tết mời hai cậu qua nhà bên kia chơi một chuyến"

Nghe Độ Khánh Thù nói, Biên Bá Hiền hơi không thoải mái. Nhà tui nhỏ nhưng ấm cúng lắm!

Phác Xán Liệt đặt dĩa bánh quy lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Biên Bá Hiền. Mời hai người bạn của cậu ăn bánh uống trà, lấy một cái bánh mềm mềm cho Khôi An tự cầm ăn.

Biên Khôi An rất thích ăn bánh ngọt, năm ngón tay chụm lại cầm chặt chiếc bánh, vui vẻ cắn một miếng. Rồi thích chí vỗ vỗ tay nhỏ.

Aiz, ngốc quá. Biên Bá Hiền liếc mắt nhìn, nuốt tiếng cảm thán vào trong.

"Bá Hiền, con trai cậu dễ thương quá, rất thích cười" Kim Chung Đại trở về ghế sofa ngồi, khen ngợi một câu.

"Khôi An rất thông minh, học nói học đi cũng nhanh nữa. Khi nó hăng quá còn nói chuyện đủ thứ cho cậu nghe"

Con trai được khen Biên Bá Hiền rất thích, không nhịn được khoe con một hồi. Cậu cong mắt cười vui vẻ, hai má cũng ửng hồng như thể người ta đang khen mình. Độ Khánh Thù tựa lưng ra sau ghế, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt chăm chú nhìn chàng trai trước mắt. Kim Chung Đại lại mò tới ôm Khôi An ngồi trong lòng mình, nhẹ nhàng nắn nắn cánh tay tròn trịa như ngó sen của nó.

Mọi người tán dốc một chút, Phác Xán Liệt đứng dậy vào bếp rửa một ít trái cây trong giỏ quà. Hai người bạn này hình như không chỉ định ghé chơi một chút, bánh quy cũng đã ăn gần hết cả dĩa, vẫn còn đang nói chuyện luyên thuyên ngoài kia.

Anh gọt ba quả táo, thêm một ít dâu tây và một chùm nho. Tự pha cho mình một tách café loãng, buổi tối định đọc tài liệu một lúc. Xong xuôi cả mới chợt nhìn đồng hồ, sắp tới giờ Khôi An đi ngủ nên ở lại pha thêm một bình sữa cho nhóc con.

Phác Xán Liệt chống một tay tựa lên bàn, một tay khuấy sữa cho nguội bớt. Đột nhiên trước mặt nhìn thấy một bóng người, anh ngẩn đầu.

"Cái này mang ra ngoài phải không?" Độ Khánh Thù chỉ vào dĩa trái cây hỏi, hình như vừa bước ra từ nhà vệ sinh bên cạnh.

"À phải, phiền cậu mang ra giúp tôi. Tôi đang pha sữa cho Khôi An"

Độ Khánh Thù cầm dĩa trái cây lên, đi được hai bước rồi quay đầu nói với Phác Xán Liệt, "Nếu như anh lại làm tổn thương Biên Bá Hiền, đừng mong có cơ hội đến gần cậu ấy nữa. Trước đây tôi không thể giúp được cậu ấy, nhưng bây giờ thì thừa khả năng đó"

"..." Phác Xán Liệt suy nghĩ một lát, cười nói "Trước giờ tôi chưa từng làm cậu ấy buồn. Có phải cậu chưa nghe chuyện của chúng tôi không?"

"Chuyện của hai người tôi không muốn biết. Tôi muốn nhắc nhở anh một câu thôi"

Nói xong lạnh lùng quay người đi, bóng lưng kiêu ngạo mãnh mẽ.

Phác Xán Liệt thử nhiệt độ sữa ấm vừa phải, đóng nắp bình mang ra ngoài. Từ trong tay Kim Chung Đại nhấc bổng Khôi An lên muốn mang về phòng dỗ ngủ.

"Chào tạm biết hai chú đi" Anh hôn lên má bé con, khích lệ.

"Chào chú ạ" Biên Khôi An buồn ngủ ríu cả mắt, nâng cánh tay vẫy vẫy rồi ôm lấy cổ Phác Xán Liệt, muốn chui vào lòng anh làm tổ ngủ.

Khôi An ngủ rất nhanh, thằng nhóc này chỉ cần có sữa là dễ nói chuyện ngay. Bình sữa vừa cạn đáy bình là thằng nhóc ngủ say không biết trời trăng gì nữa, nhưng vẫn tham lam chụt chụt cái miệng thêm mấy cái mới thôi.

Phác Xán Liệt bưng tách café về phòng ngủ đọc tài liệu, một lát sau anh nghe thấy tiếng động bên ngoài, hình như hai người bạn đã ra về. Anh cất giấy tờ vào trong cặp, mang cái tách rỗng ra ngoài phòng khách, Biên Bá Hiền đang thu dọn mấy thứ trên bàn.

"Họ về rồi à?"

"Ừ, mới về tức thì. Anh đợi một chút, em rửa đồ xong chúng ta đi ngủ" Biên Bá Hiền bận rộn chạy qua chạy lai hai ba bận giữa nhà bếp và phòng khách, cuối cùng cũng dọn dẹp xong phòng khách, mở vòi nước bắt đầu rửa.

Phác Xán Liệt thả cái tách café của mình vào bồn, khoanh tay tựa lưng chờ cậu, giả vờ bâng quơ hỏi.

"Cái cậu Độ Khánh Thù, có vẻ thích em ha?"

Biên Bá Hiền phì cười, nhìn tên đàn ông già giả bộ bình thường kia, "Thì sao? Cậu ấy hồi trước nhiệt tình theo đuổi em lắm. Cậu ấy nói gì với anh à?"

"Không có" Phác Xán Liệt hắng giọng, "Anh thấy cậu ta nhìn em... Hồi trước lúc cậu ta theo đuổi em có thích cậu ta không?"

Biên Bá Hiền tráng nước nóng mấy cái tách, úp chúng lên kệ cho ráo nước, nén cười, "Lúc đó cũng có chút cảm động, người ta cũng nhiệt tình quá mà. Nhưng mà..."

"Ừ, sao?"

"Em thích những người lớn tuổi hơn. Lúc đó đang qua lại với anh nữa"

Biên Bá Hiền chống hai tay lên bồn rửa, nghiêng người hôn lên môi Phác Xán Liệt. Hôn xong một nụ hôn sâu siêu lãng mạng mới cười nói.

"Ông già, đừng có ghen lung tung. Em chung thủy lắm đó"

---
Huhu mng do này yếu quá vào c bui mi up đc chap mi ;;_;;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chanbaek